Phong Thần Châu

Chương 30: Không có Mệnh Môn




               Mà lúc này, Tần Ninh hoàn toàn không biết những chuyện này.  

             Quả kinh lôi đó đã phá vỡ trận pháp, khiến hắn không còn cách nào tiếp tục khống chế nên đành phải rời khỏi.  

             Hắn không hề sợ đám người Lâm Khai Viễn, mà là do hành động trước đây của hắn đã kinh động không ít người khiến đến chỗ này.  

             Chỗ này có rất nhiều điều huyền bí, hắn cần phải tiếp tục tiến về phía trước, lãng phí thời gian với đám người này sẽ làm hỏng chuyện lớn của bản thân!  

             “Nhiều người như vậy sao?”  

             Lúc này Tần Ninh đang đi trên đường, bỗng nhíu mày.  

             Hắn có thể cảm nhận rằng, nơi đây có ít nhất hơn trăm người đang không ngừng lũ lượt tiến vào  

             Đám người đó tản ra tứ phía, bắt đầu tìm kiếm ở nơi đây.  

             “Xem ra phải tranh thủ thời gian tìm được linh đài, thăng cấp lên cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn, sau đó tìm Tiểu Thanh, trở về thành Lăng Vân!”  

             Trong lòng Tần Ninh hạ quyết tâm, nhìn đồng cỏ dưới lòng đất trải rộng trước mặt, trực tiếp chạy băng băng rời khỏi.  

             Ước chừng nửa ngày, bóng dáng Tần Ninh đã xuất hiện ở rìa đồng cỏ.  

             Ở rìa đồng cỏ có những gò đất nhô lên cao.  

             Đến rồi!  

             Tần Ninh thở ra một hơi, bước thẳng về phía trước, tiến vào giữa rất nhiều gò đất.  

             Ầm ầm…  

             Đột nhiên vào lúc này, những gò đất đó bỗng di chuyển.  

             Nhưng Tần Ninh lại chẳng mấy bận tâm, bước chân nhẹ nhàng nhưng vô cùng chắc chắn. Toàn bộ đám gò đất đang chuyển động đó đều lướt qua dưới chân hắn, không hề đả động đến hắn dù chỉ một chút.  

             Thời gian không còn nhiều, Tần Ninh cuối cùng cũng vượt qua đám gò đất đó, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.  

             Một cung điện vuông vức hiện ra trước mắt.  

             Nhìn từ bên ngoài, cung điện giống như một chiếc hộp gỗ vuông vắn.  

             Tần Ninh bước vào bên trong cung điện.  

             Cung điện khổng lồ dài và rộng cả trăm mét, với những cột đá vững chãi.  

             Chính giữa cột đá, một đài đá dài và rộng khoảng mười mét, cao ba mét, tỏa ra ánh sáng chói lọi, vô cùng chói mắt.  

             “Linh đài!”  

             Nhìn thấy linh đài, khóe miệng Tần Ninh hơi nhếch lên, sải bước tiến lên trên thạch đài.  

             Sau khi cẩn thận cảm ứng, Tần Ninh nhíu mày.  

             “Quả nhiên, trải qua thời gian hàng vạn năm, linh khí ở nơi này đã giảm đi cả trăm lần".  

             Tần Ninh thở ra một hơi: “Nhưng mà vừa hay, giờ mình đang ở cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn, nếu linh khí quá nhiều, mình cũng không có cách nào hấp thu được!”  

             Dứt lời, Tần Ninh lập tức nhắm mắt lại.  

             Cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn, tứ chi cùng với hàng trăm kinh mạch, ngũ tạng và lục phủ đều được linh khí tôi luyện, thực lực thăng cấp khá nhiều.  

             Nhưng so với cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn, sáu cảnh giới đầu tiên có thể nói là rất yếu.  

             Lúc hắn thi triển cảnh giới cửa thứ tư Thương Môn để giao đấu với hai người Thẩm Lâm Phong và Sở Ngọc Thanh, có thể nói là rất ung dung thoải mái.  

             Tuy nhiên, đối mặt với cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn của Lăng Côn lại rắc rối hơn nhiều.  

             Cảnh giới cửa thứ bả Tử Môn mở ra luồng khí như lốc xoáy, ngưng tụ Mệnh Môn, Mệnh Môn của mỗi một võ giả không giống nhau, nhưng Mệnh Môn là nơi yếu ớt nhất trên người võ giả.  

             Trong sáu cảnh giới đầu tiên, sau khi mở ra tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, các tạp chất trong cơ thể luôn cần phải thông qua một nơi để thải ra ngoài, và đây chính là tác dụng của Mệnh Môn.  

             Ưu điểm là các bộ phận khác trên cơ thể võ giả đều không thể phá hủy, so với sáu cảnh giới trước, thân thể đã cải thiện rất nhiều về độ dẻo dai, tốc độ phản ứng và sức mạnh, nên có thể khinh công trong thời gian ngắn.  

             Nhưng cũng có nhược điểm, ngưng tụ Mệnh Môn, nếu bị người khác phát hiện ra Mệnh Môn của một võ giả nằm ở đâu, đánh trúng nó, thì võ giả đó chắc chắn sẽ chết.  

             Vì vậy, cảnh giới thứ bảy được gọi là cảnh giới Tử Môn.  

             Mệnh Môn được ẩn giấu tốt, võ giả có thể nói là phòng ngự toàn thân, mạnh hơn gấp đôi cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn.  

             Nếu bị người khác phát hiện thì cần phải bảo vệ Mệnh Môn cẩn thận.  

             Tần Ninh hoàn toàn không rõ Mệnh Môn của bản thân sẽ ngưng tụ ở vị trí nào.  

             Lúc này, toàn bộ thể xác và tinh thần đều hoàn toàn thả lỏng, trong cơ thể Tần Ninh, tứ chi cùng với hàng trăm kinh mạch, lục phủ ngũ tạng đều giãn ra.  

             Sức mạnh được truyền đến từng lớp từng lớp một, từng giọt, từng luồng linh lực trong linh đài kia xuyên vào trong cơ thể.  

             Ầm…  

             Trong chớp mắt, linh khí trong linh đài bắt đầu tăng tốc, toàn thân xuất hiện cảm giác tê dại, giữa hai hàng lông mày của Tần Ninh hiện lên vẻ hài lòng dễ chịu.  

             “Xung kích Mệnh Môn, Mệnh Môn của ta, sẽ nằm ở đâu...”  

             Tần Ninh dẫn linh khí trong linh đài tiến vào trong cơ thể.  

             Cũng chính ở nơi này, kể ra cũng dài, năm đó, hắn và một người bạn tốt của mình gặp được một thiên tài ở đây, thế là thu đối phương làm đồ đệ.  

             Trải qua hàng trăm năm, đồ đệ đó đã trở thành một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục.  

             Về sau, tại nơi này, đồ đệ hắn cũng thu nhận đồ đệ, lúc hắn về thăm lại chốn cũ cũng đã dừng chân tại đây, xây dựng nơi này trở thành nơi bồi dưỡng các đồ tôn của mình.  

             Trong đó có một đồ tôn mà Tần Ninh vẫn nhớ mãi không quên, nhóc đó tên là Minh Uyên, là một thằng bé rất thông minh lanh lợi.  

             Vào thời điểm đó, linh đài này là để thưởng cho những đồ tôn xuất sắc nhất, gia tăng sức mạnh cho họ.  

             Khi ấy, linh đài đã hấp thu linh khí từ một nhánh linh mạch trong lòng đất, đừng nói là cảnh giới cửa thứ chín, cho dù là võ giả cảnh giới Linh Hải cũng sẽ đỏ mắt.  

             Chỉ là, trải qua mấy vạn năm, linh mạch sớm đã cạn kiệt từ lâu, linh khí còn sót lại không nhiều, nhưng lại vừa vặn với phù hợp với hắn.  

             Vù vù…  

             Thời gian nước chảy mây bay, mười ngày nhanh chóng trôi qua.  

             Lượng linh khí đó đang chuyển động lướt qua tất cả các bộ phận trên cơ thể Tần Ninh, nhưng cuối cùng lại ùn ùn chảy thẳng vào trong tâm trí của hắn.  

             Một tiếng ầm ầm vang lên, những luồng linh khí ùa vào Phong Thần Châu trong tâm trí Tần Ninh rồi dần dần tan biến.  

             “Đây…”  

             Lúc này, Tần Ninh cảm nhận được rõ ràng thực lực toàn thân tăng vọt, cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn.  

             Đạt đến cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn, hắn đã sở hữu một trăm mã lực, mà giờ đây, sức mạnh của hắn ta đã tăng gấp đôi, đạt đến hai trăm mã lực.  

             Không chỉ vậy, da thịt toàn thân lúc này cũng đang đạt được một bước nhảy vọt.  

             Cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn, linh khí chuyển động trong cơ thể cũng dồi dào hơn gấp mấy lần.  

             Hai trăm mã lực!  

             Chỉ riêng sức mạnh của xác thịt, cảnh giới cửa thứ bảy đã không còn chênh lệch là bao so với võ giả cảnh giới cửa thứ chín.  

             Nhưng lúc này, điều khiến Tần Ninh ngạc nhiên mừng rỡ tột độ không phải điều này, mà là Mệnh Môn của hắn.  

             Dưới sự dẫn đường của luồng linh khí đó, hiện giờ, Mệnh Môn của hắn lại được dẫn vào Phong Thần Châu trong tâm trí rồi dần dần tan biến.  

             Nói cách khác, không có Mệnh Môn!  

             Cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn là ngưng tụ Mệnh Môn, nhược điểm toàn thân đều tập trung tại Mệnh Môn, nhưng mà hắn... lại không có Mệnh Môn!  

             Nói cách khác, ở cảnh giới cửa thứ bảy Tử Môn, hắn vốn không có Mệnh Môn, không có nhược điểm.  

             Đứng dậy, Tần Ninh nắm chặt hai tay, hơi thở uy nghiêm trào ra.  

             “Chính là ở đây!”  

             Lúc này đột nhiên có một giọng nói vang lên.  

             Giọng nói đó mang theo sự ngạc nhiên mừng rỡ, thậm chí còn có phần đắc ý.  

             Tần Ninh nhìn sang, nhận ra mấy bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện.  

             Ánh mắt Lâm Ngọc Sinh tràn đầy vẻ đắc ý.  

             “Tần Ninh, không ngờ đúng không?”, Lâm Xảo Nhi giễu cợt: “Không ngờ ngươi chạy xa như vậy rồi mà chúng ta vẫn còn có thể đuổi đến đây, đúng không?”  

             Tần Ninh cười nhạo một tiếng, vung tay lên, một miếng sắt đen xuất hiện trong tay.