Phong Thần Châu

Chương 4515: Nhìn kỹ thì đúng là Vân Sương Nhi.  




 U Tịch cũng là thiên kiêu khá nổi danh của Cửu U Đài, nếu như không có U Phần ở trên áp chế thì có thể nói U Tịch là nhân vật hạng nhất.  

 

Giờ phút này, U Tịch kết thúc, không thể nghi ngờ là hấp dẫn ánh mắt của mọi người.  

 

Diệp Tử Hàm của Diệp tộc.  

 

Yến Bác của Yến gia cũng nhìn về phía U Tịch.  

 

“Một trăm linh hai con!”  

 

Một âm thanh vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh.  

 

Trong phút chốc, mọi người lập tức bàn tán xôn xao.  

 

Một trăm linh hai con!  

 

“Một trăm linh hai con, vượt qua cả kỷ lục của U Phần sư huynh!”  

 

“Đúng vậy, xem ra trong khoảng thời gian này, U Tịch sư huynh có được sự thăng tiến trên con đường tu hành”.  

 

“Đây đúng là chuyện tốt của Cửu U Đài chúng ta”.  

 

Đệ tử của Cửu U Đài đều vô cùng hưng phấn.  

 

Lần này, thiên kiêu bốn phương tụ hội.  

 

Những thiên kiêu này đều là sự tồn tại khiến cho kẻ khác phải ngước nhìn.  

 

Thế nhưng đệ tử của Cửu U Đài bọn họ lại chiếm được cấp bậc mạnh nhất.  

 

U Phần có thể ngưng tụ được một trăm con trong một tiếng đồng hồ.  

 

Hiện tại, U Tịch còn vượt qua cả U Phần, ngưng tụ được một trăm linh hai con tiểu thánh ngư.  

 

Thật đáng mừng!  

 

Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử của Cửu U Đài đều cảm thấy nở mày nở mặt.  

 

“Không hổ là nhân tài kiệt xuất của Cửu U Đài, tại hạ bội phục!”  

 

Diệp Tử Hàm chắp tay cười nói.  

 

Tài năng không bằng người, thật ra cũng không có gì đáng để che giấu, thoải mái thừa nhận mới tốt.  

 

Một bên khác, Yến Bác cũng cười nói: “Nghe nói U Phần của Cửu U Đài có thể ngưng tụ được một trăm con tiểu thánh ngư, lần này, U Tịch huynh lại có thể ngưng tụ được một trăm linh hai con, quả thật là khiến cho kẻ khác bội phục”.  

 

U Tịch nghe được những lời này thì chắp tay nói: “Các vị quá khen, U Phần sư huynh đã lâu không tới đây, kỷ lục này của hắn ta đã được ghi nhận từ một năm trước!”  

 

Lúc này, mấy người bọn họ ra vẻ cực kỳ khách sáo.  

 

Đúng lúc này, bên trong đám người xuất hiện một trận ồn ào.  

 

“Đó là ai?”  

 

“Hình như là vừa mới kết thúc…”  

 

“Đó là bao nhiêu con tiểu thánh ngư?”  

 

“Có vẻ như là…một trăm hai mươi con?”  

 

Theo âm thanh vang lên, ánh mắt mọi người tập trung về phía bên kia.  

 

Chỉ thấy, ở trên đài đá có một bóng hình xinh đẹp dần dần lộ ra.  

 

Bên cạnh là một trăm hai mươi con tiểu thánh ngư dao động rồi dần dần bình tĩnh lại, rơi vào trong cơ thể cô ấy, sau đó, biến mất không thấy đâu.  

 

Giờ phút này, không gian trở nên yên tĩnh.  

 

Nhìn kỹ thì đúng là Vân Sương Nhi.  

 

Bên kia, Nhan Như Hoạ cũng đã kết thúc, liếc mắt nhìn qua thì thấy một trăm linh ba con.  

 

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hai người bọn họ.  


 

“Một trăm hai mươi con? Không tồi”.  

 

Vân Sương Nhi nghe được lời khen của Tần Ninh thì khuôn mặt đỏ ửng, cô ấy cười nói: “Thật ra còn có thể nhiều hơn nữa, nhưng mà…lần đầu tiên thử, không quen thuộc lắm, cho nên lãng phí chút thời gian lúc ban đầu”.