Phong Vô Nhai

Phong Vô Nhai - Quyển 1 Chương 9




Biên tập: Nguyệt Tận

“!!” Sắc mặt Nghiêm Lăng Phong chợt trắng bệch, vội xoay người đỡ lấy thân thể hắn, sau một khắc, liền ra lệnh cho lão sư phó ngoài cửa: “Gọi đại phu! Ngay lập tức!”

Nhai lẳng lặng đứng một bên khẽ nhíu mày, thần tình ánh lên tia phức tạp không nói nên lời.

Thái độ lo lắng cùng vẻ mặt khẩn trương kia của Nghiêm Lăng Phong, hắn chưa một lần nhìn thấy.

Có lúc, Nhai tự nhủ với bản thân, đối phương sinh ra đã vô cảm trước thế gian, không chỉ hắn, với bất kỳ ai, ở người nọ cũng sẽ chẳng xuất hiện loại tình cảm quan tâm như vậy.

Nhưng bản thân cứ một lần rồi lại một lần đắm chìm trong mù quáng, thứ ảo tưởng đó, cuối cùng cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho vỡ tan tành. Hình ảnh hai người ân cần quan tâm lẫn nhau, làm hắn không khỏi hoảng hốt, nhất thời, lại chẳng tin được đó là sự thật.

“Phong, ngươi đừng quá khẩn trương, ta không sao……” Thành Thủy Duyệt toàn thân đều là máu, yếu ớt tựa vào lòng ngực Nghiêm Lăng Phong, nhỏ giọng xoa dịu nam nhân đang vì hắn mà căng thẳng kia.

“Đừng nói nữa…..” Điểm vài huyệt đạo của hắn, bằng thanh âm trầm thấp, Nghiêm Lăng Phong đáp lại.

“Ngươi không có việc gì là tốt rồi, thương tích ta chẳng đáng kể chút nào đâu.” Thành Thủy Duyệt cười, tay siết chặt y lấy phục đối phương “Đau đớn…..nếu lúc đó một trong hai chúng ta phải chịu đựng, kẻ cam tâm tình nguyện…vẫn là ta….”

“……….” Vuốt ve mái tóc Thành Thủy Duyệt, Nghiêm Lăng Phong tựa hồ thở dài.

“Ta lạnh……..Phong, ôm chặt ta.” Ngẩng đầu nhìn Nghiêm Lăng Phong, người nọ gật gật đầu liền gắt gao ôm lấy hắn.

Hình ảnh hai con người đó tựa sát vào nhau, ở nơi thiện đường hỗn độn này, lại hài hòa đến dị thường.

“Thế nào, chỉ bấy nhiêu thôi mà ngươi đã xúc động đến vậy?” Rất lâu sau đó, thanh âm châm chọc của Nhai lạnh lùng vang lên, ngữ khí tràn ngập khinh thường: “Tình cảm của ngươi cũng thật rẻ mạt.”

“………….” Nghiêm Lăng Phong giương mắt nhìn về phía hắn, song nhãn ngập đầy sự lạnh nhạt đủ khiến lòng người ta trở nên nguội lạnh, lãnh đạm mở miệng:” Biến ra ngoài cho ta.”

“Ngươi cứ tự nhiên, nhưng đừng để hắn làm dơ sàn nhà, ghê tởm.” Nhai cười cười, liền thu hồi tầm mắt, xoay người ly khai thiện đường.

*          *          *          *          *          *

Băng qua rừng trúc, trở lại đình viện của chính mình, trên mặt Nhai, đã không còn một tia biểu tình. Toàn thân, lại tản ra thứ lệ khí làm người ta sợ hãi, khiến nam tử nhỏ tuổi chuyên hầu hạ hắn chẳng dám tùy tiện đến gần, chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên, nhìn chủ nhân vừa trút đi quần áo, vừa tiến về phía ôn tuyền.

Mười mấy năm hầu hạ chủ nhân, hắn biết rõ lúc nào nên im lặng, lúc nào thì phải biến mất. Khi hắn cẩn thận nhặt từng mảnh, từng mảnh một y phục bị chủ nhân vứt bỏ trên nền đất, lại phát hiện thân thể xích lõa kia đã ẩn sâu dưới đáy ôn tuyền.

“…………..” Đôi đồng tử màu hổ phách của tên thị tòng lo lắng hướng về phía dục trì, nhưng vẫn chỉ có thể im lặng trông chừng ở một bên.

Thủy trì ấm áp, Nhai một thân trần trụi nằm nơi đáy nước. Từng vằn nước gợn sóng dưới thứ ánh sáng chiết xạ càng làm nổi bật thêm bờ ngực trắng nõn của Nhai, phác họa nên từng đường cong thân thể nam tính hoàn mỹ, thi thoảng lại bị mái tóc dài màu xám tựa sương khói mờ ảo kia, chậm rãi lưu động mà che đi mất…..

Làn da Nhai rất trắng, trong suốt như đang mang một loại bệnh trạng, khi tiếp xúc với ôn thủy, lại hơi lộ ra một tầng hồng nhạt.

Hệt như viên ngọc đã được gọt giũa, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, trên làn da trắng nõn đó, ẩn hiện không biết bao nhiêu vết sẹo giăng đầy khắp nơi. Dù đã từng dùng đến dược vật cực tốt để chữa trị, nhưng những miệng vết thương đã quá sâu kia, vĩnh viễn cũng không thể phai nhạt.

Nhất là ở những vị trí chí mạng, dù có điều trị thế nào đi chăng nữa, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, thương tích ngày ấy, đã nghiêm trọng đến mức nào.

Đó chính là vết thương, những năm qua hắn vì Nghiêm Lăng Phong mà phải gánh chịu.

Mang trên lưng một tiểu tổ chức huyết hải thâm trầm, tiêu diệt cừu địch tối đại để phát triển thành một trong tam đại môn phái ngày hôm nay, nguy hiểm trong đó, há có thể một lời mà nói cho xong?

Huống chi, thứ gọi là cừu địch kia, ngay lúc đó lại là đệ nhất môn phái, cơ bản cũng đã tồn tại hơn cả trăm năm.

Nhưng Nhai không thể không dốc hết toàn lực diệt trừ bọn chúng, Nghiêm Lăng Phong khi ấy còn nhỏ, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình còn không có, Nhai chẳng tài nào để mặc cho mối đe dọa lớn nhất đó tồn tại được.

Giờ phút này, Nhai khắp thân đầy những vết sẹo, bình thản nằm nơi đáy thủy trì, khẽ khép hờ mắt, lẳng lặng nhìn mặt nước mờ nhạt…….

Cứ như một khối tượng gỗ giập vỡ vô giá trị bị người ta vứt bỏ, tản ra một loại…cô độc không nói nên lời…

Kỳ thật đầu óc hắn, cái gì cũng chẳng nghĩ được………..Hết thảy đều trống rỗng.

Nhai thích thứ cảm giác được ôn thủy bao vây lấy như vậy, dù có mở to mắt, cũng chỉ là một mảnh mơ hồ, so với sự thật rõ ràng đến đau lòng người kia, tốt hơn biết bao.

Cho đến tận bây giờ, Nhai vẫn chẳng thích những thứ được cảm nhận quá rõ ràng.

Hắn chẳng phải sẽ không bị thương, cũng chẳng phải sẽ không ngã xuống, chỉ là hắn có thể chống đỡ với bất cứ kẻ nào, thế nên mới tạo cho người ta một loại ảo giác, có tổn thương cách mấy, thậm chí là hủy diệt, hắn vẫn có thể bình an vô sự, vì vậy, cũng chả đáng để tâm tới làm gì.

Bỗng nhiên, trong đầu Nhai chợt hiện lên lời chính mình ban nãy đã nói với Nghiêm Lăng Phong –  Tình cảm của ngươi cũng thật rẻ mạt.

Nghĩ gì đó, bất giác lại cười ra thành tiếng, đôi mắt khẽ khép lại.

Kỳ thật, không phải tình cảm Nghiêm Lăng Phong rẻ mạt, chính hắn mới là thứ rẻ mạt.

Nhai khi đó, thực ra cũng không muốn nói ra những lời khiến cho người ta chán ghét như thế. Chẳng ai muốn tự sắm vai một thằng hề, làm người ta chán ghét, làm người ta khinh thường.

Nhưng khi nhìn thấy Nghiêm Lăng Phong vì người khác mà khẩn trương như vậy, lòng ngực không nén được đau đớn khiến hắn bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, rồi diễn thành cái loại trò hề đáng xấu hổ kia.

*           *           *           *

Bên cạnh thủy trì, hắc báo vẫn im lặng trông giữ, miệng thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh ủy khuất trầm thấp.

Nó muốn cùng xuống nước, giống như trong quá khứ, cọ xát làm nũng với chủ nhân, nhưng nó biết đã không thể nữa rồi.

“Ô………” Trong lúc chờ đợi, cứ như nhìn thấy được ánh mắt băng lãnh của chủ nhân, lỗ tai hắc báo không khỏi cụp lại, chiếc đuôi sắc đen thô lớn chẳng chút tức giận mà buông xuống.

“…………” Lúc này, thị tòng trẻ tuổi ngồi bên bờ – nam tử ngay cả cái tên còn chưa có kia, rốt cuộc cũng chẳng ngồi yên được. Hắn biết kẻ tập võ có thể ở trong nước rất lâu. Nhưng, chủ nhân đã nằm trong thủy trì cả nửa canh giờ……….

Thật sự rất nguy hiểm.

Đang lúc hắn định mạo hiểm bước xuống nước kéo người lên, Nhai bất ngờ toát lên khỏi mặt nước, lạnh nhạt dùng tấm khăn trong tay, ngồi trên thảng y tự thanh tẩy bản thân.

Tên thị tòng nhìn chủ nhân đã buông rơi dòng suy nghĩ, vẻ mặt không chút dao động trước mắt, đột nhiên lại có loại ảo giác, những giọt trong suốt tích lạc nơi bờ mi màu xám kia…….

Chẳng phải bọt nước ……

Mà là lệ ………

Nhưng hết thảy chỉ là ảo giác.

Bởi vì vô luận sự tình gì phát sinh, chủ nhân hắn, tuyệt đối không rơi một giọt lệ.

Một giọt cũng không…

Đúng lúc này, Nhai đang cúi đầu chà lau thân thể đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tên thị tòng đứng ở một bên, ánh mắt băng lãnh như nhìn thấu người ta, lại pha lẫn vô vàn ý vị, lẳng lặng nhìn chòng chọc vào hắn.

Phút chốc, thị tòng trẻ tuổi chỉ cảm thấy trên lưng từng trận phát lạnh, gương mặt thanh tú nhất thời toát ra mồ hôi.

Đang lúc tự kiểm điểm xem mình đã làm gì sai, chủ nhân hắn, kẻ cao ngạo chưa một lần đặt hắn vào trong mắt, đột nhiên thân thủ tóm lấy hắn, giây tiếp theo sau đó, hơi thở trong trẻo mà lạnh lùng kia cứ như vậy mà phả vào mặt, đôi môi thị tòng đã bị nam nhân hung hăng cắn lấy.

“………….!!!”

Hài tử trước mắt, dù chỉ nhìn một cách đơn thuần hời hợt, đến cả hắn, cũng tìm chẳng thấy bất kì một khiếm khuyết nào.

Làn da mịn màng, chạm vào quả thực rất sạch sẽ, hơn nữa lại được chính mình nuôi dưỡng từ nhỏ, cảm giác bài xích cũng chẳng chút rõ ràng.

Nhai lẳng lặng đánh giá thiếu niên đang luống cuống không biết làm thế nào trước mắt, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một nụ cười ý nghĩa bất minh, sau đó, liền quét tầm mắt qua hắc báo đang trung thành bảo hộ ở một bên.

Con vật nhất thời ủy khuất rũ hai cái lỗ tai xuống, ô ô vài tiếng trầm thấp, liền chẳng dám nán lại thêm một phút nào nữa mà xoay người rời đi.

Trong mắt nó, mệnh lệnh của chủ nhân, là chí cao vô thượng.

Mà nó, một lần cũng chẳng dám làm trái.

Nhưng nó lại không biết, kia một khắc nó xoay người ly khai, chủ nhân mình đã tóm chặt lấy thiếu niên, chiếc lưỡi thâm nhập vào giữa đôi môi đối phương mà hôn lên đó.

Nhai từ từ nhắm hai mắt lại, cố gắng hôn đối phương, tưởng tượng bản thân trong lúc đó đã có cảm giác như đang ôm một khối gỗ cầu sinh biết chuyển động, biết giãy giụa, có lý trí, có suy nghĩ chủ quan của riêng mình.

Không chịu được việc đặt trọn tình cảm vào Nghiêm Lăng Phong, thế nên, hắn muốn thử, thử đem tâm tư mình chuyển tới một kẻ khác, dù chỉ là thân thể cũng chẳng sao……..

Huống chi hài tử trước mắt, dung mạo cùng người kia, cũng có đôi phần tương tự.

*           *           *           *           *

Môi thiếu niên rất mềm, hơi thở ngây ngô, cùng thái độ đã dần dần đáp lại, cũng thực đáng yêu…….

Nhưng Nhai lại bắt đầu thất thần…….

Hôn môi, cái hành vi lắm khi ẩn chứa nhiều thứ ám muội này, hắn chưa một lần làm cùng Nghiêm Lăng Phong, người nọ cũng chẳng bao giờ dùng miệng chạm vào hắn, vô luận là ở bộ vị nào.

Cho dù, hai người đã lên giường cùng nhau không dưới trăm lần……

Dây dưa môi với lưỡi, Nhai thất thần lại chẳng phát hiện ra bản thân đã bị đặt ngược lại trên thảng y, nụ hôn vốn vụng về của đối phương cũng dần dần thay đổi vị đạo, không ngừng mãnh liệt hơn.

Thế cho nên, Nhai cơ bản chẳng có chút kinh nghiêm hôn môi, giữa những dây dưa lại như có loại cảm giác bị cắn nuốt, dần mất đi dưỡng khí.

Qua hồi lâu, đầu óc đã trở nên một mảng hỗn độn, Nhai rốt cuộc chịu không được mà quay đầu thở dốc, lại không chú ý đầu lưỡi ẩm ướt kia của đối phương, đã mang theo độ ấm nóng bỏng, không ngừng theo cổ hắn di chuyển xuống, sau đó khẽ cắn xương đòn cùng bả vai còn bám chút bọt nước của hắn.

Đôi tay trắng nõn mà hữu lực kia, cũng lặng yên không một tiếng động ôm lấy thắt lưng hắn, dao động nơi giữa ngực cùng thắt lưng Nhai.

Nhíu nhíu mày, Nhai dần dần lấy lại được ý thức chợt nhận thấy hai chân mình đã bị đối phương kéo ra, rồi sau đó, môi lưỡi nóng ẩm xuôi theo cơ bụng hắn, bắt đầu chuyển xuống giữa hai chân, liếm lộng một vòng.

Cẩn trọng mà ôn nhu, ngay cả lực đạo cũng vừa vặn nắm vững, nhưng đôi chân mày Nhai, càng lúc lại càng nhíu chặt.

“………Cút” Mệnh lệnh lãnh đạm theo đôi môi ướt át mà tuôn ra, mang theo thanh tuyến ôn nhuận quen thuộc của Nhai, lại khiến người ta phát lạnh từ tận đáy lòng.

Cuối cùng, hắn vẫn chẳng chịu được bất kỳ kẻ nào ngoài Nghiêm Lăng Phong chạm vào mình.

Chỉ riêng ban nãy, bài xích mà hắn áp chế không xong, suýt nữa đã khiến hắn ra tay giết chết người này, tên thị tòng từ nhỏ đã được chính mình nuôi nấng trong đình viện, cơ bản lại chẳng cùng tiếp xúc bao nhiêu lần.

“…………” Thị tòng trẻ tuổi liền cứng đờ cả thân thể, ngây người ra giây lát, mới nâng cặp mắt đã có chút ướt át lên, lẳng lặng quan sát Nhai, khát vọng cháy bỏng trong mắt, cũng không thể che dấu.

Đó là lần duy nhất, hắn dám đối diện cùng Nhai.

Mà thân thể kia, vẫn để giữa hai chân Nhai, chẳng một ý tứ sẽ rời đi.

“Không nghe thấy ta nói gì hay sao?” Có lẽ đã nuôi dưỡng quá lâu, nhìn tên thị tòng cố chấp không chịu đứng lên, trên mặt còn ẩn hiện sự ủy khuất, Nhai lại không lập tức giết hắn, chỉ trầm hạ sắc mặt, quả đúng là kỳ tích.

“………..” Khẽ hít vào một hơi thật sâu, thị tòng trẻ tuổi lẳng lặng bò lên khỏi người Nhai, sau đó, liền mang ra trường bào sạch sẽ hầu hạ Nhai mặc vào.

Bộ dạng thấp mi thuận mắt, chẳng khác gì thường ngày, ngoại trừ bộ vị dưới thân kia của hắn..rõ ràng đã nổi dậy.

Chỉ là trong mắt hắn, chẳng còn tồn tại bất kỳ thứ gì như vậy nữa.

*           *           *           *

Tâm tình Nhai hai ngày qua cứ mục nát cả ra, cũng không hề xuất hiện trước mặt hai con người kia.

Hắn đang gắng sức khắc chế sát niệm <ý niệm giết người> của bản thân. Thái độ Nghiêm Lăng Phong vì Thành Thủy Duyệt mà khẩn trương khiến hắn cảm thấy không thể không diệt trừ kẻ nọ, nhưng, hắn cũng chẳng muốn nhìn thấy Nghiêm Lăng Phong lại vì đối phương mà đau khổ……

Kỳ thật, những năm qua, hắn đã sớm có cả vạn cách thức phòng ngừa điều bất trắc khi giết chết Thành Thủy Duyệt mà Nghiêm Lăng Phong tuyệt nhiên sẽ chẳng tìm ra hung thủ thật sự.

Nhưng, hắn đã không làm vậy.

Hắn có thể bằng những thủ đoạn đê tiện nhất để trói buộc người nọ bên cạnh mình, có thể dùng cả ngàn cách thức vô sỉ nhất để chia lìa hai người bọn họ, chỉ có lừa dối đối phương, là hắn chẳng tài nào làm được.

Hắn thật lòng yêu Nghiêm Lăng Phong, cũng không chấp nhận được nửa điểm giả dối.

Thế nên, hắn chẳng hề che giấu tình cảm của chính mình. Chỉ là phương thức thực hiện cùng sự kiên trì kia, trong mắt kẻ khác xem ra, vừa buồn cười mà lại ngu xuẩn.

Hắn rõ ràng có thể xử lý sự tình theo nhiều cách tốt hơn.

Lại nói đến…….Người kia cũng chưa từng lừa dối hắn, chán ghét cùng khinh thường, hết thảy cho tới bây giờ đều đã phô bày rõ ràng trước mắt, có là kẻ khác cũng nhìn ra.

Đang lúc tâm tình Nhai lâm vào hoàn cảnh bất ổn cực độ, Thành Thủy Duyệt, lại một mình xuất hiện trước mặt hắn.

Hơn nữa, còn quỳ ở đó.

Kia một khắc, Nhai nhận ra thứ gì đó lâu nay được bản thân áp chế, cơ hồ đã sắp đến cực hạn của nó.

“Nhai thúc! Ta cầu xin người, hãy buông tha cho Phong đi.” Dập đầu thật mạnh trên mặt đất, Thành Thủy Duyệt thấp giọng thành khẩn nói: “Ta nguyện ý làm ngưu làm mã cho người, hầu hạ người đời đời kiếp kiếp.”

“………….” Nhai chẳng nói gì, chỉ là khuôn mặt đó, đã có hơi run rẩy, song nhãn nhìn thẳng vào Thành Thủy Duyệt, âm lãnh đến mức đủ để khiến người ta tổn thương vì giá rét.

“Nhiều năm như vậy, Phong không hề tự do, vẫn phải sống trong thống khổ bủa vây. Người nếu thật sự yêu thương hắn, vì cớ gì lại không để hắn tự do, cũng là để cho người một sự tự do.”

“Người biết rõ, hắn chẳng thể nào yêu người, nguyên nhân ở đây cũng chẳng phải là ta, mà là do người tự gây ra mà thôi. Hắn kiêu ngạo đến vậy, chỉ cần bị người trói buộc, liền đủ để hắn hận người cả đời. Người thế nào lại không hiểu chứ?”

“Ta biết người hận ta, hận ta cướp đi sự quan tâm của hắn, cướp đi tình yêu của hắn. Nhưng ta cùng hắn vốn đã là của nhau, chúng ta thật tâm yêu thương nhau, đến giờ vẫn vậy.”

“Câm miệng………” Thân thể Nhai đã bắt đầu khống chế không được mà kịch liệt run rẩy, lời nói, cũng là theo kẽ răng nghiến chặt mà ra.

Mỗi một chữ Thành Thủy Duyệt nói, đều khiến lý trí hắn, tan tác từng chút, từng chút một.

“Người chia rẽ ta và hắn nhiều năm như vậy, có ngày nào mà chúng ta không nhớ tới nhau? Việc này, ta nghĩ người đã quá rõ, cũng đã nhìn thấy. Tận lực giữ lấy một kẻ không hề yêu mình, đối với bản thân, chẳng phải tự thương tổn hay sao? Không phải của người, trước sau vẫn chẳng phải của người, cứ cưỡng ép mãi như thế, có ý nghĩ gì sao?”

Nói xong, Thành Thủy Duyệt lần thứ hai dập mạnh đầu xuống đất, máu tươi theo đó mà tràn ra.

“Ta thực cảm tạ người đã chiếu cố hắn nhiều năm như vậy, cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, vậy người thế nào lại không giúp hắn đến cùng, thành toàn cho tình cảm của hắn, để hết thảy đều được trọn vẹn?”

“Đã bao lâu rồi, người không nhìn thấy hắn tươi cười?”

“Câm miệng!!!” Trường tiên trong tay Nhai, mang theo sát khí gào rít, hung hăng hướng Thành Thủy Duyệt quất tới.

Hắn đương nhiên biết rõ, so với bất kỳ kẻ nào còn rõ ràng hơn bao giờ hết, không cần tên kia đến nhắc nhở!!

Tình cảm hắn về điểm này vừa buồn cười lại ích kỷ, trong mắt người khác xem ra, kỳ thật chính là hèn mạt!

Biết rõ người nọ sẽ không yêu mình, vẫn cố chấp chờ mong, không ngừng vì người nọ mà làm hết thảy mọi việc.

Hắn thậm chí chẳng cần người nọ mỉm cười như một lời báo đáp, chỉ cần y chú ý đến hắn nhiều hơn chút nữa, nhìn hắn nhiều hơn chút nữa, biết trên thế gian này, còn có người làm mọi thứ vì y mà không một câu oán hận.

Phải! Hắn ích kỷ, hắn vô sỉ.

Nhưng, tình yêu của hắn chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Chân tâm của hắn chẳng lẽ cũng là giả dối hay sao?

Hắn đâu có vĩ đại đến vậy, để thành toàn cho kẻ khác mà khiến bản thân phải thống khổ, cái loại chuyện ngu xuẩn này, đến tận bây giờ cũng chẳng đáng để hắn làm!

Nhưng vô luận thế nào, cũng không tới phiên cái tên đang đứng trước mắt này xen vào mà chỉ trích!!!

Hắn đã nhẫn nại, đã thoái nhượng, vì cái gì lại xuất hiện ở đây mà kích động hắn!

Kia một khắc, Nhai nhận ra những vết sẹo vốn đã chôn giấu trong tâm khảm bấy lâu nay, lại một lần nữa bị người ta tàn nhẫn khoét sâu vào, để lộ ra hình hài xấu xí mà hắn đã cố công che lấp kia, đôi đồng tử xưa nay luôn mang theo lãnh tiếu, giờ phút này, lại đỏ màu phẫn nộ.

Phốc một tiếng, thân thể Thành Thủy Duyệt bị đánh văng ra xa, huyết quang bắn tung tóe đến chói mắt, trên đùi nháy mắt xuất hiện miệng vết thương sâu đậm, cơ hồ có thể nhìn thấy cả bạch cốt.

Giây tiếp theo sau đó, trường tiên huyết sắc giữa tiếng kêu gào thảm thiết lại một lần nữa quất tới, tức thì, bị một bàn tay vững vàng bắt lấy!