Phong Thần Châu

Chương 42: Giẫm chết bọn chúng




               Lời nói vừa dứt, sắc mặt Thẩm Hoạt đã trắng bệch.  

             Đây chính là một sự sỉ nhục tột độ!  

             Tần Ninh không đánh trả, nhưng hắn ta cũng không có cách nào đánh vỡ lớp phòng ngự của Tần Ninh.  

             “Thân thể này là gì vậy? Mình đồng da sắt sao?”  

             “Ta không tin, ta không tin!”  

             Thẩm Hoạt giơ tay chém lên bả vai của Tần Ninh thì vang lên tiếng keng keng như chém vào kim loại. Thẩm Hoạt cảm thấy cánh tay của mình bị chấn động đến tê dại.  

             “Được rồi, không chơi với ngươi nữa!”  

             Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Từ trước đến nay, ta chỉ có một cách đối phó với kẻ muốn giết ta. Đó chính là… diệt trừ!”  

             Soạt…  

             Trong khoảng khắc Tần Ninh vừa dứt lời thì một cơn gió mạnh ngưng tụ thành lưỡi đao gió, xuất hiện ngay lập tức.  

             Một tiếng vút vang lên, chính mắt Thẩm Hoạt nhìn thấy cái đầu rời khỏi thân thể của hắn ta.  

             Tại sao lại như thế?  

             Cho đến chết, hắn ta cũng không hiểu rõ!  

             Cảnh tượng này khiến đám người có mặt ở đây đều chết lặng.  

             Chúng biết rõ thực lực của Thẩm Hoạt. Đây không phải là kẻ xoàng xĩnh, hắn ta được Thẩm gia phái canh giữ một toà trọng trấn.  

             Thế mà, giây phút này lại… hết cách để phá vỡ lớp phòng ngự của Tần Ninh.  

             “Tên này… đã đạt tới Kinh Môn cảnh cửa thứ tám rồi!”  

             Lúc này, Lâm Ngọc Uyên đột nhiên lên tiếng, lập tức làm cho mọi người sững sờ.  

             Tần Ninh đã đạt tới cửa thứ tám rồi sao?  

             Làm sao có thể như thế? Chỉ là mới qua mười mấy ngày mà đã từ cảnh giới cửa thứ sáu tới cửa thứ tám? Chuyện cười gì đấy!  

             “Chết tiệt!”  

             Vẻ mặt của ba tên Lăng Độc, Sở Thanh Minh, Lâm Bảo Uyên trông rất khó coi.  

             Tần Ninh còn nhỏ hơn chúng bảy, tám tuổi, nhưng lại đạt tới cảnh giới ngang bằng chúng.  

             Thật sự khiến chúng khó mà chấp nhận.  

             “Nào cùng lên!”  

             Lúc này, Lăng Độc lạnh lùng nói: “Nếu trong tương lai, thằng nhóc này còn nổi lên thì ngay cả Lăng Thiên cũng sợ là khó mà so sánh được, buộc phải loại trừ!”  

             “Được!”  

             “Ừ!”  

             Lúc này, ba người đã cảm nhận được hơi thở áp bức cực lớn.  

             “Phải làm thế từ sớm mới phải đấy!”  

             Tần Ninh móc móc ngón tay, nói: “Từng đứa lên một thì chết lâu quá, cùng lên đi, đỡ gây phiền phức cho ta!”  

             Phong độ quá!  

             Nhìn thấy cảnh này, Tần Hâm Hâm không nhịn được mà run rẩy.  

             Tần Ninh quả là phong độ cực đỉnh.  

             “Nhìn thấy chưa?”, Tần Hâm Hâm kéo Đỗ Tư Viễn nói: “Ninh ca của ta, không hổ là thiên tài đệ nhất thành Lăng Vân, không sai chút nào!”  

             “Ặc…”  

             Đỗ Tư Viễn lại hơi lo lắng ở trong lòng.  

             Lăng Độc, Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên đều là Kinh Môn cảnh cửa thứ tám. Tần Ninh đạt tới cửa thứ tám khiến hắn ta khá bất ngờ. Nhưng bất ngờ thì bất ngờ vậy, còn ba thiên tài Kinh Môn cảnh cửa thứ tám mà liên thủ thì một người mới bước chân vào cửa thứ tám như Tần Ninh, nếu cảnh giới không ổn định thì khó mà đánh lại được.  

             Hắn ta muốn đi gọi cứu binh của Thánh Đan các nhưng mấy tên hộ vệ đi theo ba tên kia đã chặn lại, rõ ràng là không để hắn ta rời đi.  

             “Tần Ninh, có lẽ ngươi cho rằng chúng ta không dám giết ngươi, nhưng ngươi lầm rồi đấy!”  

             Lăng Độc cười khỉnh nói: “Lần này, tứ đại gia tộc của chúng ta liên thủ, Tần gia của ngươi chắc chắn sẽ bị tiêu diệt”.  

             “Cho nên ngày hôm nay, kể cả giết chết Tần Ninh ngươi trước thì Tần gia cũng chỉ có bất lực mà chờ đợi số phận diệt vong mà thôi!”  

             “Lề mề xong chưa đấy!”  

             Tần Ninh mất hết kiên nhẫn nói: “Ngươi yên tâm, sau trận này, ngươi chết, tứ đại gia tộc nhà các ngươi cũng không còn tên trong thành Lăng Vân này nữa đâu!”  

             “Láo xược!”  

             “Ngu si!”  

             “Buồn cười thật!”  

             Cả ba tên đều cười lạnh, sải bước đi lên, bỗng chốc xuất hiện thế chặn ép hai bên, xông tới giết Tần Ninh.  

             “Đáng thương ghê!”  

             Tần Ninh khẽ lắc đầu, nhìn ba tên kia.  

             Trên bề mặt cơ thể của hắn ngưng tụ mà thành một luồng linh khí hộ thể. Chỉ có kẻ Kinh Môn cảnh cửa thứ tám mới làm được điều này.  

             Không chỉ như thế, xung quanh linh khí hộ thể kia còn có một luồng khí màu xanh nhạt, chậm rãi chảy xuống.  

             Cương Phong linh thể quyết!  

             Trải qua cửu sinh cửu thế, sau khi ký ức của Tần Ninh thức tỉnh, hắn đã biết tất cả đan thuật, phàm quyết linh quyết, và mọi chuyện trong thiên hạ.  

             Cương Phong linh thể quyết chính là một môn phàm quyết cực phẩm thuộc thể thuật.  

             Thể thuật này chính là do Tần Ninh, khi còn là Cửu U đại đế ở đời thứ nhất sáng tạo ra, mà còn là một phàm quyết cải tạo từ linh quyết.  

             Võ giả cảnh giới cửa thứ chín đều tu luyện phàm quyết, nhưng bản thân võ giả Cửu Môn cảnh chính là tôi luyện da thịt, nội tạng khoẻ mạnh.  

             Cho nên, vốn dĩ không có thể thuật cường đại nào cả.  

             Có thể nói, môn thể thuật này khiến cho Tần Ninh năm đó, đạt tới cấp đại đế cũng cực kỳ hài lòng, được gọi là hoàn mỹ không tỳ vết.  

             Cương Phong linh thể quyết, gió dữ thành cương rồi hoá thành lưỡi đao gió.  

             Vừa rồi, Thẩm Hoạt đã bị lưỡi đao gió chém đứt đầu.  

             Sau khi Tần Ninh đạt tới cửa thứ tám thì bắt đầu tu luyện phàm quyết này, có thể gọi là vô cùng thích hợp.  

             “Gió dữ thành cương!”  

             Tần Ninh thầm hô lên, trên lớp linh khí hộ thể kia ở bề mặt cơ thể, bỗng nhiên lại nhiều thêm một lớp bảo vệ màu xanh.  

             Bụp…  

             Lúc này, Lăng Độc đã xông lên trước công kích, một quyền đấm lên bề mặt cơ thể Tần Ninh, nhưng gần như toàn bộ sức mạnh đó đã bị linh khí hộ thể ngăn cản, chỉ còn lại một phần bị linh thể quyết triệt tiêu hoàn toàn.  

             “Cút ra!”  

             Gầm lên một tiếng, Tần Ninh nghiêng người, sức mạnh mãnh liệt đó bỗng chốc phản đòn.  

             Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

             “A… tay ta, tay của ta…”  

             Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên bỗng chốc kinh ngạc, đứng sững lại.  

             Bàn tay của Lăng Độc bị rung động biến thành thịt nát chỉ bằng một cái nghiêng người của Tần Ninh.  

             Tại sao gã này lại làm được như vậy?  

             Hai tên đưa mắt nhìn nhau, và cũng nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt đối phương.  

             Lui!  

             Tần Ninh quá kỳ quái, chúng căn bản không phải là đối thủ của hắn.  

             “Muốn chạy? Chạy thoát được sao?  

             Lúc này, Tần Ninh phóng người đuổi theo.  

             Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên bỗng chốc phát hiện, tốc độ của Tần Ninh còn nhanh hơn so với bọn chúng.  

             Chạy thì không chạy được rồi, nhưng ánh mắt hai tên này lại chợt liếc tới Tần Hâm Hâm.  

             Bắt lấy Tần Hâm Hâm, uy hiếp Tần Ninh.  

             Hai tên này nghĩ ra được như thế thì xông thẳng tới chỗ Tần Hâm Hâm.  

             “Khốn kiếp, khốn kiếp, các ngươi muốn làm gì vậy? Làm gì?”  

             Tần Hâm Hâm vội vàng lùi bước nhưng sao có thể nhanh hơn Sở Thanh Minh và Lâm Ngọc Uyên.  

             Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh biết mình không kịp rồi thì dứt khoát đứng lại.  

             “Ninh ca, ca, sao huynh lại dừng lại. Huynh không quan tâm đến đệ nữa sao!”, Tần Hâm Hâm lập tức hét lên.  

             Nghe thấy

chapter content