Phong Thần Châu

Chương 33: Cô không tin lời ta nói?




               Tần Ninh thật sự quá cuồng vọng!  

             "Tiểu thư, ba người bọn ta thay mặt tiểu thư làm thịt hắn, không tin hắn không giao ra!"  

             Lúc này Diệp Lượng lại bước ra.  

             "Diệp Phong, Diệp Sảng, ba người chúng ta ra tay, bắt sống hắn đem về tra tấn, ta không tin hắn không chịu giao ra!"  

             “Được!”  

             “Được!”  

             Lập tức, ba bóng người lao lên vây giết Tần Ninh.  

             "Ba tên nhóc con chỉ mới đạt tới tám cửa cảnh giới mà muốn bắt ta?"  

             Tần Ninh khịt mũi, lùi lại một bước, sau đó thu quyền đấm ra ngoài.  

             “Long Hóa thức!”  

             Thức thứ bảy của Hổ Gầm Long Ngâm quyền đã được tung ra.  

             Linh khí hóa thành một con rồng lớn đang gầm thét, lao tới ba người kia.  

             Bang bang bang...  

             Trong khoảnh khắc đó, ba người kia còn chưa tới gần đã bị ma ảnh trực tiếp đánh bay về phía sau, bọn họ ngay lập tức kêu lên một tiếng, đều nôn ra một ngụm máu.  

             Quá mạnh!  

             Nhìn thấy cảnh này, trái tim Diệp Viên Viên chùng xuống.  

             Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Tử Môn, nàng dĩ nhiên có thể nhìn ra được điều đó.  

             Chẳng qua là nàng không nghĩ tới Tần Ninh ở cảnh giới Tử Môn lại có thể bộc phát ra uy lực cường đại tới như vậy.  

             “Cô là Diệp Viên Viên phải không?”  

             Tần Ninh lại nói: "Ta cho cô một cơ hội cuối cùng, làm tỳ nữ của ta. Nếu không muốn, ta liền rời đi. Nếu muốn, ta có thể ban thưởng cho cô một viên Thiên Hỏa Linh Tinh!"  

             Ban thưởng!  

             Khi nghe thấy điều này, nhóm ba người Diệp Lượng vô cùng phẫn nộ.  

             "Tần Ninh, ngươi là cái thá gì chứ, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?"  

             "Ồ? Vậy thì ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?"  

             Trong mắt Tần Ninh lộ ra sát ý.  

             Hắn bước ra, đánh một quyền về phía Diệp Lượng.  

             Đương nhiên Diệp Viên Viên không thể đứng nhìn thuộc hạ của mình chết vô ích, nàng liền bước ra một bước, bàn tay hóa thành đao chém xuống.  

             Bang...  

             Quyền chưởng đụng nhau, hai thân ảnh vừa chạm vào thì lập tức tách ra.  

             “Hả?”  

             Diệp Viên Viên giật mình.  

             Quá mạnh!  

             Khi nàng trực tiếp đấu với Tần Ninh, nàng mới biết Tần Ninh mạnh mẽ như thế nào.  

             “Cảnh giới Thiên Môn à, không tệ không tệ!”  

             Tần Ninh cười nhẹ nói: "Nếu như cô đồng ý làm tỳ nữ của ta, ta có thể giúp cô lập tức thăng cấp lên cảnh giới Linh Hải tầng một!"  

             Nghe vậy, Diệp Viên Viên khựng lại.  

             "Sao nào? Còn do dự?"  

             Tần Ninh tự mãn nói: "Diệp Viên Viên, vẻ ngoài của cô trông cũng được đó, nhưng cô phải biết rằng trong thế giới của võ giả thì không thể dựa vào vẻ ngoài đâu".  

             Vẻ ngoài trông cũng được?  

             Nghe đến đây, sắc mặt của ba người Diệp Lượng tái nhợt.  

             Diệp Viên Viên là mỹ nhân nổi tiếng ở đế quốc Bắc Minh, vậy mà Tần Ninh lại dám nói nàng chỉ có vẻ ngoài trông cũng được...  

             "Ngươi rốt cuộc là ai?"  

             “Cô không biết sao?”, Tần Ninh chép miệng nói: “Tam thiếu gia nhà họ Tần ở thành Lăng Vân, Tần Ninh!"  

             Diệp Viên Viên đang đấu tranh tư tưởng.  

             Khô lão hiện tại không có ở đây, mật địa này rất kì lạ, Khô lão đang tìm kiếm một số thứ ở nơi nào đó.  

             Nhưng qua lần giao thủ vừa rồi, nàng biết mình không thể nào giữ chân Tần Ninh ở đây được.  

             Nhưng nếu để cho Tần Ninh chạy đi mất, một khi hắn ẩn mình vào sâu trong núi, thì nàng muốn tìm lại Tần Ninh còn khó hơn đi lên trời!  

             Nàng rất cần có Thiên Hỏa Linh Tinh, chuyện này liên quan đến tính mạng của mẹ nàng, thời gian không còn nhiều nữa.  

             “Được!”  

             Diệp Viên Viên đột nhiên nói.  

             “Tiểu thư!”  

             “Tiểu thư!”  

             Ngay lập tức, gương mặt ba thủ hạ của Diệp Viên Viên biến sắc.  

             Thân phận của Diệp Viên Viên cao quý như thế, làm sao có thể làm tỳ nữ của Tần Ninh...  

             Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì trên toàn bộ đế quốc Bắc Minh sẽ gặp một phen náo động.  

             "Ý ta đã quyết!"  

             "Không tệ không tệ".  

             Tần Ninh cười nói: "Thân là tỳ nữ của ta, vậy nên làm cái gì chắc là cô phải biết rồi chứ hả?"  

             “Tên nhóc thối tha, ngươi đừng có quá đáng!”, Diệp Lượng trầm giọng quát.  

             "Ta nói chuyện với tỳ nữ của ta thì liên quan gì tới ngươi?"  

             Tần Ninh hừ một tiếng.  

             “Ngươi...”  

             “Im miệng!”  

             Diệp Viên Viên lúc này ngăn ba người kia lại, nhìn Tần Ninh, nói: "Ngươi mới vừa nói, chỉ cần ta đồng ý làm tỳ nữ của ngươi thì ngươi sẽ đưa Thiên Hỏa Linh Tinh cho ta, còn giúp ta lập tức thăng lên cảnh giới Linh Hải tầng một, ngươi có thể thực hiện được hay không?"  

             “Đương nhiên!”  

             Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Tuy nhiên, ta cần phải thử lòng trung thành của cô!"  

             Buông lại một câu, Tần Ninh chắp tay sau lưng, tiến lên một bước, chậm rãi đi về phía trước.  

             Diệp Viên Viên do dự một chút liền đi theo, nhóm ba người Diệp Lượng cũng đi theo.  

             “Cô biết nơi này là nơi nào không?”, Tần Ninh đột nhiên nói.  

             "Chính là di tích do Cửu U Đại Đế để lại".  

             “Ồ?”  

             Tần Ninh kinh ngạc nói: "Không ngờ cô thật sự biết, chỉ có điều nơi này không phải di tích, chẳng qua là Cửu U Đại Đế đã từng ở chỗ này một thời gian nên có để lại ít đồ mà thôi".  

             “Tần Ninh!”  

             Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Diệp Viên Viên ta nói được làm được, ta mong ngươi cũng có thể nói được làm được!"  

             "Yên tâm đi, ta sẽ không thất hứa!"  

             Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên, lại nói: "Cô cần Thiên Hỏa Linh Tinh gấp như vậy làm gì?"  

             “Cứu người!”  

             “Cứu người?”  

             Tần Ninh cau mày nhìn Diệp Viên Viên.  

             “Ừm!”  

             Diệp Viên Viên chậm rãi nói: "Mẹ của ta trúng độc Cửu U Tý Hiết rất nặng, là hàn độc, cần có Thiên Hỏa Linh Tinh chữa trị".  

             Nghe vậy, Tần Ninh sửng sốt.  

             "Ai nói với cô thế?"  

             "Đại sư Trữ Phương Chính!"  

             “Ha ha...”  

             “Ngươi đang cười cái gì?”, Diệp Viên Viên nhíu mày khi Tần Ninh đột nhiên bật cười.  

             Nàng hoàn toàn không thể nhìn thấu được Tần Ninh, hắn tuy chỉ mới đạt tới cảnh giới Tử Môn nhưng thực lực của hắn cực kỳ cường đại, là một tên vô cùng cổ quái.  

             Hơn nữa, tác phong làm việc của hắn rõ ràng không giống một thiếu niên mười sáu tuổi.  

             “Cô bị gạt rồi!”, Tần Ninh nói: “Cửu U Tý Hiết là do linh thú cực độc của Cửu U đại lục địa sinh ra. Độc dược của nó quả thực vô cùng lạnh, nhưng độc tính của nó vẫn có hỏa khí bên trong. Nếu như dùng Thiên Hỏa Linh Tinh để tiêu trừ hàn độc, chỉ sợ rằng hàn độc mới được tiêu trừ thì lửa độc sẽ lại sinh ra tiếp!"  

             “Không thể nào!”  

             Diệp Viên Viên ngay lập tức nói: "Trữ Phương Chính đại sư là linh đan sư tam phẩm, làm sao có thể lừa gạt ta được?"  

             "Cô không tin lời ta nói?"  

             Tần Ninh lúc này cũng lười giải thích.  

             Hắn phất tay một cái, một viên Thiên Hỏa Linh Tinh bay về phía Diệp Viên Viên.  

             "Đây là Thiên Hỏa Linh Tinh, ta giao nó cho cô, coi như điều kiện đầu tiên ta hứa với cô đã hoàn thành rồi!"  

             "Về phần điều kiện thứ hai, thì ở trong đây!"  

             Trong khi nói chuyện, năm người đã đi đến một đầm lầy.  

             Bên trong đầm lầy, thoang thoảng một mùi hôi thối, nhưng lại thoang thoảng một chút hương thơm ở giữa.  

             “Ngươi là Diệp Lượng phải không?”  

             Tần Ninh nhìn Diệp Lượng ra lệnh: "Đào một con đường dài mười thước ở trong đầm lầy này cho ta!"  

             “Ngươi dám ra lệnh cho ta?”, Diệp Lượng nhất thời tức giận.  


             Nàng càng lúc càng tò mò về Tần Ninh.  

             Nhóm ba người Diệp Lượng lúc này đành phải cúi người xuống, dùng binh khí trong tay bắt đầu đào từ bên bờ của đầm lầy.  

             Nhưng điều kỳ quái chính là, nhóm ba người Diệp Lượng sau khi đào ra được một con đường sâu khoảng một thước, thì bùn đất hai bên như bị một lực vô hình chặn lại, không hề bị trượt xuống.