Một vị Cửu Thiên Huyền Tiên nhất trọng thiên, sáu vị Huyền Tiên cửu thai.
Bảy người ra tay, lực phá hoại còn mạnh gấp Tần Ninh vừa rồi mấy lần.
Ầm ầm ầm... Từng con mắt trên vách tường xung quanh lần lượt nổ tung.
Chỉ trong phút chốc, đám mắt trên tường đã hoàn toàn bị phá huỷ, vách tường xung quanh đều sạch sẽ.
Nhưng tiếp theo, từng con mắt lại mở ra.
Mấy người Phạm Văn Ngang đều phát hiện ra không thích hợp .
Không bao lâu, đám mắt lại xuất hiện rậm rạp.
"Đây là...", "Lại mọc ra nữa?"
"Chuyện gì thế này!"
Bảy người Phạm Văn Ngang đều thay đổi sắc mặt.
Tần Ninh cũng mở miệng nói: "Làm phiền các vị làm lại lần nữa".
Phạm Văn Ngang gật đầu.
Bảy người ra tay lần thứ hai, những con mắt lại nổ tung lần nữa.
Nhưng từng con mắt lại ngưng tụ ra lần nữa.
Bảy người lại tiếp tục ra tay... Cứ như thế, khoảng năm lần sau.
Khi bảy người lần lượt làm từng con mắt nổ tung, vách tường sạch sẽ hẳn đi, đột nhiên, một con mắt sáng lên.
Bóng người Tần Ninh nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã tới gần.
Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm trong tay hắn hóa thành tàn ảnh, trực tiếp chém ra.
Phập! Mũi kiếm ghim chặt lên vách tường, đâm vào con mắt màu đỏ sáng nhất kia.
"A...", một tiếng hét thảm truyền ra khắp tháp cao âm trầm.
"Tần Ninh! Ngươi dám can đảm tiến vào tháp cổ này thì đừng hòng còn sống đi ra ngoài!"
Giọng nói giận dữ của Vân Tử Diệp lại vang lên.
Tần Ninh cười bảo: “Yên tâm, ngươi muốn chơi kiểu gì thì ta cũng sẽ chơi cùng ngươi”.
Lần này, những nhãn cầu ấy không xuất hiện nữa.
Lúc này, Phạm Văn Ngang cũng rất cẩn thận, dẫn theo sáu người nữa quan sát kỹ xung quanh.
Trong tháp tối đen chỉ có tiên hỏa tụ lại một chỗ lóe sáng chập chờn.
Tần Ninh nhìn bốn phía quanh mình, rồi nhìn đến chỗ kế bên mình, một cầu thang nối thẳng tới tầng hai.