Phong Thần Châu

Chương 5459: “Lẽ nào lão phu tới đây làm ngươi sợ chăng?”  




 Lý Huyền Đạo cười khẩy đáp lại: “Trông coi đám tay chân của ngươi cho tốt đi, nếu đúng là sư tôn ta đã giết Huyết Hồng, ắt người sẽ thừa nhận, tôn nghiêm của Thanh Vân Kiếm Đế không phải để hạng ất ơ, chó mèo nào đó đến làm bẩn đâu!”  

 

"Ngươi trông coi người mình không được thì để ta tới làm thay cho".  

 

Nghe vậy nhưng sắc mặt của Huyết Ngọc vẫn rất bình tĩnh.  

 

Vào giờ phút này, ở phía xa xa bỗng vang lên từng tiếng xé toạc.  

 

Hơn trăm người đã đến tham chiến.  

 

Các cao thủ của Huyết Tông đã theo Huyết Ngọc tông chủ đến đây.  

 

Quan sát kỹ, trong đám người đông đúc kia, có sự tồn tại của ít nhất hơn mười vị Thánh Đế.  

 

Bây giờ, sắc mặt mọi người đầy căng thẳng.  

 

Huyết Tông… đang muốn dốc toàn bộ lực lượng tham chiến rồi! Tông chủ còn lãnh đạo hơn mười vị Thánh Đế nữa, quy mô cỡ này đều khiến cho hàng loạt tông môn có mặt cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.  

 

Không ai ngờ rằng, Huyết Ngọc lại đích thân xuất hiện tại nơi đây.  

 

Dù sao, bây giờ, mối quan hệ của mười Thánh Vực lớn cũng chẳng tốt đẹp là bao.  

 

Nếu Huyết Ngọc không ở lại trấn giữ Huyết Tông, biết đâu điện chủ Tu La điện sẽ dẫn quân lao thẳng tới sào huyệt của Huyết Tông, rồi tàn sát khắp nơi.  

 

Huyết Ngọc không lo lắng sao?  

 

Lúc này, Huyết Ngọc nhìn về phía Tần Ninh, khiêm nhường nói: “Ta đã nghe tiếng tăm của Tần công tử từ lâu rồi, ngày xưa, Huyết Hãn con ta chết thảm ở thánh vực Đại Võ, và thêm Huyết Hồng chết nữa, ta nghĩ rằng có người châm ngòi mối quan hệ giữa hai ta, Huyết Tông cũng không có ý định gây xung đột gì với Tần công tử cả”.  

 

Huyết Ngọc vừa nói ra lời ấy, mọi người đều thì thầm bàn luận.  

 

Những lời này của Huyết Ngọc rõ ràng là đã tỏ thái độ khuất phục Tần Ninh rồi.  

 

Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Huyết Ngọc, nói: “Như thế rất tốt!”  

 

“Ta hy vọng Huyết Ngọc tông chủ có thể quản lý tốt thuộc hạ của mình, tuy Tần Ninh ta quay về, không muốn gây chuyện nữa, thế nhưng… đó không có nghĩa là ta sợ các ngươi”.  

 

“Chắc chắn, chắc chắn”.  

Sau đó, Lý Huyền Đạo cũng lui về bên cạnh Tần Ninh.  

 

“Ha ha ha… lão già Huyết Ngọc này, không ngờ ngươi cũng có ngày khép nép như vậy… ha ha ha”, chính vào giờ phút này, bỗng nhiên vang lên một tràng cười ha ha.  

 

Tiếng xé gió càng lúc càng gần hơn, một bóng người bỗng đáp xuống.  

 

“Lẽ nào lão phu tới đây làm ngươi sợ chăng?”  

chapter content