"Một tên cảnh giới Địa Thánh ngũ phách mà ngươi lại không bắt được?"
Yến Vinh hổ thẹn nói: "Con trai vô dụng!"
Yến Cảnh Vũ khoát tay một cái nói: "Thôi thôi, đã như vậy thì để ta ra tay".
"Mấy ngày nữa, có lẽ tam đệ của ngươi sẽ trở về, đến lúc đó cứ để nó phụ trách chuyện này!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Yến Vinh và Yến Diệu đều không hề dễ nhìn.
Yến Vô Thượng!
Yến Cảnh Vũ là ngũ trưởng lão của nhà họ Yến, địa vị cao quý, có tổng cộng ba người con.
Yến Vinh!
Yến Diệu!
Yến Vô Thượng!
Yến Vinh và Yến Diệu đều là cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm, thiên phú thực tế không kém.
Chỉ là so với đệ đệ Yến Vô Thượng, hai người lại kém quá xa.
Nhưng nghe được lời này của phụ thân, hai người cũng có chút bất đắc dĩ, không dám phản bác, đành gật đầu nói vâng.
"Được rồi, không có việc gì thì ra ngoài, ngày mai đưa Dương Thanh Vân kia đến là được".
Yến Cảnh Vũ lạnh nhạt khoát tay, sau đó lại lui về bên trong góc tối, bóng người cũng biến mất không thấy gì nữa.
Hai người Yến Vinh và Yến Diệu đi ra khỏi phòng.
"Đại ca..."
Yến Diệu không cam lòng nói: "Ngươi vì chuyện Thanh Châu mà phải chuẩn bị mấy tháng, tìm hiểu rõ ràng, đồng thời còn chuẩn bị người thích hợp, suýt nữa còn thu phục được Dương Thanh Vân là có thể tiếp tục hành động, nhưng bây giờ phụ thân lại giao việc này cho Yến Vô Thượng..."
"Nhị đệ!"
Lúc này trong giọng nói của Yến Vinh có vài phần nghiêm khắc: "Tam đệ đúng là mạnh hơn ngươi và ta, nhỏ tuổi hơn chúng ta, nhưng đã đến cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, có lẽ lần này đến thành Yến Thiên có thể đến cấp bậc Thánh Vương".
"Đến lúc đó mạch này của chúng ta sẽ có thêm một vị Thánh Vương, quyền nói chuyện cũng lớn hơn".
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Yến Diệu rất khó coi, quát khẽ: "Ta không phục".
"Đại ca vì mạch này của chúng ta mà tự mình làm hết việc lớn việc nhỏ, cho nên mới chậm trễ việc tu hành, tên nhóc Yến Vô Thượng kia chỉ lo tu hành, đương nhiên sẽ tăng cấp cực nhanh".
Yến Vinh nghe vậy thì vỗ vỗ bả vai nhị đệ mình, cười nói: "Tất cả mọi người đều là người một nhà, không cần như thế!"
"Haiz..."
Yến Diệu thở dài, quay người rời đi.
Mà giờ phút này, sắc mặt Yến Vinh dần dần lạnh xuống.
"Phụ thân thiên vị, làm sao ta lại không biết... Thế nhưng... ta có thể làm thế nào chứ!"
Khuôn mặt Yến Vinh vô cùng lạnh lùng, hai tay nắm chặt, đằng đằng sát khí.
Ông ta đi từng bước một rời khỏi đình viện, trở lại chỗ ở của mình.
"Đại gia!"
Hộ vệ ngoài cửa chắp tay nói: "Đại công tử đã đưa Tiên Nhân kia vào trong phòng của đại gia rồi".
"Ừm!"
Yến Vinh gật đầu, tiến vào trong đình viện.
Đóng cửa sân lại, hung ác nham hiểm trong mắt Yến Vinh đã biến thành thành vẻ tham lam.
Mà lúc này Tiên Nhân phu nhân ngồi trên giường, sắc mặt ngây ngốc, khuôn mặt tiều tụy.
Chỉ là dáng vẻ này lại khiến ngọn lửa trong lòng Yến Vinh khó mà dập tắt được.
Mỹ nhân làm người ta thương yêu!