“Thanh Thanh, dù sao cô cũng là công chúa thượng quốc Đại Minh, chắc cũng có hiểu biết về thượng quốc Thánh Nguyệt chứ?”
Tần Ninh nhìn Minh Thanh Thanh, mỉm cười nói: “Không bằng giới thiệu cho chúng ta xem chỗ nào ăn ngon, chỗ nào chơi vui đi?”
Thấy Tần Ninh nói chuyện với mình, Minh Thanh Thanh chợt cảm thấy căng thẳng không thôi. Cô ta siết chặt tay áo của Tần Hâm Hâm, cúi đầu xuống.
Cô ta đã nhìn thấy tận mắt, một vị cường giả cảnh giới Thiên Võ 1 biến, bị Tần Ninh hét một tiếng, vặn 1 tay nổ tung.
“Ta đáng sợ như thế sao?”, Tần Ninh mỉm cười, sải bước đi vào thành.
Toàn thành Thánh Nguyệt, ngựa xe đông như trẩy hội, người qua kẻ lại, khắp nơi đều lộ ra vẻ phồn hoa, thịnh vượng.
Trong thành trì rộng lớn, những người đi qua đi lại tỏa ra hơi thở có cao có thấp.
Tửu trang Thánh Nguyệt!
Nơi này chính là quán rượu xa hoa nhất trong thành Thánh Nguyệt, khách ở đây không phải quan chức thì cũng là quyền quý.
Một nhóm 6 người Tần Ninh lúc này tới tửu trang Thánh Nguyệt.
“Mấy vị công tử, tiểu thư mời vào!”
Một đầy tớ ăn mặc lịch sự, cử chỉ nhanh nhẹn, tươi cười mời mấy người Tần Ninh vào trong tửu trang.
“Đem rượu và thức ăn ngon nhất chỗ các ngươi lên đây”.
Tần Hâm Hâm vung tay, cười tươi nói.
“Xin mấy vị khách quý đợi chút!”
Ngồi trong đại sảnh, 4 phía rèm châu phủ kín, khiến người ta cảm thấy ý vị.
“Ninh ca, vừa rồi Thanh Thanh nói, đồ ăn và rượu ở đây ngon hơn quán rượu ở thượng quốc Kim Càn nhiều, nhưng giá thì cao ngất trời đây, hê hê…”
“Nhóc thối này, lo ăn đi!”
Tần Ninh mắng: “Lẽ nào, ta không trả nổi tiền sao?”
Nghe vậy, Tần Hâm Hâm lại cười toe toét.
Tần Ninh nói không sai. Chưa nói đến tài lực của mấy đế quốc lớn, chỉ cần một mình Thương Hư thôi, ngày nào cũng muốn tới đây ăn cũng không thành vấn đề.
Không lâu sau, một loạt đồ ăn ngon được bày lên bàn. Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng là lần đầu tiên được biết đến khung cảnh xa hoa như thế, bỗng chốc cũng có cảm giác thèm ăn.
Cho dù là cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 7 như Thiên Động Tiên thì lúc này cũng bị mê hoặc tới mức lặng lẽ nuốt nước bọt.
Tần Ninh nhìn mấy người, cười mà không nói.
“Tiểu thư Thanh Thanh!”
Tần Ninh nhìn Minh Thanh Thanh, cười nói: “Có một chuyện, ta vẫn luôn không hiểu, tại sao cô là công chúa của thượng quốc Đại Minh mà lại một mình xuất hiện ở đế quốc Bắc Minh?”
Nghe vậy, sắc mặt Minh Thanh Thanh hơi khó coi, nhìn sang Tần Hâm Hâm bên cạnh.
“Huynh, chuyện này…”
“Ăn đi, nhóc thối này, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút, không ăn thịt cô ta đâu…”, Tần Ninh ngắt lời, cười nói nhìn Minh Thanh Thanh.
Lời này đã nói ra, Minh Thanh Thanh chỉ biết cúi đầu, thỏ thẻ nói: “Ta không đi một mình, có mấy hộ vệ cảnh giới Linh Phách đi cùng nhưng họ đều chết rồi”.
“Sau đó, ta chạy trốn ra ngoài, nghe thấy tin tức Huyền Minh đại trận nên đã đến đế quốc Bắc Minh…”
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ gật đầu, không nói nhiều.