Phong Vô Nhai

Phong Vô Nhai - Quyển 1 Chương 5




Biên tập: Nguyệt Tận

Sắc đen băng lãnh bao phủ lên khắp điện đường một bầu không khí áp bức, những đại kiếm sĩ trong chốn võ lâm từng khiến bao người sợ hãi, giờ phút này đều kính nể cúi đầu, cung kính hành lễ với nam nhân tóc xám đang tọa ở trung tâm.

Dưới thứ ánh sáng lạnh lẽo mang chút ẩn xạ của đêm tối, mái tóc dài màu xám tùy ý phi tán của Nhai như nhiễm một lớp sương mờ mịt, làm cho khí chất xưa nay u lãnh của hắn nhu hòa đi vài phần, nhưng vẫn khiến những nam nhân đang quỳ trước mặt hắn phát ra cơn run rẩy từ tận sâu trong tâm hồn. Nhất là khi ánh mắt lạnh nhạt kia lướt qua bọn họ, hô hấp cứ như đình chỉ hết thảy.

“Hừ” Khẽ hừ lạnh một tiếng, khóe miệng đạm sắc của Nhai chậm rãi gợi lên chút tiếu ý khiến người ta phát lạnh: “Tên tiểu bối của Hắc Vực Các, rõ là càng lúc càng kiêu ngạo…………Xem ra chỉ mất đi tay trái hiển nhiên không đủ để hắn ghi nhớ bài học này a.”

Liền một lúc khiêu khích hai thủ phủ của phân bộ cùng với bốn lượng hàng hóa lớn bị cướp mất, tâm tình Nhai đương nhiên rất không tốt.

Phương thức thực hiện của đối phương khiến hắn khó chịu cực độ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc. Một tổ chức tân khởi còn chưa đủ lông đủ cánh, ngay từ đầu đã lựa chọn việc chống lại một trong lưỡng đại thế lực ở chốn giang hồ, hiển nhiên chẳng có chút hợp lý. Nhưng những lần bắt cóc cùng công kích mà đối phương sắp đặt, cực kì có kỹ xảo và mưu lược, đủ để thấy đây hết thảy đều không phải là những kẻ lỗ mãng.

Suy cho cùng, người bình thường căn bản chẳng ai dám động đến thế lực vốn đã nằm trong tay hắn.

Nhiều lúc, Nhai thậm chí còn cảm nhận được, Mặc Khê Đoạn, cũng chính là tân nhậm chưởng môn Hắc Vực Các, chỉ đơn thuần là nhắm vào hắn, dù có gây tổn hại cho lợi ích của chính mình, cũng không tiếc ra đòn với hắn đến cùng, đối nghịch mọi nơi.

Chỉ cần bản thân hắn nhúng tay vào chuyện gì, nhất định liền phá hoại, miễn là ở địa điểm hắn xuất hiện, nhất định sẽ mai phục.

Vô luận mục đích đối phương là cái gì, đều thực sự đã chọc giận hắn.

Vừa nghĩ đến gã nam tử mang diện cụ cười đến vẻ mặt ngập đầy sự dối trá, còn có những hành động khiến người ta vô cùng chán ghét, tia băng lãnh trong mắt Nhai lại càng phát ra rõ rệt. Điều này càng làm cho những thuộc hạ vốn đã sớm quen thuộc với hắn không khỏi rùng mình, cả thở cũng chẳng dám thở mạnh.

“Động tĩnh Võ Nhạc phái gần đây như thế nào?” Ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tay ghế, Nhai khép hờ khóe mắt tùy ý hỏi. Ở phía trước chân hắn, một con báo bì mao đen bóng, hình thể cường hãn lẳng lặng cúi đầu nằm úp sấp, cái đuôi xinh đẹp kia cứ theo tiết tấu Nhai gõ mà nhẹ nhàng đong đưa.

Võ Nhạc phái, một trong lưỡng đại môn phái trên võ lâm, trước mắt cũng chính là địch nhân lớn nhất của Đàm Kiếm phái nơi Nhai sống. Bất quá trước đó đã bị một tổ chức bí mật do Nhai sở huấn – Ám Huyết Bộ – khiến cho chướng khí mù mịt, tuy nguyên khí đại thương, nhưng vẫn không thể khinh thường.

“Hồi bẩm phó các chủ, sự công kích của Võ Nhạc phái gần đây đối với chúng ta đã áp dụng tư thái phòng thủ, nhưng theo tình báo từ Ám Huyết Bộ, cấp cao của bọn họ từng bí mật tiếp kiến chưởng môn Hắc Vực Các, dự định hợp tác để cùng đối phó chúng ta, nhưng, Hắc Vực Các lại cự tuyệt.”

“Nga?” Nhai nhướng mi, khẽ thu lại đôi chút ánh mắt âm lãnh: “Hắc Vực Các cư nhiên cự tuyệt?”

Tên tiểu tử Mặc Khê Đoạn này, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Nói như vậy, địch nhân với hai thế lực ngang bằng nhau hợp tác lại cùng đối kháng sẽ càng cường đại hơn, phương pháp này hết sức thỏa đáng.

Nhưng hắn lại cự tuyệt, nguyên nhân trong đó, là gì?

Còn một giả thuyết, kỳ thật song phương đã sớm âm thầm hợp tác, ngoài mặt ra vẻ bất đồng, thực chất là đang diễn trò cho chúng ta xem, đợi thời cơ thích hợp mà bất ngờ tập kích?

Thoáng trầm tư giây lát, Nhai đối với bọn địch nhân hành vi mờ ám này có chút nghĩ không ra, bất quá hắn cũng chẳng dự định ngồi đây chờ chết: “Truyền lệnh Ám Huyết Bộ, để họ phái ra sát thủ ngoại hạng, nội trong hai ngày phải giết chết hai nhi tử bảo bối của chưởng môn Võ Nhạc phái, đồng thời lưu lại dấu vết đặc thù của Hắc Vực Các.”

Mặc kệ song phương này tới cùng là muốn làm cái gì, ngòi lửa trung gian giữa đôi bên, nhất định phải bị thiêu cháy.

Dù song phương trước mắt không hợp tác, ai có thể cam đoan sau này cũng như vậy? Nhai tuyệt đối chẳng bỏ qua cho bất kì manh mối gì có thể uy hiếp bản thân hắn mà còn tồn tại trên cái thế giới này.

Vừa nghe đến ngoại hạng sát thủ của Ám Huyết Bộ, ánh mắt những nam nhân đang quỳ gối trước mặt Nhai đều lóe lên tia sáng, trong đó sự kính sợ cùng sùng bái càng phát ra rõ ràng.

Ám Huyết Bộ, là một bộ thuộc Đàm Kiếm phái chuyên phụ trách việc ám sát cùng một số nhiệm vụ bí mật. Do Nhai sáng lập, dù chưa được bao lâu, nhưng tính hoàn thiện của tổ chức, không chút nào thua kém với các đại bang phái.

Thành viên Ám Huyết Bộ phân biệt thành bốn cấp bậc: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Bọn họ chẳng những thi hành các nhiệm vụ bí mật của tổ chức, bản thân còn tiếp nhận nhiệm vụ ám sát được treo thưởng trên giang hồ.

Trước mắt, võ học tu vi chốn giang hồ đã có một sự phân hóa đẳng cấp thống nhất.

Chia làm kiếm khách, kiếm sĩ, đại kiếm sĩ, kiếm hiệp, Kiếm Thánh, và, được cho rằng chỉ tồn tại trong truyền thuyết – Kiếm Hoàng.

Mỗi một đẳng cấp, đều có sự chênh lệch rất lớn, nhất là Kiếm Thánh cùng Kiếm Hoàng ở vào đỉnh cao, cơ hồ có thể trông xuống cả sự tồn tại của toàn bộ võ lâm, mà chênh lệch trong đó, cũng cực kỳ đáng sợ.

Nói cách khác, để cả trăm thậm chí hơn cả ngàn kẻ ở vào cấp bậc kiếm hiệp đi đối phó với người thuộc bậc Kiếm Thánh, kết quả, cũng chỉ có thể bị đồ sát toàn bộ. Về phần Kiếm Hoàng, dường như đã là thần tiên thực sự, thế lực cách quá xa, chẳng thể nào tưởng tượng nổi.

Mà mỗi một đẳng cấp, lại phân ra đê giai, trung giai, cao giai. Sự chênh lệch thực lực của từng cấp bậc, tương đối cũng rất lớn.

Thông thường một người có thể dễ dàng đối đầu với mười địch nhân thấp hơn chính mình một giai.

Đương nhiên, nếu là mười cao giai đỉnh phong của kiếm hiệp cũng có thể miễn cưỡng cùng Kiếm Thánh quyết chiến một trận. Dù sao mỗi đỉnh phong cũng là một cấp bậc có khoảng cách rất cao, chỉ tồn tại  kém một bước so với đẳng cấp trên.

Mà thành viên cấp Đinh của Ám Huyết Bộ lại là những kiếm sĩ phổ thông, họ thường là quần thể xuất động chấp hành nhiệm vụ, nhân số cũng nhiều nhất.

Ất, Bính là các đại kiếm sĩ, cùng với cao giai đỉnh phong của đại kiếm sĩ. Những người sau phụ trách các nhiệm vụ khó giải quyết.

Mà thần bí nhất chính là các ngoại hạng thành viên trên cơ bản không chấp hành nhiệm vụ, tu vi được ngoại giới xem là thuộc về cấp bậc Kiếm Thánh hư hư thực thực. Bọn họ cũng chẳng nhận những nhiệm vụ treo thưởng ở bên ngoài, cao ngạo mà lạnh lùng, lai lịch lại là một điều bí ẩn, nhưng vài lần ra tay hiếm thấy đủ để chứng minh thực lực khủng bố của chính mình.

Tuy ngoài mặt là thuộc về Ám Huyết Bộ, nhưng ngoại hạng thành viên, trên thực tế không tiếp nhận bất kì mệnh lệnh gì từ thượng cấp Đàm Kiếm phái, cho dù là các chủ Nghiêm Lăng Phong tự mình hạ lệnh.

Chỉ có Nhai, mới có thể thật sự thỉnh động bọn họ vượt qua cấm vệ sâm nghiêm của tổng bộ Võ Nhạc phái, đánh gục tầng tầng lớp lớp hậu duệ bảo hộ chưởng môn.

Mà quan hệ giữa Nhai và bọn họ, cũng là một điều bí ẩn. Song phương cơ hồ tồn tại một thỏa thuận nào đó, cho dù ngoại hạng thành viên không nguyện ý, cũng phải tuân theo lời Nhai mà thi hành. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ngoại giới.

Về phần thực lực của chính Nhai, cũng đang được bàn tán xôn xao.

“Lão nhân Võ Nhạc phái kia tuy giảo hoạt cẩn trọng, nhưng nhi tử bỏ mạng có thể khiến hắn đánh mất lý trí trong thời gian ngắn, chắc chắn lập tức phái binh lực phản kích, chúng ta tại thời điểm bọn chúng còn ẩn mình phân tích, liền châm thêm hỏa.” Nhai lạnh lùng lên tiếng, thong thả vỗ về con hắc báo đang nhẹ nhàng cọ xát hắn, đó chính là sủng vật từ nhỏ đã được Nhai nuôi dưỡng, bất quá cũng chẳng cần ai uy thức ăn, cách một khoảng thời gian, tự thân nó sẽ đi vào rừng tìm con mồi.

“Lúc này, người của chúng ta sẽ cải trang thành binh lực Võ Nhạc phái, khi song phương công kích lẫn nhau thì ra sức kìm hãm nhân mã của Hắc Vực Các. Thật giả lẫn lộn, song phương nhất định hiềm nghi nhau, mà con cờ chúng ta gài vào thượng cấp của đối phương sẽ thừa lúc mọi chuyện rắc rối, trên căn bản liền khiến đôi bên thêm hỗn loạn.” Có chút ngứa ngáy do bị đầu lưỡi thô ráp của hắc báo liếm láp, Nhai khó chịu đẩy nó ra, hắc báo ủy khuất trầm giọng kêu vài tiếng, cứ như tiểu miêu đang uất ức lắm vậy.

Điều này khiến cho những người bên cạnh không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút quái dị.

Con hắc báo trưởng thành trước mắt lại ngoan ngoãn hệt như loài miêu kia, đối với bọn họ mà nói, thực sự là cơn ác mộng. Vì trời sinh không có màu sắc tự vệ như hoa báo, bản thân loài hắc báo này cực kỳ hung tàn khát máu, vậy mà ở trước mắt vị này lại đem toàn bộ tính chất đặc biệt phát huy tới cực hạn, đôi khi còn vì những nguyên nhân quỷ dị mà gây ra án mạng.

Trước đây có hai vị phó kì chủ nhân vì quấy rầy nó nghỉ ngơi, liền bị phanh thây ngay tại chỗ.

Quả thực là âm tình bất định giống hệt như chủ nhân nó.

“Vâng” Tổng quản trẻ tuổi cung kính đáp lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười, hắn cơ hồ có thể đoán được tình hình thú vị kia “Như vậy còn Hắc Vực Các kia thì sao?”

“Còn cần ta dạy ngươi hay sao?” Song nhãn băng lãnh của Nhai thản nhiên quét qua vị tổng quản trẻ tuổi. Người này đổ mồ hôi lạnh một trận, vội lên tiếng, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, bản thân xưa nay nhanh trí, cư nhiên lại ở trước mặt phó các chủ vô ý hỏi những vấn đề ngớ ngẩn như vậy, đương nhiên là đợi lúc song phương hỗn loạn, tìm cơ hội đả kích vào trọng điểm chứ gì.

Hắn đều hiểu rõ, nhưng bất giác lại muốn nghe phó các chủ nói chuyện thêm chút nữa, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng mà ôn nhuận kia khiến hắn lần nào cũng thất thần, vô thức lại muốn nghe nhiều hơn.

“Lui xuống hết đi, tình hình có gì mới lập tức báo cáo ta.”

Lười nhác phẩy phẩy tay, trong ánh mắt kính sợ của mọi người, Nhai xoay người tiến nhập hậu thất.

Hắc báo đong đưa chiếc đuôi, cũng tao nhã cất bước theo sau.

*           *           *           *

Từ sau màn trúc truyền đến tiếng đàn ưu nhã, Nhai uống cạn chén rượu ngon trong tay, đôi mắt hờ hững nhìn bầu trời xuyên thấu qua song cửa sổ, lẳng lặng hưởng thụ buổi chiều nhàn nhã tại tửu lâu này.

Mỗi ngày, lúc tâm tình buồn bực đến khó hiểu, hắn lại một thân cô độc ngồi trong tửu quán nhã trí này, một chén rồi lại một chén, nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu thêm.

Hắn vì người kia, đưa Đàm Kiếm phái từ một môn phái vô danh phát triển tới địa vị hiển hách như ngày hôm nay, đã phải trả giá quá nhiều.

Vì y mà tranh đấu để chu toàn môn phái, câu tâm đấu giác (*), vì y mà mình đầy thương tích, lại vẫn liều lĩnh, thậm chí nhiều lần gần như bỏ mạng. Mặc kệ trên người đổ bao nhiêu huyết, trong lòng nuốt vào bao nhiêu cay đắng, vì y mà trả bao nhiêu giá đắt…..

Người kia, cũng chưa từng lộ ra một tia vui sướng.

Cứ như hết thảy những gì hắn làm đều là tự mình đa tình, trong mắt người này, mọi thứ đều dư thừa mà vô vị.

Hắn cho tất cả những gì hắn có thể cho, để cuối cùng nhận lại chỉ có sự lạnh lùng tàn nhẫn.

Kỳ thật ban đầu bọn họ không phải như vậy…

Có một thời, người nọ từng cười với hắn, ôn hòa, e lệ, nụ cười thoáng chút ngượng ngùng.

Có một thời, người nọ thường kề sát bên hắn, cùng nâng chén cộng ẩm, không khi nào là không trò chuyện.

Chẳng biết từ bao giờ, chẳng nhớ là do ai, bọn họ thay đổi. Bất hòa, đối địch, rồi lạnh nhạt đến tận bây giờ.

Nhai đang trầm tư bỗng cười khẽ, nụ cười vô thanh, cười mà như đang tự giễu.

Hoàn hảo, dù có nhiều việc hắn không rõ, nhưng nguyên nhân của sự đổi thay này, hắn cuối cùng cũng đã hiểu.

Hắn hiểu rõ lý do dó hơn bất kì người nào khác, dù trong lòng chưa một lần nguyện ý thừa nhận.

Sau khi người kia báo được thù cho phụ mẫu, thứ y thật sự cần, ngoài tự do ra, còn có thanh mai trúc mã năm ấy bị hắn kiên quyết chia rẽ! Đó chính là luyến nhân mà người nọ thủy chung không chịu vứt bỏ, cũng là mối hận suốt đời của hắn.

Bất quá, hắn tuyệt đối không cho phép! Chết cũng không!

Người kia là bảo vật của hắn, nhất định chỉ thuộc về một mình hắn!

Ngửa đầu uống cạn chén rượu thoắt cái đã trở nên cay đắng, đôi mắt trước giờ vẫn lạnh như băng, nay ẩn hiện một tia đau xót.

Hắn thứ gì cũng có thể cho y, trừ bỏ điều này……..

Nhai còn đang chìm đắm trong hồi ức chính mình, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao, tựa hồ có người chẳng đếm xỉa tới sự ngăn cản của chủ quán, hướng sương phòng hắn mà đi tới. Loại huyên náo lỗi thời này khiến cho song nhãn vốn đã u ám của Nhai lộ ra một tia sát ý băng lãnh.

Ngay sau đó, cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn sắc đen bị đẩy ra, một gã nam tử tóc dài ám kim tao nhã bước vào. Y bào tuyết bạch điểm xuyết đôi ba đường thêu ám kim tinh mĩ, tôn lên gương mặt dù đã bị diện cụ che đi hơn phân nửa, cũng không hề mất đi vẻ thần bí mà tinh xảo đến mê hoặc nhân tâm. Nụ cười ưu nhã vẽ ra trên khóe miệng một đường cong hoàn mỹ, cơ hồ tìm chẳng ra một chút tỳ vết nào.

Điều khiến người ta lấy làm tiếc chính là, nơi tay áo bên trái của nam tử dường như chỉ là một khoảng không, hiển nhiên, cánh tay kia của hắn đã bị chặt đứt, nhưng khiếm khuyết này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến khí chất thanh nhã tự nhiên phát ra từ hắn.

Mà giờ khắc này, điều khiến cho kẻ khác chẳng tài nào rời mắt được khỏi nam tử thần bí kia, chính là đôi song nhãn thâm thúy tựa ngọc bích kia, ôn nhu ngắm nhìn Nhai thần sắc âm trầm trước mặt, thâm tình hệt như đang âu yếm dõi theo luyến nhân của mình.

“Đã lâu không gặp………Nhai phó trang chủ, từ biệt sau ngày đó, tại hạ vẫn chẳng tài nào quên được.”

————————————————–

(*) Câu tâm đấu giác: lục đục, hục hoặc với nhau