Phong Thần Châu

Chương 8245: “Không muốn nói phải không?”  




 Hắn cúi đầu nhìn xuống, Phệ Thiên Giảo tỏ vẻ nịnh nọt, chớp chớp hai mắt, nhìn về phía Tần Ninh rồi nhếch môi cười: “Chủ nhân, người không nhớ ta sao?”  

 

Tần Ninh sờ cái đầu chó của nó, cười nói: “Vẫn mềm mại như trước nhỉ”.  

 

Phệ Thiên Giảo nghe thấy thế, mừng tới mức cười to, nó nhìn Ôn Hiến Chi bằng vẻ mặt khiêu khích.  

 

Ngươi giỏi?  

 

Vậy thì làm đi?  

 

Chưa chắc ngươi đã là đệ tử mà Tần gia thích nhất.  

 

Chỉ có nó mới là con chó duy nhất được Tần Ninh yêu thích!  

 

 

 

Tần Ninh nhìn hai người đệ tử của mình một cách nghiêm túc rồi nói: “Chỉ có hai người các ngươi ở cùng một chỗ với nhau thôi sao?”  

 

“Vâng…”  

 

“Con và Hiến Chi tình cờ gặp nhau ở Thương Vân Thiên, nhưng không tìm thấy những người còn lại”.  

 

"Các ngươi có biết hơn một ngàn năm trước, ở Vô Tương Thiên đã xảy ra chuyện gì không?”  

 

“Dạ biết ạ”.  

 

Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi vội nói: “Lúc ấy, bọn con đã định cùng đi xem thử rồi nhưng mà bên chỗ Thanh Viêm Tông không thể thiếu bọn con được”.  

 

“Nhưng mà bây giờ, nghe nói là có một Nguyên Hoàng Tông mới xuất hiện ở Vô Tương Thiên, vừa nghe thấy cái tên này, con đã biết ngay là do các vị sư đệ khác làm rồi!”  

 

“Nhưng mà mỗi lần con đề nghị đi Vô Tương Thiên là sư huynh Thanh Vân lại lưu luyến cái Thanh Viêm Tông này…”, lúc này, Dương Thanh Vân cũng nói: “Từ khi thành lập Thanh Viêm Tông đến nay, có rất nhiều người trong tông môn đặt niềm tin ở con, nếu như con rời khỏi đây, thì e rằng những thế lực như nhà họ Hồ và nhà họ Cố sẽ đuổi tận giết tuyệt Thanh Viêm Tông”.  

 

“Hơn nữa, các vị sư đệ và sư nương đều ở tại Vô Tương Thiên, thực lực của con và Hiến Chi đều không đủ, cũng không giúp được gì nhiều…”, Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Thôi, thôi, thôi, là thực lực của ngươi không đủ, chứ không phải ta!”  

 

Nghe thấy vậy, Tần Ninh cau mày.  

 

Phệ Thiên Giảo thấy vậy liền vội vã nói: “Chủ nhân, ngày nào Ôn Hiến Chi cũng nói xấu Dương Thanh Vân như vậy hết á, ta làm chứng!”  

 

Ôn Hiến Chi hung hăng trợn mắt với Phệ Thiên Giảo.  

 

Mẹ nó, bạch nhãn cẩu! Những năm gần đây, nó đi theo mình, vui chơi giải trí, chiếm không ít chỗ tốt, bây giờ lại đi mách lẻo với sư tôn.  

 

“Được rồi, các ngươi không đi cũng là vì có tính toán riêng của mình, không sao cả”.  

chapter content