Đoàng...
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên, có một bóng người xuất hiện trước mặt Tần Ninh, đem Tần Ninh cuốn lên không trung.
Đến lão Vệ còn không phản ứng kịp.
Tần Ninh phiêu đãng trên không trung, lúc này mọi người mới thấy, là một con giao long xuất hiện, nâng Tần Ninh lên.
Trong giây phút ấy, tất cả đều sửng sốt.
Con giao long này tỏa ra ánh sáng xanh, trên hai sừng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta thấy hồi hộp.
“Ngươi vẫn còn ở đây sao?”
Tần Ninh đứng vững trên đỉnh đầu giao long, nhìn con giao long dưới chân, cười nhạt: “Vừa vặn, ngươi không xuất hiện thì ta cũng định đi tìm ngươi. Hoang Thiên Trạch có lời muốn nói với ngươi đấy”.
Tần Ninh nói xong, khép hờ hai mắt, tay chạm vào hai sừng rồng, rồi thân thủy giao long không khỏi run rẩy, rồi rơi lệ.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Ngươi cũng đừng quá đau lòng, lưu lại tàn hồn ở đây mấy vạn năm, hiện tại hắn ta đã đi rồi, ngươi cũng có thể an tâm mà đi, nếu như trên đời này có luân hồi, hai người sẽ còn gặp lại đấy!”
Nghe vậy, giao long gật đầu, nước mắt dần biến mất.
Mà hai đôi mắt ấy nhìn Tần Ninh cũng lóe ra sự cảm kích.
Chỉ thấy hai móng vuốt của nó vung lên, hóa thành hai chữ “cảm ơn” trước mặt Tần Ninh.
“Không cần khách sáo, dù gì Hoang Thiên Trạch và thằng nhóc Thanh Vân cũng hợp nhau, nếu ta không giúp hắn ta thì e thằng nhóc Thanh Vân sẽ oán ta lắm!”
Giao long cũng thức thời gật đầu.
“Thằng nhãi con, đừng cố tỏ vẻ huyền bí nữa!”
Dương Khai Hoài kia trông dữ tợn cực kỳ.
“Chư vị cương quốc Tam Dương nghe lệnh, cùng xông lên giết chết thằng nhãi này!”
Dương Khai Hoài không ngốc, khi biết tin Tần Ninh giết Dương Khai Thái, lão ta kinh ngạc vạn phần.
Thế nhưng lần này có mười mấy vị vô địch cảnh giới Thiên Võ ở đây, lão ta không tin không hạ được Tần Ninh.
Từng luồng hơi thở mạnh mẽ bao vây về phía trước.
Hơn mười người đem Tần Ninh và giao long vây lấy.