Phong Thần Châu

Chương 281: Lông đuôi Viêm Hoàng




  Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào tay của bá chủ Giang Kình.     Chiếc lông đuôi đó mang theo ánh sáng của ngọn lửa, bao gồm cả hơi thở khiến người ta phải khiếp sợ.     Lúc này, Tần Ninh chỉ khẽ cười, gật đầu: “Đúng là vật này, một chiếc lông đuôi của Viêm Hoàng Tước, linh thú cấp 9, được gọi là lông đuôi Viêm Hoàng, có thể luyện chế ra đồ tốt thần binh cửu phẩm”.     Thần binh cửu phẩm!     Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên tay của Dương Vấn Thiên.     Linh khí cửu phẩm là khái niệm gì?     Ở nhiều đế quốc, thượng quốc và cương quốc, kẻ có tu vi cao nhất chỉ là cảnh giới Địa Võ mà thôi và họ sử dụng linh khí ngũ phẩm.     Linh khí ngũ phẩm, chỉ cần một món đã đủ để các cương quốc, thượng quốc và đế quốc điên  cuồng tranh giành.     Còn linh khí cửu phẩm.     Thì sợ là duy chỉ có kẻ thống trị chân chính trên Cửu U đại lục tới giờ, 4 tông môn lớn mới có.     Lông đuôi Viêm Hoàng này có thể luyện chế linh khí cửu phẩm, đừng nói hai đế quốc lớn bọn chúng mà người của 4 tông môn lớn xuất hiện ở đây cũng sẽ đặc biệt chú ý.     Dương Vấn Thiên nhìn Tần Ninh, lại nói: “Nhóc con, đế ta đã nhượng bộ rồi, ngươi thật sự muốn làm cái việc không biết tiến lui này sao?”     Lời vừa nói ra, không khí ở hiện trường dần trở nên áp bức.     Đế quốc Bắc Minh và đế quốc Vân Lam đều âm thầm chuẩn bị.     Một bên khác, tất cả nhân lực của đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương cũng mang theo tức giận trong ánh mắt.     Bị một thằng nhãi con 16, 17 tuổi vắt mũi chưa sạch đối xử như vậy, khiến bất kỳ ai cũng đều không thể nuốt được cục tức này, huống hồ đây còn là 2 trong 10 đế quốc lớn.     “Thế này đi”.     Tần Ninh lại một lần nữa đứng ra, nói: “Ta cho các ngươi thêm 1 cơ hội. Bây giờ đưa lông đuôi Viêm Hoàng cho ta thì ta tha cho các ngươi rời đi, nếu không thì hôm nay ta thấy cao thủ cảnh giới Địa Võ của hai đế quốc lớn sẽ không ai rời khỏi đây được”.     “Nếu cao thủ cảnh giới Địa Võ không còn nữa thì nghĩ cũng biết đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương cũng sẽ như cương quốc Bắc Minh năm đó dần dần suy tàn nhỉ?”     Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người lóe sáng.     Dương Vấn Thiên và Giang Kình đều mang vẻ mặt u ám.     Câu nói này của Tần Ninh chính là gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, uy hiếp bọn chúng.     “Khốn kiếp!”     Giang Kình nhìn Tần Ninh với ánh mắt mang lửa giận.     Với tư cách là chủ một nước, ông ta nào đã bị người khác uy hiếp như thế? Cho dù là quốc chủ của thượng quốc tới thì cũng không dám làm vậy.     Còn Dương Vấn Thiên đứng bên cạnh thì ánh sáng cũng lóe lên trong mắt.     “Thằng nhãi, ngươi tự tìm đường chết đó”.     Dương Vấn Thiên hừ một tiếng, cũng không nhẫn nhịn thêm được nữa.     Nếu tiếp tục nhẫn nhịn nữa thì Tần Ninh sắp cưỡi lên cổ bọn chúng làm càn rồi.     Lúc này, mấy người Thiên Ám và Minh Ung đều đi tới cạnh Tần Ninh, cẩn thận dè dặt.     Tần Ninh bây giờ chính là tâm phúc của hai đế quốc lớn bọn họ, không nghi ngờ gì.     Lúc này, khí thế ở hiện trường bỗng chốc trở nên giương cung bạt kiếm.     Tần Ninh mỉm cười nói: “Xem ra, hai ông vẫn chưa hiểu rõ tình hình rồi. Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên, một mũi tên chấn động càn khôn, chỉ bắn một mũi tên là giết từ cảnh giới Địa Võ tầng 1 trở xuống”.     “Nếu các ông đã muốn chết thì đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương cũng không cần thiết phải tồn tại nữa”.     Tần Ninh vừa dứt lời thì giương cung, lên tên.     Tên Chấn Thiên, ánh sáng bắn ra bốn phía, lúc này phát ra ánh sáng đáng kinh ngạc.     Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được một ánh sáng chói mắt bắn thẳng ra mang đầy sát khí.     “Sông lớn cuồn cuộn, rồng gầm trấn sông!”      Mà đúng lúc này, một tiếng thét vang lên.     Trong đám người đế quốc Đông Giang có một cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 1 đứng ra, toàn thân đều cuồn cuộn nước chảy, hơi thở điên cuồng bùng nổ.     “Soái ta không tin, ngươi chỉ là một thằng nhãi cảnh giới Linh Luân, dựa vào một bộ cung tên này mà giết được soái ta”.     “Phạm nguyên soái cẩn thận”, Giang Kình lên tiếng nhắc nhở.     “Bá chủ yên tâm, chỉ là một thằng ranh cảnh giới Linh Luân mà thôi. Soái ta đã trải qua mấy trăm trận chiến, sao phải sợ chứ!”     Phạm nguyên soái lúc này cuồn cuộn sát khí, bước lên một bước, toàn thân rung động hơi thở chết chóc bùng lên.     Mà Tần Ninh thấy vậy thì chỉ cười khẩy một tiếng.     “Tên lên, chém đầu!”     Chỉ thét lên 4 chữ đơn giản.     “Chém!”     Một mũi tên, điên cuồng xông ra.     Bùm…     Trong khoảnh khắc đó, một tiếng nổ vang lên, chỉ thấy đầu của Phạm nguyên soái bị nổ tung
     Tất cả mọi người đều dừng bước.     Quá khủng khiếp.     Một mũi tên một mạng người, mà còn là cảnh giới Địa Võ.     Vậy thì ai mà dám tiếp tục tiến lên mà dâng mạng?     Dương Vấn Thiên và Giang Kình lúc này trông mặt rất khó coi.     Cảnh giới Địa Võ mà bị trúng một tên nổ tung đầu, chính xác không chệch còn chưa nói, quan trọng là uy lực của mũi tên quá lớn!     Tần Ninh thu cung, lại nói: “Một cơ hội cuối cùng, đưa lông đuôi Viêm Hoàng cho ta, nếu không, hôm nay công tử ta, lấy từng mũi tên bắn nổ sọ các ngươi như một quả dưa hấu”.     Lúc này, tất cả mọi người đều trầm lắng không lên tiếng.     Đôi mắt Giang Kình đỏ ngầu, chuyến đi này đế quốc Đông Giang của bọn chúng bị tổn thất hai cao thủ cảnh giới Địa Võ.     Cảnh giới Địa Võ, đối với 1 đế quốc mà nói thì quả là sự tồn tại giống như của quý, chính là vũ khí chấn động các nước khác.     Bây giờ lại bị mất hai người trong phút chốc, đối với đế quốc Đông Giang mà nói thì đó là tổn thất quá lớn.     “Dương huynh… rừng còn xanh thì sợ gì không có củi đốt. Đợi chúng ta tụ hợp với đế quốc Đại Tiễn, đế quốc Nam Việt, đế quốc Thương Nghiễm rồi nói sau!”     Lúc này, Giang Kình nén cơn tức giận, thấp giọng nói.     Trước mắt, bọn chúng căn bản không có cách nào để đối phó với cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên trong tay Tần Ninh.     Cứ dây dưa tiếp thì bọn chúng sẽ mất lần lượt từng cao thủ.     Nhìn vẻ mặt của Dương Vấn Thiên lúc này dày như da lợn, trông vô cùng khó coi.     “Đây!”     Bàn tay vung lên, chiếc lông đuôi Viêm Hoàng đó bay lên không trung, rồi dạt về trước mặt Tần Ninh.     Tần Ninh cũng không khách sáo, bàn tay bắt lấy, cất lông đuôi Viêm Hoàng đó vào trong phong thần châu.     Không gian rộng rãi trong phong thần châu đủ để chứa lông đuôi Viêm Hoàng.     Khẽ cười một tiếng, Tần Ninh thản nhiên nói: “Cảm ơn nhiều nhé”.     “Chúng ta đi!”     Dương Vấn Thiên lúc này không muốn dừng lại đây thêm bất kỳ giây phút nào nữa, ông ta không muốn nhìn thấy bản mặt của Tần Ninh.     Vốn dĩ, khi nhìn thấy đám người đế quốc Vân Lam và đế quốc Bắc Minh chờ đợi ở đây, thấy họ phát hiện ra được thứ gì thì muốn chiếm chút lợi.     Nhưng không ngờ, trộm gà không được lại mất nắm thóc.     Trên đường đi, vẻ mặt của hai vị bá chủ Dương Chấn Thiên và Giang Kình vô cùng nặng nề.     “Tiễn Phong, Nam Thiên Trạch và Thương Nhất Tiếu đâu?”     Dương Vấn Thiên không nhịn được mở miệng: “Ba gã này đi đâu mà tới giờ vẫn chưa liên lạc với chúng ta?”     “Dương huynh bớt giận. Cứ để thằng nhãi đó đắc ý một chút”.     Giang Kình lên tiếng: “Ta nghe nói, trong đế quốc Bắc Minh, gần đây có một thiếu niên tên Tần Ninh khuấy đảo phong vân. Ta thấy chính là thằng nhãi này, không sai đâu!”     “Lần này, sau khi kết thúc, chúng ta sẽ triệu tập mười mấy đế quốc, tấn công đế quốc Bắc Minh. Đến lúc đó, kể cả hắn có cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên thì có thể ngăn cản được đại quân đông như kiến cỏ sao?”     Giang Kinh nói vậy, Dương Vấn Thiên nghe thấy thì khẽ gật đầu.     “Tới lúc đó, đế ta nhất định sẽ khiến hắn hối hận đến cuối đời”.     Hơi thở điên cuồng cuồn cuộn lên, sự kích động của Dương Vấn Thiên, cảnh giới Địa Võ tầng 3 khiến linh khí bị xáo trộn mãnh liệt.