Mà lúc này, trước cửa tháp cao 9 tầng.
Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ, Yến Bình Sinh mang mấy chục người của cương quốc Nam Yến duy trì trật tự.
Mà lúc này, Yến Quy Phàm nhìn đám đông, trong lòng không biết nên làm gì.
Lúc này, Tần Ninh muốn đấu giá mười mấy lệnh bài tông môn, số lượng lệnh bài như thế đủ để khiến bất kỳ cương quốc nào mất hết lý trí.
Nhưng Tần Ninh dường như rất có bản lĩnh, không hề lo lắng về điều đó.
Và trên thực thế cũng quả thực là như vậy.
Tần Ninh đối đầu với ba người bọn chúng đều có thể thoải mái xử lý. Trừ khi vượt qua cảnh giới Linh Phách, nếu không có lẽ không kẻ nào là đối thủ của Tần Ninh.
“Nhìn thật kỹ, nếu có người của 3 cương quốc lớn xuất hiện thì bẩm báo lại ngay lập tức, không thể để xuất hiện bất cứ sự cố nào”.
“Yên tâm đi, Phàm ca, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa”.
“Ừ!”
Một đám người lúc này đang chờ đợi.
“Yến Quy Phàm, ngươi nói thật hay giả đấy!”
Một người mặc bộ đồ màu đỏ, không nhịn được nói: “Đừng có mà lừa gạt chúng ta, các ngươi muốn giỡn mặt đấy à?”
“Công tử Hồng Hà xin yên tâm, Yến Quy Phàm ta đã dám nói thì đương nhiên là thật. Hơn nữa, các vị ở đây, nếu ta nói láo thì không phải là bị các vị chém thành thịt băm sao?”
Nghe vậy, một cô gái trẻ, uốn éo cái eo, cười nói: “Mong là vậy”.
“Cô nương Bách Linh cứ yên tâm”.
Yến Bình Sinh không nhịn được nói: “Nếu ngươi không tin thì đi luôn đi!”
“Họ không có nhưng ta có!”
Mà đúng lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên.