Phong Thần Châu

Chương 4520: Một tiếng đồng hồ đã hết.  




 “Tần tông chủ, nếu như không dám thì thôi, sao phải nói nhảm nhiều như thế?”, một gã đệ tử cười nhạo nói.  

 

Lằng nhà lằng nhằng, hỏi đông hỏi tây, còn không phải là sợ sao?  

 

U Phần trừng mắt liếc nhìn tên đệ tử kia, sau đó mới nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Tất nhiên rồi, trong hai tiếng đồng hồ, nếu như Tần tông chủ có thể ngưng tụ được bao nhiêu tiểu thánh ngư thì được lấy bấy nhiêu, chút bản lĩnh này Cửu U Đài vẫn có!”   

 

Tần Ninh nghe vậy thì mỉm cười.  

 

“Vậy thì tốt!”  

 

“Nói thật, tiểu thánh ngư này ta thực sự thấy chướng mắt, nhưng mà cho đồ đệ của ta sử dụng cũng rất tốt…”  

 

Tần Ninh thản nhiên cười nói.  

 

Dù sao thì Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đã nói, trong vòng mười năm sẽ tiến vào cảnh giới Thánh Vương.  

 

Người làm sư phụ, tất nhiên là phải ra tay giúp đỡ!  

 

Giờ phút này, Tần Ninh từng bước tiến lên phía trước, rồi lại nhìn về phía U Phần nói: “Nhớ kỹ lời ngươi nói, trong vòng một tiếng đồng hồ, ngưng tụ được bao nhiêu tiểu thánh ngư thì ta được lấy bấy nhiêu, ngươi cũng đừng ngăn cản ta!”  

 

Lời này vừa nói ra, U Phần có chút sửng sốt.  

 

Đám người Diệp Tử Hàm và Yến Bác cũng vô cùng ngạc nhiên.  

 

Tên Tần Ninh này, rốt cuộc là có ý gì?  

 

Hai huynh đệ Tề Hành và Tề Hoàn cũng nhìn nhau, ánh mắt mang theo vẻ thương cảm nhìn về phía U Phần.  

 

Vốn dĩ Tần Ninh cũng không muốn ra tay, nhưng ngươi lại tự mình tìm ngược làm gì không biết.   

 

Mặc dù không biết tiếp theo Tần Ninh sẽ làm gì!  

 

Nhưng hai người cảm giác được, kế tiếp, chỉ sợ rằng U Phần sẽ muốn khóc…  

 

Nhan Như Hoạ đi đến bên cạnh Vân Sương Nhi, thấp giọng nói: “Vừa rồi ta thử ngưng tụ tiểu thánh ngư, điều này có liên quan đến độ vững chắc của hồn phách, tổ sư thúc có làm được không?”  

 

“Huynh ấy? Hẳn là không thành vấn đề…”, Vân Sương Nhi mỉm cười nhàn nhạt, nghiêng nước nghiêng thành, làm cho mấy tên đệ tử bên cạnh ngây ngốc cả người.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh đi đến phía trên Thánh Uyên đàm, đứng vững ở trên đài đá.  

 

Tần Ninh lẳng lặng đứng ở đó, thở ra một hơi rồi từ từ ngồi xuống, không nói một lời.  

 

Bốn phía, sương mù bốc lên.  

 

Đệ tử xung quanh đều thấy rõ ràng.  

 

Mười lăm phút trôi qua, không gian im lặng đến mức kỳ lạ.  

 

Ba mươi phút trôi qua, vẫn im lặng như trước,  

 

Cuối cùng, không ít người không nhịn được.  

 

“Người này…không làm được sao?”  

 

“Đã lâu như vậy rồi, sao một cái cũng không ngưng tụ được thế?”  

 

“Vừa rồi còn nói năng ngông cuồng, bây giờ thì…một cái cũng không ngưng tụ được, thế này cũng quá là mất mặt đi?”  

 

“Ta thấy hắn không làm được đâu, lần này, xem hắn tự đánh vào mặt mình như thế nào!”  

 

Âm thanh bàn tán xôn xao xung quanh vang lên.  

 

Một tiếng trôi qua, Tần Ninh vẫn không ngưng tụ được một tiểu thánh ngư nào, cứ như là lúng túng ngồi đó.  

 

Diệp Tử Hàm và Yến Bác cũng cảm thấy kinh ngạc.  

 

Cho dù là kẻ ngu ngốc, cũng không có khả năng không ngưng tụ được một cái chứ?  

 

Tên Tần Ninh này, rốt cuộc là đang làm cái gì?  

 

Thời gian dần dần trôi qua.  

 

Một tiếng đồng hồ đã hết.  

Giờ phút này, trên đài đã, Tần Ninh mở ra hai mắt, chậm rãi đứng dậy.