Phong Thần Châu

Chương 855: Rốt cuộc là tình huống gì đây!




 “Ngươi cũng biết tìm lí do cho mạng sống của mình lắm”.  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Tha mạng cũng được, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, Thất Tinh Cung chuẩn bị nằm vài năm đi!”  

 

Nghe vậy, Vân Sương Nhi cũng gật đầu.  

 

Người đàn ông trung niên lập tức đánh ra.  

 

Rầm rầm rầm...  

 

Trong nháy mắt, các trưởng lão chỉ cảm thấy ngực đau đớn kinh khủng, một luồng khí đen chảy vào bên trong cơ thể, liền kêu lên một tiếng, ngã từ trên trời xuống, kêu lên tiếng rầm rầm.  

 

Một đám cường giả lúc này như chó ngã uống nước, ai cũng kêu rên đau đớn.  

 

“Năm năm, các ngươi sẽ xóa bỏ được ấn quỷ của ta, trong năm năm này, đừng nghĩ đến việc thi triển thực lực, nếu không sẽ càng nghiêm trọng hơn!”  

 

Người đàn ông trung niên hờ hững nói.  

 

Đám người Yên Bắc Hành lúc này khổ sở không thôi, nhưng vẫn không dám nói ra mà vội vàng chắp tay: “Đa tạ tiền bối nương tay, đa tạ Tần công tử tha mạng!”  

 

Lời này nói ra, thất cung chủ của Thất Tinh Cung dẫn mười mấy người vội vã rút lui.  

 

Lúc này, mọi người cũng mắt chữ A mồm chữ O.  

 

Chỉ một cái phất tay cũng khiến kẻ mạnh cảnh giới Thiên Nguyên sáu nguyên ngã xuống trọng thương, vậy đây ít nhất cũng là cảnh giới Thông Thiên chứ?  

 

Ánh mắt Tần Ninh nhìn sang người đàn ông trung niên kia và hỏi: “Ông đến bảo vệ Sương Nhi hả?”  

 

“Nể tình ông có công nên ta nói nhiều thêm đôi câu, U Minh quyết của U Minh Tông hướng về âm u, ấn quỷ đến từ cuốn hỗn tự trong U Minh quyết, chủ yếu là hỗn độn không có thứ tự, ta thấy ông tu luyện cũng phải trên trăm năm rồi hả?”  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: “Quay về hãy bế quan, tu hành lại quyết thứ mười tám của cuốn hỗn tự, ông sẽ phát triển thêm một bước nữa!”  

 

Nghe đến đây, người đàn ông kia hơi sững sờ.  

 

Lập tức chắp tay, trịnh trọng đáp: “U Quỷ cảm ơn Tần công tử đã chỉ điểm!”  

 

Hai câu đơn giản của Tần Ninh lại có giá trị cực lớn. Người khác không hiểu, nhưng ông ta hiểu.  

 

Ông ta tu luyện cuốn hỗn tự của U Minh quyết hàng trăm năm rồi, cảnh giới bị kẹt không tăng lên, tức là xuất hiện vấn đề trong quá trình tu hành.  

 


Nhưng một câu của Tần Ninh đã khiến ông ta cảm nhận được mấu chốt của khúc mắc.  

 

Chỉ vài ba câu đã nắm được trọng điểm, sao người thanh niên này lại làm được?  

Hơn nữa lại rất quen thuộc với U Minh quyết của U Minh Tông?