Lý Nhàn Ngư tò mò hỏi: “Sư tôn ta mua ủng hộ mà ngươi còn không biết cảm ơn à?”
“Ha ha ha...”, đạo sĩ áo đỏ phá lên cười: “Tiểu huynh đệ này, ngươi không biết sư tôn ngươi có bản lĩnh nhường nào sao?”
“Thứ mà sư tôn ngươi nhắm trúng thì sao có thể là vật phàm tục chứ?”
Câu này Lý Nhàn Ngư nghe mà không biết nên phản bác thế nào.
“Bán sáo đồng cổ này cho ngươi cũng được thôi, mười vạn thiên nguyên thạch!”
Mười vạn! Lời vừa dứt Diệp Nam Hiên đã la toáng lên: “Lão đạo sĩ, ngươi ác quá đấy? Mười vạn thiên nguyên thạch đủ để mua một món cực khí huyền phẩm rồi!”
Cực Cảnh chia ra bốn tầng.
Thì cực khí cũng như thế.
Nó gồm bốn cấp bậc là cấp Thiên, cấp Địa, cấp Huyền, cấp Hoàng.
Cực khí cấp Hoàng thông thường trị giá từ mấy ngàn đến một vạn thiên nguyên thạch.
Cực khí cấp Huyền gấp mười, hay nói cách khác là từ mười vạn đến mấy chục vạn thiên nguyên thạch, tất nhiên giá cả cụ thể ra sao thì phải xem cực khí đó ra sao.
Ấy vậy mà lão đạo sĩ này vừa há mồm đã hô mười vạn thiên nguyên thạch, đúng là đồ độc ác.
Tần Ninh nghe thấy cái giá này cũng nhìn lão đạo sĩ, từ chối: “Thế thôi ta không mua”.
“Ơ, khoan đã nào, khoan đã nào”.
Lão đạo sĩ hốt hoảng tóm lấy cánh tay Tần Ninh, thỏa hiệp: “Thôi được rồi, ta cho ngươi đấy, xem như ngươi nợ ta nhé?”
“Nợ ngươi? Thế thì lỗ cho ta quá”.
Tần Ninh phất tay đáp: “Có là thứ tốt gì đi nữa thì ta cũng không thích mắc nợ người khác đâu!”
Lão đạo sĩ cắn răng, nói: “Thế này đi, ta cho ngươi cái này, sau này ngươi cũng cho ta một thứ, coi như xí xóa”.
“Sau này lão đạo sĩ ta cần thứ gì của ngươi, nếu ngươi muốn cho ta thì cho, như vậy được rồi chứ?”
Tần Ninh cười nhẹ: “Được thôi!”
Lý Nhàn Ngư và những người khác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lão đạo sĩ này đúng là khác người.
Sư tôn mua ủng hộ thì hét giá trên trời.
Sư tôn không mua nữa thì lại đòi sư tôn mua.
Nhưng thứ ông ta cần không phải thiên nguyên thạch mà là đổi lại một thứ khác vào sau này.