“Cái gì cơ?”
Một tiếng lộc cộc vang lên, sắc mặt Hoang Ngọc Trạch trở nên khó coi.
Cây côn mảnh đó dài hơn một mét, có ánh sáng màu đen tỏa ra. Hoang Minh ấn mạnh mẽ của lão thế mà lại bị áp chế lại!
Không lẽ Tần Ninh nhìn ra mạch Mệnh của ấn ký của lão nên đã khắc chế được sự bộc phát của Địa ấn?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Hoang Minh ấn là linh quyết nhất phẩm, Tần Ninh chỉ mới ở cửa thứ 8, sao có thể nhìn ra được điểm yếu của nó chứ.
“Ta nói rồi, Linh Hải cảnh cũng chỉ thế mà thôi...”
Tần Ninh dựng cây côn mảnh lên rồi công kích tiếp.
“Hoang Minh ấn, Thiên ấn!”
Hoang Ngọc Trạch đã hoàn toàn bộc phát.
Lão vung chưởng ra, một luồng ánh sáng linh khí mạnh mẽ xuất hiện, nó bao phủ cả trời đất trong phạm vi trăm mét. Có một vài hộ vệ không chịu được nên đã ngã xuống.
“Vẫn chưa chịu thôi à!”
Tần Ninh bĩu môi cười, hai tay nhất tề công kích.
“Hổ Gầm Long Ngâm quyền nên phát huy ra uy lực chân chính rồi!”
“Thức thứ chín, Phi Long Trường Quyền kích!”
Hắn thầm hét một tiếng rồi đấm thẳng ra ngoài.
Hai quyền ảnh lúc này đã kết hợp với nhau.
Không chỉ có vậy, quyền ấn đó sau khi kết hợp vào nhau thì có một cái nhanh một cái chậm trước sau xông thẳng tới Hoang Ngọc Trạch.
Hoang Ngọc Trạch lúc này đã hoàn toàn tức giận.
Lão mặc kệ công kích của Tần Ninh, lùi về sau một bước rồi tấn công.
Thiên ấn đang ngưng tụ, giáng từ trên trời xuống, đập vào trên đầu Tần Ninh.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng chẳng quan tâm nữa, hai quyền ấn đã khóa chặt Hoang Ngọc Trạch lại.
Mà sau đó Tần Ninh bước ra, đối mặt với Thiên ấn từ trên đầu giáng xuống, không lùi mà tiến.
Hắn không trốn mà giết thẳng lên trên.
Ầm...
Trong lúc ấy, Thiên ấn đâm thẳng vào người Tần Ninh.
Linh khí mạnh mẽ hóa thành làn sóng, tiến đến cơ thể Tần Ninh.
Nhưng lúc này, Tần Ninh chẳng hề bị ảnh hưởng. Hắn giống như một chiếc thuyền giữa biển lớn, tuy nhỏ nhưng lại kiên định vô cùng, mặc kệ sóng biển có trào dâng thế nào thì cũng không hề di chuyển.
“Không thể nào...”
Hoang Ngọc Trạch đã hoàn toàn mất đi số dũng khí cuối cùng.
Tần Ninh đã công kích tới nơi. Ban nãy Hoang Ngọc Trạch đã dùng toàn bộ sức lực để ngưng tụ ra Thiên ấn rồi, nên làm gì còn sức mà chống lại quyền ấn kia nữa.
Hoang Ngọc Trạch bất lực, đành phải dựa vào sức mạnh thể xác của mình để chống đỡ.
Nhưng, lão vẫn xem thường Tần Ninh quá.
Chính xác hơn mà nói thì lão đã xem thường thức thứ chín của Hổ Gầm Long Ngâm quyền.
Hổ Gầm Long Ngâm quyền là do Cửu U Đại Đế sáng tạo ra, gần như là một loại phàm quyết!
Ầm...
Một quyền ảnh đánh ra, cả người Hoang Ngọc Trạch cong như con rắn.
Rầm...
Có tiếng động lớn vang lên, cơ thể lão đã hoàn toàn co rúm lại rồi tạo nên một tiếng vang khác.
Sau lưng lão là một luồng khí kình tản ra, cả người lão ngã sụp xuống, hóa thành một tàn ảnh, rơi thẳng lên tường. Hơi thở của lão đã trở nên yếu ớt vô cùng.
Lại một cường giả Linh Hải cảnh khác thất bại, mà còn là thảm bại.
Như thế này, dù là ba đại gia tộc có ưu thế về số lượng đi nữa thì cũng đều bị võ giả nhà họ Tần đánh cho như hổ đói.
Lực chiến đấu đỉnh cấp quyết định ý chí chiến đấu của tất cả mọi người.
Ý chí chiến đấu không còn nữa thì thực tự nhân phát huy được đến năm, sáu phần đã là tốt lắm rồi.
Nhưng đám người Lăng Thế Thành thì lại càng chấn động hơn.
Hai cường giả tầng 1 Linh Hải cảnh đã chết như vậy rồi.
“Khốn kiếp!”
Ba người lập tức lùi lại, nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh lúc này đang giơ hai tay lên đỉnh đầu, đối kháng lại công kích của Thiên ấn đó.
Sức lực mạnh mẽ di động, lúc này nó lại không phân cao thấp với Thiên ấn kia.
“Ninh nhi đang làm gì vậy?”
Tần Viễn Sơn khó hiểu nói.
Tần Ninh không giống như đang chặn lại uy năng của Thiên ấn.
Giống như là... Đang chuyển hóa cái gì đó.
“Thằng nhóc này... Không lẽ đang chuẩn bị chia sẻ sức mạnh Thiên ấn rồi tôi luyện cơ thể?”, Tần Thương Sinh nghĩ ra một ý tưởng to gan.
Mà thực tế thì Tần Ninh đúng là đang làm như vậy.
Thiên ấn này mạnh mẽ như sóng, mà cơ thể hắn lại giống một chiếc thuyền.
Lúc này, hắn không chỉ đang cuốn vào trong cơn sóng biển mà còn dựa vào sức lực đó để gia cố vào con thuyền của mình.
Hắn đang mong mình có thể đột phá thẳng lên cửa thứ 9 Thiên Môn cảnh.
“Nếu đã vậy...”
Tần Viễn Sơn nhìn Tần Thương Sinh.
Hai huynh đệ lập tức hiểu ý nhau, tiến gần đến phía Tần Ninh để tránh cho ai khác làm phiền.
“Sở Sơn Hà!”
Lăng Thế Thành lúc này trở nên ác độc đến cực điểm, hét lên: “Giờ ông nên gọi vị đó ra rồi đấy!”
“Được!”
Sắc mặt Sở Sơn Hà cũng đang trở nên khó coi.
Vốn dĩ Lăng Thế Thành và Lâm Chiến Thiên gọi đến hai trợ thủ kia cũng đủ để đối phó nhà họ Tần rồi.
Nhưng ai ngờ Tần Ninh lại biến hóa đến vậy.
Mà hiện giờ, Thanh Uyên chết, Hoang Ngọc Trạch cũng trở thành kẻ tàn phế, nên phải gọi người đó ra thôi.
“Vạn huynh, nhờ cả vào huynh!”
Sở Sơn Hà lập tức hét lên.
Một tiếng “soạt” vang lên, đột nhiên có bóng người xuất hiện.
Người đó mặc áo bào màu đen, đấm về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh đó, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn nhất thời biến sắc.
Ba đại gia tộc vẫn còn trợ thủ chưa ra tay.
Khốn nạn!
Hai người xông ra phía trước Tần Ninh, giơ hai tay ra định bắt lấy người đó.
“Haha, cửa thứ 9 Thiên Môn cảnh nho nhỏ thì đừng có đến đây tìm chết!”
Người mặc áo bào đen đó tung chưởng khiến Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn phun máu ra, sắc mặt trắng bệch, ngã xuống mặt đất.
Mà lúc này, người mặc áo bào đen không hề dừng tay mà giết về phía Tần Ninh.
“Ninh nhi!”
“Ninh nhi!”
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng không được.
Người mặc áo bào đen này, ít nhất cũng... tầng 3 Linh Hải cảnh!
Lúc này Tần Ninh mà bị ai tấn công thì e là sẽ mất đi nửa cái mạng.
“Lại nữa à?”
Tần Ninh nhướng mày.
Người mặc áo bào đen kia cười hà hà: “Sở Sơn Hà, mặc dù con gái ông đã được học viện Thiên Thần ngắm trúng. Nhưng lần này ông bảo ta ra tay thì Vạn Trường Sinh ta sẽ chiếm lấy 7 phần lợi ích đó, đừng có quên!”
“Vạn huynh yên tâm!”
Sở Sơn Hà đau lòng đáp.
Lần này vốn bọn họ cũng không để cho các trợ thủ mà ba đại gia tộc mời đến phải ra tay.
Thanh Uyên và Hoang Ngọc Trạch chỉ yêu cầu 3 phần lợi ích, nhưng Vạn Trường Sinh thì lại đòi đến 7 phần.
Cho nên chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì ba đại gia tộc cũng không muốn người này xuất hiện.
Nhưng giờ đã là lúc vạn bất đắc dĩ rồi.
Thanh Uyên chết, Hoang Ngọc Trạch tàn phế. Vạn Trường Sinh còn không ra tay thì hôm nay bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn mất.
Vạn Trường Sinh!
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Tần Thương Sinh liền thay đổi.
“Ninh nhi, mau dừng lại!”, Tần Thương Sinh lại cố dùng hết sức hét lên.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đã quay người nhìn Vạn Trường Sinh.
“Lại thêm một kẻ nữa đến dâng mạng!”