Phong Thần Châu

Chương 270: Liên quan gì đến các ngươi?




  “Mọi người nhìn kìa!”     Đúng lúc đó, Khưu Trấn Hải đột nhiên lên tiếng.     Ánh mắt của họ nhìn về phía sau Tần Ninh và Diệp Viên Viên.     “Tịnh Linh Đằng!”     Nhìn thấy Tịnh Linh Đằng rải rác trên mặt đất, nhưng lại bị chặt đứt, hoàn toàn khô héo, sắc mặt của họ liền thay đổi.     “Đồ khốn nạn, sao ngươi dám lãng phí Tịnh Linh Đằng như vậy!”     Vẻ mặt của Nguyên Chính thay đổi, không nhịn được quát.     Tần Ninh đúng là ngu ngốc.     Sao hắn có thể phá hủy một thứ quý giá như Tịnh Linh Đằng kia chứ.     Bây giờ thì sao dùng đống Tịnh Linh Đằng khô héo trên mặt đất kia được nữa?     Nhìn đám người tức tới thở hổn hển, Tần Ninh không nhịn được cười: “Thứ này là của các ngươi sao?”     Vừa nói xong, bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau.     “Tịnh Linh Đằng vốn dĩ được sinh ra từ trời đất, khi ta đến đây, nó là vật vô chủ, ta muốn xử lý thế nào thì có liên quan gì đến các ngươi?”     Tần Ninh chậm rãi nói: “Đừng làm phiền ta tu luyện ở đây, nên đi đâu thì đến đó đi!”     Tần Ninh vừa dứt lời, đám người đã ngây ra.     Tên khốn này thật to gan!     “Ta chính là hoàng tử Nguyên Chính của đế quốc Thiên Nguyên, một trong mười đại đế quốc, thằng nhóc, ngươi...”     “Dừng lại!”     Tần Ninh xua tay: “Ta không quan tâm ngươi là ai, cũng không có hứng thú muốn biết ngươi là ai!”     “Hỗn xược!”     Lúc này, Nguyên Chính đã rất tức giận.     Tần Ninh đúng là không coi ai ra gì, cực kỳ kiêu căng.     “Đợi đã!”     Mộc Vũ bước ra, nhìn Tần Ninh, nói: “Không biết vị bằng hữu này đến từ đâu?”     “Ta à? Đế quốc Bắc Minh!”     Hắn vừa nói xong, có vài người lại ngơ ngác nhìn nhau.     Vốn dĩ bọn họ cho rằng Tần Ninh đến từ thượng quốc nào đó nên mới nói chuyện tự tin như vậy, không ngờ lại là đế quốc Bắc Minh.     Nhưng đế quốc Bắc Minh là chỗ như thế nào, có ai không biết chứ?     Chỉ là một bá chủ đã suy tàn của thời trước mà thôi.     “Đế quốc Bắc Minh sao...”. Nguyên Chính mỉm cười: “Chính là đế quốc Bắc Minh mà trước đây từng là cương quốc tối cao ấy sao? Nhóc con, đế quốc Bắc Minh bây giờ chẳng qua cũng chỉ là đế quốc có thực lực xếp từ dưới lên mà thôi!”     “Ngươi không có tư cách để kiêu căng”.     Kiêu căng?     Tần Ninh mỉm cười, nói: “Ta không kiêu căng!”     “Nhóc con, còn cười nữa, có tin ta giết ngươi hay không?”     Tần Ninh không nói nên lời, cười cũng sai sao?     Tần Ninh nhìn đám người, xua tay: “Các ngươi đi đi, ở đây không còn Tịnh Linh Đằng nữa rồi, ở trong chướng khí lâu không tốt cho sức khỏe của các ngươi!”     “Đi cũng được thôi, nhưng tên nhóc, ngươi làm hỏng Tịnh Linh Đằng của chúng ta thì cũng phải trả giá, bồi thường mới đúng chứ?”     Vẻ mặt của Nguyên Chính lạnh lùng.     Cứ rời đi như vậy thì cũng mất mặt quá.     Tịnh Linh Đằng tốt như vậy, bị tên này làm hỏng, đúng là phung phí của trời.     “Bồi thường? Cũng đâu phải đồ của các ngươi, bồi thường gì chứ?”     “Phí lời với hắn làm gì!”     Mộc Vũ cũng không nhịn được hừ một tiếng: “Tên nhóc này đúng là muốn chết, không biết trời cao đất dày, đúng là ngu muội dốt nát!”     Mộc Vũ liếc mắt một cái, hai tên hộ vệ cảnh giới Linh Đài tầng thứ chín ở bên cạnh, lập tức bước ra, sát khí đằng đằng.     “Lải nhải với tên phế vật này làm cái gì, không dạy dỗ hắn một chút thì chắc không biết cái gì là qua núi này còn có núi khác cao hơn!”     “Đúng thế, giết hắn!”, Nguyên Chính cũng nói.     Soạt soạt...     Hai bóng người liền bước tới, định tóm lấy Tần Ninh.     Bốp bốp!     Trong chớp mắt, hai tiếng bốp vang lên, tiếng hét thảm thiết cũng vang lên cùng lúc.     Hai tên hộ vệ bị gãy tay, máu tươi chảy ròng ròng.     Bóng roi dài từ từ được thu lại.     Ánh mắt của Diệp Viên Viên nhìn thẳng vào đám người có chút lạnh lùng.     “Ai dám ra tay thì phải xem cây roi trên tay ta có đồng ý hay không!”     Cảnh giới Linh Luân tầng thứ chín.     Trong chớp mắt, vẻ mặt của Nguyên Chính, Khưu Trấn Hải và Mộc Vũ đều ngẩn ra.     Trong đế quốc Bắc Minh xuất hiện một thiên chi kiêu nữ từ lúc nào vậy?     “Thằng ranh, hóa ra là có mỹ nữ bảo vệ, chẳng trách ngươi lại không sợ hãi gì, nhưng mà, chỉ dựa vào cô ta, ngươi nghĩ mình có thể trốn thoát được sao?”     Khưu Trấn Hải bước lên, vẫy tay: “Khưu Kích, chém chết ả ta!”     “Vâng thưa điện hạ”.     Một bóng người tiến lên, khắp cơ thể không ngừng phóng ra khí tức.     Cảnh giới Linh Phách tầng một!     Hai vị hoàng tử Nguyên Chính và Mộc Vũ cũng đứng yên chờ màn kịch hay.     Tần Ninh tự tìm chết, đúng là không biết trời cao đất dày.     Khưu Kích bước ra, cầm một thanh trường đao trên tay, lao về phía Diệp Viên Viên.     Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh nhướng mày, bất lực nói: “Giải quyết êm đẹp thì không muốn, lại cứ muốn chết, có đáng không?”     Tần Ninh đứng dậy, nhìn đám người rồi nói tiếp: “Nếu đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”     Vừa dứt lời, Tần Ninh di chuyển trước, xông lên chém giết đám người kia.     “Cảnh giới Linh Luân tầng một mà cũng xứng để nói câu đó sao?”     Mộc Vũ cười gằn: “Hai vị, hãy để ta chơi đùa cùng hắn!”      Mộc Vũ nói xong liền bước lên, sát khí đằng đằng.     Trong nháy mắt, một thanh trường kiếm phóng ra từ tay Mộc Vũ, kiếm khí ngưng tụ thành một đường tơ nhỏ bé, quấn lấy Tần Ninh.     “Cảnh giới Linh Luân tầng thứ hai? Không đáng để ta quan tâm!”     Tần Ninh hừ một tiếng, đấm ra một quyền.     Rầm..
     Nắm đấm đánh thẳng vào mũi kiếm, một âm thanh lớn vang lên, chuôi kiếm tuột ra khỏi tay Mộc Vũ, chuôi kiếm theo cánh tay, xuyên thẳng qua đầu vai Mộc Vũ.     Cái gì!     Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sợ hãi.     Một đấm của Tần Ninh đã đánh lui một kiếm của Mộc Vũ.     Hơn nữa, sức mạnh lại to lớn, nện thẳng qua vai của Mộc Vũ.     Sao có thể như vậy được!     Sắc mặt của Mộc Vũ tái nhợt, nhưng hắn ta vẫn ráng nhịn cơn đau dữ dội, không nói một lời nào mà chỉ liếc nhìn Tần Ninh.     “Ngươi không sao chứ?”     Khưu Trấn Hải và Nguyên Chính cũng trở nên cẩn thận.     Tên khốn trước mặt xem ra không đơn giản như vậy.     Đòn tấn công này không phải là thứ mà một võ giả tầm thường đánh ra được.     “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi không phải người tới từ đế quốc Bắc Minh!”, Khưu Trấn Hải lạnh lùng nói.     Đế quốc Bắc Minh chẳng qua cũng chỉ là một nơi lạc hậu, thực lực đếm ngược từ dưới lên, sao có thể xuất hiện một nhân vật thiên tài như thế này?     “Ta thật sự tới từ đế quốc Bắc Minh”.     Tần Ninh thản nhiên cười: “Lần này, có lẽ các ngươi nên biết rõ là ai nên động, ai không nên động vào đúng không?”     “Chỉ là một tên cảnh giới Linh Luân tầng một, đây không phải lúc để ngươi mạnh miệng đâu”.     Khưu Trấn Hải hừ một tiếng, sải bước.     Mà hiện tại, Nguyên Chính cũng mang theo sát khí đằng đằng xông thẳng về phía Tần Ninh.     Hai người bọn họ không tin một tên cảnh giới Linh Hải tầng một như Tần Ninh lại có thể có sức mạnh khủng khiếp như vậy.     Rõ ràng là không thể!     Tên này chắc chắn còn có những thủ đoạn khác mà bọn họ không biết, không chừng hắn đã bí mật sử dụng chiêu thức đánh lén.     “Không đánh được nên muốn chơi trò hai đánh một sao?”     Trong mắt của Tần Ninh liền lóe lên một tia sát ý.     Hai tay của hắn cùng nhau ra quyền, quyền ấn cũng hóa thành hình sư tử, trong nháy mắt đã lao tới bọn họ.     Gào...     Tiếng gầm giận dữ vang lên, hai đạo quyền ấn kia giống như một con sư tử đực bị nhốt vừa thoát khỏi phong ấn xông ra.     Hai tiếng rầm rầm vang lên, tiếng nổ và tiếng thét, hoàn toàn cùng vang lên.     “Á...”     “A...”     Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai bóng người ngã xuống đất, cả người máu chảy đầm đìa.     Chỉ một chiêu là đã bị đánh bại.     Mộc Vũ rút thanh kiếm sắc bén ra, nhìn thấy cảnh đấy, vẻ mặt cũng tràn đầy ngạc nhiên.     Tên nhóc này sao có thể bá đạo như vậy?     Cảnh giới Linh Luân tầng một thôi, rốt cuộc thì trong cơ thể này chứa bao nhiêu thần lực?