Dục Thanh Viễn cười khà khà: “Lục Thính Phong, nếu huynh không muốn cướp thì tránh ra, huynh không tiếc giành lấy lệnh bài còn bọn ta thì tiếc lắm”.
“Thằng nhãi này chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 1, bây giờ lại lạc nhóm thì có gì mà phải kiêng kị!”
Hàm Diễm phụ họa nói: “Nếu đã như thế thì mọi người chuẩn bị, hành động thôi!”
Tần Ninh nghe thấy mấy tên này bàn bạc thì bất chợt thở dài.
“Nhóc con, bây giờ thở dài thì cũng muộn rồi”, Dục Thanh Viễn lúc này nghiêm giọng, sải bước đi lên.
“Tại sao cứ thích chết vậy…”
Tần Ninh bất lực nói.
“Đại ca, nhanh giúp hắn đi!”, Lục Tử Yên lo lắng không thôi.
“Tử Yên, muội yên lặng đi”.
Lục Thính Phong khổ sở nói: “Dục Thanh Viễn chính là cảnh giới Linh Phách tầng 3, Hàm Diễm và Lưu Nghệ Khắc cũng như thế, nếu như chọc bọn chúng giận lây sang chúng ta thì làm thế nào?”
“Chúng ta giành được lệnh bài là đủ rồi”.
“Chúng ta và Tần Ninh là quan hệ giao dịch!”
“Đại ca, sao huynh lại nói như vậy? Là hắn đã cứu muội đó!”, Lục Tử Yên vô cùng tức giận, đang muốn ra tay thì lại bị Lục Thính Phong ngăn lại. Mà lúc này, Dục Thanh Viễn, Hàm Diễm, Lưu Nghệ Khắc đã dẫn đầu mười mấy tên khác bao vây quanh Tần Ninh.
“Kích động như vậy sao?”
Tần Ninh khẽ nhếch mép, nhìn mấy tên đó cười lạnh nói: “Muốn giao dịch công bằng với các ngươi nhưng các ngươi lại không thích tuân thủ nguyên tắc!”
“Giết người cướp của? Cũng phải tự nhìn lại mình mới được”.
“Hê hê, công tử Tần Ninh, trong Đại Hoang Cổ, giao dịch chẳng có quy tắc gì hết!”
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười lớn.
Quy tắc?
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Mấy người trẻ tuổi, quy tắc ở đây là quy tắc do kẻ mạnh đặt ra!”
“Không hiểu?”
Nghe lời này của Tần Ninh, đám người không nhịn được phá lên cười.
“Lời nói của ngươi, chính là quy tắc?”, Dục Thanh Viễn không nhịn được cười lớn: “Nhóc con, muốn giữ lại chút mặt mũi thì cũng phải xem tình hình thế nào. Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin, nói không chừng chúng ta còn nể tình ngươi bỏ công bỏ sức mà để lại cho ngươi 1, 2 tấm lệnh bài, để ngươi sống tiếp!”
Nghe lời này, Tần Ninh lại cười khổ lắc đầu.