Phong Thần Châu

Chương 406: Nâng quan tài?  




 Linh đan sư tứ phẩm bình thường, một ngày có thể luyện ra một lò linh đan tứ phẩm, hơi lão luyện một chút thì một ngày nhiều nhất là mở được 3 lò, đỉnh nhất thì là mười mấy viên.  

 

Hơn nữa, luyện đan vô cùng hao tổn tâm thần.  

 

Trong đó, còn cần có khoảng nghỉ.   

 

Nhưng Tần Ninh lúc này, trong một ngày một đêm đóng cửa đại điện lại luyện được gần ngàn viên linh đan tứ phẩm.  

 

Sao có thể làm được điều này?  

 

Thẩm Văn Hiên lúc này cũng vô cùng sững sờ. Hắn ta cũng là linh đan sư tứ phẩm, nhưng 1 ngày 1 đêm có thể luyện ra nhiều linh đan như thế thì đánh chết hắn ta cũng không thể nào làm được.  

 

Không chỉ hắn ta, mà kể cả cha hắn ta cũng không thể hoàn thành!  

 

Tần Ninh lúc này, trầm lặng không nói.  

 

Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu, đứng dậy, chậm rãi đậy nắp quan tài lại.  

 

Hơi thở lạnh lẽo trong quan tài, hoàn toàn bị đóng lại.  

 

“Công tử…”  

 

Vân Sương Nhi buồn bã không thôi, đôi mắt tràn lệ, nói: “Người chết không thể sống lại. Hôm nay, chính là ngày Minh Thanh Thanh và thái tử Cảnh Thượng kết hôn!”  

 

“Sương Nhi!”  

 

Lời này vừa nói ra thì Vân Khánh Tiêu đã trừng hai mắt nhìn cô ấy.  

 

Bây giờ, đế quốc Thương Nghiễm đối diện với áp lực của hai thượng quốc lớn, thân mình còn chưa lo xong, Thương Hư cũng không thể không quay lại trấn giữ đế quốc Thương Nghiễm.  

 

Đối diện với cảnh giới Thiên Võ của hai thượng quốc lớn, Tần Ninh nóng đầu xông lên báo thù thì căn bản là đi vào đường chết.  

 

Vân Sương Nhi nói ra câu đó, Tần Ninh sao lại không đi chứ?  

 

“Kết hôn?”  

 

Giọng nói của Tần Ninh khàn khàn, tóc dài rối bời, một thân áo dài cũng thấm đầy mùi thuốc.  

 

“Nếu đã như thế thì phải đi tham dự hôn lễ chứ!”  

 

Giọng nói lạnh lẽo giống như phát ra từ xác chết biết đi.  

 

Phụp một tiếng vang lên.  

 

Tần Ninh quỳ hai gối, 3 dập đầu, 9 vái lạy.  

 

“Ninh Nhi…”, Tần Viễn Sơn lập tức bước tới đỡ Tần Ninh đứng dậy.  

 

Nhưng Tần Ninh lại không nhúc nhích.  

 

“Nhị thúc, là lỗi của cháu, cháu sẽ đền bù!”  

 

Tần Ninh nhàn nhạt nói.  

 

“Ninh Nhi, cháu đừng kích động, nhị thúc đã không còn Hâm Hâm, nhưng cha cháu thì không thể không có cháu. Chúng ta không chọc được vào thượng quốc Cảnh Thiên đâu!”  

 

Tần Viễn Sơn vội vàng nói.  

 

Nhưng Tần Ninh không hề đáp lời.  

 

Hắn đứng dậy, lại lên tiếng: “Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Ngữ, Vân Khánh Tiêu, nâng quan tài!”  


 

4 người lúc này vô cùng sững sờ.  

 

“Nâng quan tài!”