Ánh sáng màu xanh bóng bốc lên, bốn hài cốt kia dần dần sinh ra kinh mạch máu thịt, hóa thành hình người chân chính.
Bốn vị cường giả cảnh giới Huyền Tiên lục thai.
“Đi đi!”
Vân Tử Diệp cười dài nói: “Ta rất muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có bao nhiêu năng lực”.
Ầm ầm ầm... Từng cổ thi Huyền Tiên tới gần, Tần Ninh liên tiếp chém ra hết kiếm này đến kiếm khác, hết đao này đến đao khác, chém đứt người cổ thi.
Cổ trùng ở trong người cổ thi cũng bị nổ tung dưới kiếm kình và đao kình mãnh liệt.
Cổ trùng không chết.
Cổ thi sẽ không có khả năng dừng chuyển động.
Trong chớp mắt, giữa sân chỉ còn bốn cổ thi cảnh giới tứ thai, ngũ thai, vẫn còn đang mãnh liệt tấn công Tần Ninh.
Bọn họ gần như không khác gì khi còn sống, chỉ là đã mất đi ý thức tự chủ, giống như một con rối.
Nhưng thi thể bị cổ điều khiển lại khác với con rối.
Tần Ninh không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.
Hắn bị bốn cổ thi bao vây xung quanh, nắm chặt tay lại, đao kiếm giao nhau, mơ hồ có ngọn lửa bốc lên.
Vèo vèo vèo... Trong khoảnh khắc, bốn bóng người trực tiếp xông đến.
Ánh mắt Tần Ninh vô cùng bình tĩnh, hoặc có thể nói là cực kỳ hờ hững.
Chỉ một thoáng, trong cơ thể ẩn chứa khí thế lợi hại không gì sánh kịp bùng nổ bốc lên.
“Hả?”
Cách hơn mười dặm, Vân Tử Diệp đứng trên một lầu các, cúi đầu thấy một màn như vậy, nhíu chặt mày lại.
“Đao ý, kiếm ý... chồng chất...”, “Không, không phải đao ý kiếm ý, mà là…”, ầm! Trên đường, trong cơ thể Tần Ninh có một khí thế bá đạo đột ngột dâng lên.
Giống như một thanh kiếm tiên tuyệt thế xoá đi lớp bụi phủi dầy, kêu vang tận trời.
Hoặc giống như một thanh thần đao có thể làm bầu trời rung động, muốn chém rách trời cao mà lao lên không.
“Cảnh giới kiếm tâm”.
“Cảnh giới đao tâm”.
Đao đương nhiên cũng có ý cảnh đao ý, đao thế, đao tâm.
Bây giờ ý cảnh mà Tần Ninh đang thể hiện ra đúng là đao tâm và kiếm tâm hỗn hợp.
Đao khách kiếm khách bình thường, muốn tự tạo ra kiếm tâm hoặc đao tâm đối với kiếm hoặc đao của mình đã vô cùng gian nan rồi.