“Sư tổ, năm đó người biến mất khỏi hư không, trên Cửu U đại lục đồn rằng người đã tọa hóa, sư tôn lão nhân gia cũng đã rời khỏi Cửu U đại lục”. “Con với sư đệ, mặc dù hai người bọn con khống chế cương quốc Bắc Minh, thực lực lớn mạnh, nhưng nhiều tông môn trên Cửu U đại lục có thực lực bên trong thâm hậu, sự uy hiếp và áp chế của hai người dần biến mất, bọn họ cũng không nhịn được dã tâm của mình...” Nghe được lời này, trong mắt Tần Ninh đằng đằng sát khí. “Kẻ nào?” Lúc này, sắc mặt Tần Ninh vô cùng bình tĩnh. Nhưng hai người Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên bên cạnh lại có thể cảm nhận được rõ ràng vào lúc này, khí tức điên cuồng trong cơ thể Tần Ninh đang dâng trào cuồn cuộn. Hắn càng bình tĩnh, càng là điềm báo của cơn giông bão sắp tới. “Con không biết…” Thiên Thanh Thạch gượng cười lắc đầu. Không biết? Tần Ninh lúc này, thực sự rất ngạc nhiên. Thực lực của Thiên Thanh Thạch có thể nói là mạnh nhất trên Cửu U đại lục, vậy mà lại có người có thể che giấu thân phận, giết được Minh Uyên, càng có thể phong ấn Thiên Thanh Thạch. Hơn nữa, hai tên đồ tôn này của hắn lại không thể nắm bắt được manh mối của kẻ này. “Nhưng con nhớ có một cái tên là Cuồng Bắc Thái!” Thiên Thanh Thạch nghiêm túc nói: “Cái tên này, hết lần này đến lần khác đều bị đám người kia nhắc đến, e là thân phận địa vị cũng không thấp. Sư tổ, người cẩn thận một chút!” “Được, tiểu tử, hãy sống cho thật tốt, đợi ta!” Tần Ninh vỗ vai Thiên Thanh Thạch, trong mắt tràn đầy sự tự trách. “Sư tổ…” Minh Uyên lúc này ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh, nói: “Sư tổ lịch kiếp chín đời chín kiếp trở về, hẳn là thành tựu địa vị phải rất to lớn mới đúng, sao lại quay về rồi ạ?” “Xảy ra một chút vấn đề nên mở ra kiếp thứ mười!” Tần Ninh lại nói: “Những chuyện này thì con đừng bận tâm, lần này trải qua kiếp thứ mười cũng không phải là chuyện xấu!” “Tần Ninh ta chính là cửu mệnh thiên tử, lần này tới đây là muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào, lại to gan như vậy, dám động đến người của ta!” “Bọn chúng tưởng rằng, tên húy của Cửu U đại đế biến mất mấy ngàn năm, mọi thứ đều sẽ tan thành mây khói sao?” Trong mắt Tần Ninh tràn đầy sát khí. Có thể nói, từ khi sống lại tới nay, lần này là lần hắn tức giận nhất. “Ta đi gặp Thanh Vân!” “Vâng!” Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên gật đầu. Chỉ là lúc này, bóng dáng của Minh Uyên càng lúc càng mờ. “Sư tổ!” Minh Uyên không nhịn được, thở phù phù một tiếng, quỳ xuống đất, nói: “Sư tổ, đồ tôn mạo muội, mong sư tổ nể mặt Uyên Nhi, bảo vệ hậu nhân của đế quốc Bắc Minh con!” “Đế quốc Bắc Minh lụi bại, không phải vì năm đó bọn họ đắm mình trong truỵ lạc mà là bị nghiền nát bởi các thế lực khác”. Tần Ninh dừng bước. “Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt!” Tần Ninh chậm rãi lên tiếng, bước vào trong gian nhà tranh trước mặt. Minh Uyên hiểu ý mỉm cười, bóng dáng cuối cùng cũng dần dần tan biến. Trong lòng Tần Ninh lúc này mang theo một tia bất lực. Cho dù là chín đời chín kiếp, trải qua cả ngàn thế giới, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể buông bỏ một chữ “tình”. “Điểm này, rất giống với cha...” Tần Ninh tự nhiên nói với chính mình, đẩy cửa đi vào. Trong gian phòng đó, trên tấm đệm hương bồ, một bóng người đang ngồi an nhiên. Trên người khoác trường bào màu xanh, dáng người hơi gầy, làn da mịn nhẵn, ánh mắt uyên thâm. Khuôn mặt đó trông khá thanh tú, trong không gian im ắng, tạo cho người ta một vẻ non nớt giống như một người con gái nơi khuê phòng. Tần Ninh hơi nheo mắt, nhìn thanh niên trước mặt. “Sư tôn!” “Thanh Vân!” Thanh niên khấu đầu quỳ xuống đất, nhìn thiếu niên có phần non nớt trước mắt, vẻ mặt vô cùng cung kính
Từ trước đến giờ, Tần Ninh chưa bao giờ lo lắng rằng khi bản thân trở về, các đồ nhi ngày xưa sẽ không nhận ra mình. Năm đó, thân là Cửu U Đại Đế, ảo ảnh Uyên Cốc này chính là do hắn tự mình kiến lập, ngoại trừ bản thân, bất kì ai cũng không thể động vào hoàn cảnh hiện tại ở đây. Điểm này, tên tiểu tử Thanh Vân, cũng biết. Tần Ninh trực tiếp ngồi xuống, nhìn Thanh Vân. “Tiểu tử con đang ở đâu?” “Khởi bẩm sư tôn, đồ nhi hiện giờ đang ở Thương Lan đại lục”, Thanh Vân chắp tay nói: “Sư tôn đã trở về, đồ nhi lập tức đến Cửu U đại lục!” “Nói linh tinh gì thế hả?” Tần Ninh cười nói: “Đây chỉ là một đạo tinh huyết của con hóa thành, vốn không khai thông với cơ thể người, cơ thể của con vốn không thể biết ta đã trở về”. “Bỏ đi, khi nào đến Thương Lan đại lục, ta sẽ đi tìm con vậy!” “Vâng!” Tần Ninh lại nói: “Chuyện của Minh Uyên, con biết không?” “Minh Uyên?” Thanh Vân lúc này sững người. “Bỏ đi bỏ đi, xem ra là con không biết rồi!” Tần Ninh thở dài, nói: “Năm đó ta vung tay mặc kệ, rời khỏi Cửu U đại lục, con còn dứt khoát sai khiến rồi mặc kệ chuyện đời hơn!” “Sư tôn, đồ nhi…” “Muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đợi ta trở về, bảo vệ ta?”, Tần Ninh nhìn Thanh Vân cười nói: “Ta cần con bảo vệ sao?” “Đồ nhi ngu muội!” Thanh Vân cúi người. “Bỏ đi, ảo ảnh Uyên Cốc này cũng không cần tồn tại nữa rồi, đa số đồ nhi của con đều đã tọa hóa rồi, hai tên tiểu tử thối kia cũng không đợi được ta trở về!” “Giọt tinh huyết này của con giao phó lại cho ta vậy!” Lời này vừa thốt ra, cơ thể Thanh Vân liền thắt lại. “Sư tôn, người muốn mở…” “Phải!” “Không được, sư tôn!” Thanh Vân lúc này vội vàng nói: “Cực Đạo Ma Tượng vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Nếu lúc này sư tôn tiến vào trong, e rằng sẽ gặp nguy hiểm lớn!” Thanh Vân quỳ xuống, chắp tay nói: “Vẫn mong sư tôn suy nghĩ lại, đợi đến khi sư tôn đến Thương Lan đại lục tìm đồ nhi, ta sẽ cùng sư tôn trở về Cửu U đại lục, thu phục Cực Đạo Ma Tượng!” “Con đứng lên đi!” Tần Ninh xua tay nói: “Nếu như chút bản lĩnh này cũng không có, vậy thì uổng phí mười kiếp làm người của ta rồi!” Thanh Vân định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Tần Ninh, liền đứng lên không nói nữa. “Đồ nhi hiểu rồi!” Thanh Vân không nói nhiều, vung hai tay, một cây cung và một mũi tên xuất hiện trong tay. “Cung Càn khôn và tên Chấn Thiên thì vẫn mong sư phụ mang theo bên người! Cung tên này thì võ giả thấp cấp của cảnh giới Linh Phách và cảnh giới Địa Võ không thể nhấc lên được, sư tôn mang theo bên mình phòng thân đi ạ!” Ánh mắt Thanh Vân tràn đầy lo lắng. “Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên, tiểu tử con để lại ở chỗ này!” Tần Ninh nhận lấy cung tiễn, cười nói: “Cũng tốt, thuật bắn cung của ta còn vụng về lắm, giữ lại bên người vậy!” Nghe được lời này, Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm. Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên đều là linh khí ngũ phẩm, đủ để Tần Ninh có thể bảo vệ bản thân ở trong Cửu U đại lục. Tần Ninh lại cười nói: “Ta và con sẽ tương phùng thôi, cũng không lâu lắm đâu. Đến lúc đó, ta sẽ xem tên tiểu tử ngươi rốt cuộc đã đạt đến trình độ gì rồi!” “Nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của sư tôn!” Thanh Vân quỳ xuống, hai tay nâng lên. Trong chốc lát, bóng dáng của ông ấy tiêu tan, hóa thành một giọt tinh huyết, rơi vào trong lòng bàn tay Tần Ninh rồi biến mất. Bóng dáng của Thanh Vân hoàn toàn tiêu tan. Mà Tần Ninh đang đứng ở trong căn nhà tranh, dần dần, mọi thứ cũng đều biến mất. Bóng dáng của hắn xuất hiện trong không gian bức tường đá, khi nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên liền thở phào. “Đi thôi!” Tần Ninh lúc này từ từ mở mắt, một tia sáng sắc nhọn lóe lên. Trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, cười nói: “Không ngờ, trong khoảng thời gian ta vắng mặt mà lại phát sinh nhiều biến cố như vậy, xem ra, rất nhiều người đã quên mất nỗi sợ năm đó bị ta tạo ra rồi!” Nụ cười này khiến cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều cảm thấy kinh hãi.