Còn thương Mang Vân Giới mênh mông vô bờ thì được gọi là Thần Giới!
"Đúng là Tiên Giới rồi!"
Tần Ninh dáo dác nhìn xung quanh, nhướng mày.
"Sao Tiên Giới lại vắng vẻ thế này?", Trần Nhất Mặc càng khó hiểu hơn.
Trong tưởng tượng của hắn ta, Tiên Giới là một nơi đâu đâu cũng có võ đường tiên gia, thánh miếu sơn thần, tiên nữ nhiều vô kể, tiên nhân tiên phong đạo cốt không gì sánh bằng, ngay cả bầu không khí lẽ ra cũng nên tràn ngập tiên khí.
Nhưng nơi này rõ là không phải.
Trần Nhất Mặc vừa dứt lời thì cát bụi bay tứ tung, phủ khắp cả mảnh trời nơi đây. Từng con thú khổng lồ, to con và hung dữ trông vô cùng khủng khiếp bay vút ra.
Có con dị thú cao trăm trượng, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy đen nổi cộm, nom như một ngọn núi to lớn phát ra những tiếng rít gào chói tai, chậm rãi bước đi với hàng trăm thi thể trên lưng.
Có dị thú to xác, cao mấy trăm trượng, trông như một con quái vật đang vừa phun thứ nước màu đen vừa trèo ra.
Có cự thú thân hình uốn lượn như Huyết Mãng lướt qua...
"Má ơi!"
Trần Nhất Mặc thảng thốt: "Toàn lũ quái vật gì đâu không vậy?"
Hắn ta cứ ngỡ Tiên Giới là thánh địa trần gian chứ, song bây giờ xem ra là địa ngục trần gian thì có.
"Đây không phải là tiên thú của Tiên Giới đâu!"
Lúc này, Tần Ninh lên tiếng.
Cùng lúc đó, hàng loạt bóng người bước ra từ một hướng khác.
Những người đó hoặc điều khiển tiên thú giống nai, hoặc đứng trên vô số con hạc, hoặc đứng trên phi kiếm. Người mặc áo xanh, người thì áo trắng, ai nấy đều mang phong thái hiên ngang mà ai cũng muốn hướng đến.
Trần Nhất Mặc cũng đã nhận ra sự khác biệt.
Hai bên hoàn toàn mang hai phong cách khác nhau.
Một bên là bóng tối.
Một bên là ánh sáng!
"Thế này là..."
Trần Nhất Mặc ngẩn người.
Tần Ninh từ tốn đáp: "Đây hẳn là vùng biên giới giáp với Ma tộc!"
Hắn nhìn thấy thân hình khổng lồ, vảy trên mình sáng bóng như ngọc, cơ thể dài nghìn trượng, cường tráng của Thực Cốt Chúc Long giữa đám tiên thú ở đó.
Quả là một sinh linh làm người ta phấn chấn tinh thần.