Phong Thần Châu

Chương 411: Cái tên này không sợ chết sao?  




 “Cái thằng ngu si như một con chó điên đó dám đồ sát ta cơ đấy, cho nên cũng đành chịu thôi, ta phải giết chết hắn ta. Có lẽ ngươi không biết đâu nhỉ? Từng kiếm cắt xuống, máu thịt nhầy nhụa trộn lẫn với tiếng kêu của hắn ta, nghe mà thích ý làm sao...”  

 

“Ồ? Vậy à?”  

 

Soạt...  

 

Giây phút ấy, Tần Ninh hành động.  

 

Giây phút ấy, tốc độ của hắn nhanh đến cực điểm, vung một tay chém ra.  

 

“Ngu dốt!”  

 

Cảnh Khánh Phong không hề sợ hãi, lập tức vung tay ra đón lấy đòn tấn công của Tần Ninh.  

 

Hắn ta vốn có tu vi cảnh giới Linh Luân tầng chín đỉnh phong, há có thể sợ một Tần Ninh nho nhỏ sao?  

 

Phụt...  

 

Nhưng giây phút ấy, có tiếng phụt vang lên. Con dao găm kia đã xuyên qua tay của Cảnh Khánh Phong, máu tươi bắn ra tung tóe.  

 

“Aaaaaaaa...”  

 

Một tiếng kêu thảm vang lên, lúc ấy, tất cả mọi người trở nên náo loạn.  

 

“Là như thế này à?”  

 

Tần Ninh lại vung chưởng, một tiếng nổ nữa vang lên, cánh tay của Cảnh Khánh Phong đã hoàn toàn đứt lìa.  

 

“Phập, phập”, lúc này Tần Ninh đứng trước người Cảnh Khánh Phong, dùng dao găm đâm vào người hắn ta từng nhát một, máu tươi chảy ra đầm đìa.  

 

Ngực của Cảnh Khánh Phong đã bị đâm thành lỗ thủng, lục phủ ngũ tạng lúc này đẫm máu.  

 

“Hỗn láo!”  

 

Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, lúc này bốn bóng người lập tức xuất hiện.  

 

Bốn người này chính là những cường giả cảnh giới Địa Võ từ tầng một đến tầng năm.  

 

“Cút!”  

 

Nhìn thấy bốn người này định xông lên ngăn cản, Thiên Động Tiên vốn định ra tay, nhưng Tần Ninh đã hoàn toàn mở ra sát cơ.  

 

Một tiếng hét trầm thấp, kiếm Thanh Long hóa thành một luồng sáng.  

 

Bụp bụp bụp...  

 

Nhất thời, cả bốn người lập tức ngã xuống, tử vong.  

 

Tất cả mọi người thấy cảnh này thì đều sững sờ.  

 

Bốn thần binh đang phiêu đãng trên không trung kia lại có thể tỏa ra khí tức điên cuồng đến vậy sao.  

 

Bốn cảnh giới Địa Võ, nói giết là giết, dễ dàng như chọc tiết lợn.  

 

Thật sự là không thể tin nổi.  

 

Tần Ninh nhìn phía trước, ánh mắt lạnh lùng.  

 

Cảnh Khánh Phong lúc này, nội tạng lòi hết cả ra ngoài, máu tươi chảy ra tong tỏng, thần sắc trắng bệch.  

 

“Ngươi...”  

 

“Hôm ấy ngươi giết đệ đệ ta thì cũng nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay”.  

 

Cuối cùng, Tần Ninh vung dao găm ra, lười nói nhiều.  

 

Phập...  

 


Tần Ninh vốn không nghĩ đến hậu quả.  

 

Cái tên này không sợ chết sao?  

Tần Ninh ném dao găm xuống đất, nhìn về cửa cung.