Phong Vô Nhai

Phong Vô Nhai - Quyển 2 Chương 25




Biên tập: Nguyệt Tận

Về với lầu các giữa trúc viên, thị tòng cẩn thận đem nam nhân toàn thân ướt sũng kia đặt lên ghế dựa mềm mại, nhanh chóng tìm một ít dược vật cùng kéo.

Bởi trên người Nhai nơi nơi đều là những vết thương, to có nhỏ có, trực tiếp thoát quần áo hiển nhiên là không thể, huống chi y phục ướt cũng chẳng dễ gì mà cởi ra. Ngay khi hắn cúi đầu định từ cánh tay bị thương kia bắt đầu cắt đi quần áo, thân thể Nhai vô thức rụt lại, run rẩy phát ra thứ âm thanh trầm thấp: “Lạnh….”

Vẻ thương tâm trên gương mặt thị tòng phút chốc lại tăng thêm vài phần, bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, xoay người cẩn thận ôm lấy thân thể lạnh lẽo kia vào lòng, nhẹ nhàng, lại dùng cả nội lực gia cao nhiệt độ cơ thể của chính mình, khiến thấp khí bốc lên nhanh chóng.

Nhất thời, hơi nước lan tỏa cả một vùng chung quanh hai người, tứ phía phút chốc trở nên mờ mịt.

Tiếp xúc được với nguồn nhiệt, lại là thứ khí tức quen thuộc nên Nhai vô thức thu mình về phía đối phương. Tiếp đó, hắn mơ hồ cảm nhận được quần áo mình đang từ từ được cởi ra, đầu tiên là nơi cánh tay bị thương, theo sau là đai lưng…..

……….

“………Dừng lại” Dẫu ý thức còn đôi chút hỗn loạn, hình xăm nơi thắt lưng kia vẫn khắc sâu trong tâm trí hắn như một nỗi ô nhục. Mà nỗi nhục đó lại chính là một bí mật không kẻ nào được phép nhìn thấy.

Ấy vậy mà cái gã nam tử trước giờ vẫn ngoan ngoãn nghe lời kia nay lại chẳng thèm đếm xỉa đến mệnh lệnh của hắn, cẩn thận kéo chiếc đai lưng sớm đã bị cắt đứt ra, sau đó dùng tay cởi hết lớp y phục ướt sũng….

Trong mắt hắn, sức khỏe của chủ nhân vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất, không gì có thể thay thế được…..

“Láo xược…..” Khuôn mặt Nhai phút chốc tối sầm, triệu chứng hư thoát <Mất máu, mất nước…>lại xuất hiện khiến thứ thanh âm vốn nghiêm khắc kia, giờ phút này lại trầm khàn mà nho nhuyễn, ôn nhuận nhưng pha lẫn trong đó đôi chút uy hiếp.

Cuối cùng, nam nhân cũng chỉ có thể ảo não nhìn nội y trên người bị cởi ra, mãi cho đến khi để lộ ra phần thắt lưng….cùng hình xăm tiên diễm mà yêu hoặc trên ấy.

Như mạn châu sa hoa nở rộ bên bờ kia miền cực lạc, từng nét, từng nét phiêu lượng trải dài xuống phần bụng dưới, phút chốc nuốt chửng toàn bộ tầm mắt gã thị tòng.

Nhất thời lại như dìm cả thân thể hắn vào hầm băng.

Nửa ngày sau, nam tử sắc mặt giờ phút này đã trắng bệch, theo bản năng đem bàn tay nóng như lửa đốt của mình khẽ phủ lên lưng Nhai, tựa như muốn ghi nhận lại từng đường nét của hình vẽ, đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt lại thoáng chút run rẩy. Mà theo tầm mắt chuyển dần xuống phía dưới, ngón tay thon dài cũng thuận thế xé tan trường khố của Nhai, cho đến khi hình xăm xinh đẹp in hằn phía trong bắp đùi kia….

Hiện rõ mồn một trước con mắt hắn…..

Nhất thời, nam tử chỉ còn cảm giác được huyết dâng trào lên não, cảnh vật trước mắt đều hóa thành màu đen.

Chủ nhân của hắn, tuyệt nhiên không phải là người thích những thứ hình xăm trên cơ thể như thế này, cũng tuyệt nhiên không cho phép kẻ khác làm thế với mình…..

Như vậy chỉ có thể……

Chủ nhân của hắn, trong mấy ngày mất tích vừa qua….

Bị người ta cưỡng bức, bằng những phương thức nhục nhã nhất…

“Nhìn đủ chưa?” Thanh âm lạnh lùng nơi Nhai thoát ra từng kẽ răng, gương mặt thoáng tái nhợt tựa tiếu phi tiếu, trong mắt cơ hồ chẳng còn phản chiếu bất kỳ một hình ảnh nào nữa “Muốn biết nó được xăm lên như thế nào sao? Cần ta kể cả quá trình ra cho ngươi nghe không? Hay là….”

Câu kế tiếp còn chưa kịp bật ra khỏi miệng.

Bởi vì cả người hắn đã bị nam tử trẻ tuổi kia gắt gao ôm vào trong lòng ngực…..

“……………”

Thiếu chút nữa bị ôm đến ngạt thở, Nhai có chút sững sờ. Tức thời, thứ lệ khí âm lãnh dần ngưng tụ lại sâu bên trong đôi đồng tử màu tro, phút chốc, hắn tựa hồ phát hiện ra điều gì, hai mắt có chút bất đắc dĩ nhìn về phía tên thị tòng: “Ngươi khóc cái gì?”

Gã thị tòng trẻ tuổi đang ôm lấy hắn cũng chẳng phát ra bất kỳ một âm thanh nào, thậm chí còn cố gắng kìm nén từng cơn run rẩy liên hồi, nhưng Nhai vẫn cảm nhận được…đối phương đang khóc.

“………….” Vùi đầu vào gáy Nhai, thị tòng kia vẫn không hề đáp lại lời nghi vấn của hắn, trong đáy mắt chỉ còn lại sắc đỏ nhòe ngập đầy thứ ưu tư tự trách cùng nỗi oán hận thâm trầm.

Đối với chính bản thân mình lại tự sinh ra thứ cảm giác chán ghét cực độ.

Cứ ngồi im như thế mãi một lúc lâu, thị tòng sau khi khắc chế được cảm xúc mới nhẹ nhàng buông nam nhân ra, khép hờ mi mắt, lại bắt đầu xử lý y phục ướt đẫm cùng những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể đối phương.

Nhưng khi hắn muốn chạm đến thương tích dữ tợn kia trên gương mặt nam nhân lại bị cự tuyệt thẳng thừng.

“Không cần.” Ngữ khí đạm mạc nơi nam nhân vẫn nghe chẳng hề ra tí cảm xúc nào.

Đôi mắt đó, lại trầm lắng đến độ khiến người ta không tài nào biết được hắn đang suy nghĩ những gì……

*           *           *           *           *

Đêm khuya, tinh thần Nhai đã khôi phục không ít, ngoại trừ cánh tay trái cử động có chút bất tiện. Nhưng điều này đối với hắn cũng chẳng có gì đáng ngại. Về phần vết thương ở trên mặt, dù không còn xuất huyết nhưng vì chưa hề được thượng dược nên khó có thể tránh khỏi việc để lại sẹo.

Nhai đã đi tìm Nghiêm Lăng Phong, nhưng đối phương nào còn muốn nhìn thấy hắn.

Lời hồi đáp dành cho hắn chẳng phải đã rành rành ra đó rồi sao? Hai cánh cửa khép chặt, kín bưng mà lại băng lãnh.

Nhai có thể dễ dàng xông thẳng vào, nhưng thứ dũng khí đó làm gì còn tồn tại trong con người hắn.

Ánh mắt lạnh nhạt mà chán ghét kia nơi người nọ, đến giờ phút này vẫn cứ như lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào trái tim Nhai. Khiến hắn lại càng phát giác ra bản thân ghê tởm đến nhường nào, lại chẳng biết phải làm sao để vãn hồi hết thảy.

Cái vẻ chán ghét, lạnh lùng đó, thoạt nhìn vẫn như lúc xưa, nhưng trong lòng hắn biết rõ, kia đã hoàn toàn khác biệt.

Nhai một mực cố thử cho bằng được cái tâm của Nghiêm Lăng Phong, bởi vì hắn biết bản thân chỉ có thể sử dụng mấy trò khiêu khích này để tìm ra lời giải đáp, đây chẳng khác gì thứ mạo hiểm trong thận trọng. Hắn nghĩ mình ít nhiều cũng cư xử có chừng có mực, lại càng hiểu rõ hơn ai hết, đao đâm vào càng sâu, trái tim rồi sẽ có ngày vỡ nát.

Ấy vậy mà vẫn cố chấp vượt qua cái giới hạn của nó.

Để rồi bây giờ đối phương ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng buồn dành cho hắn.

Hắn chỉ có thể lẳng lặng đứng ngoài, không gõ cửa, cũng không lên tiếng. Hắn không muốn quấy rầy người kia, vậy nên hắn vẫn đứng yên, câm lặng như một pho tượng gỗ.

Hắn đang chờ đợi một cơ hội vô vọng để chuộc tội. Nếu lúc này hắn đủ im lặng, có hay chăng người nọ sẽ tha thứ?

Nhưng rồi một đêm dài trôi qua trong chờ đợi, cái gì cũng không hề xuất hiện.

Mãi đến khi ánh dương quang đầu tiên phản chiếu từng hạt sương sớm còn đọng lại trên bờ mi hắn, Nhai mới ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, khóe môi vô thức vẽ thành một đường cong tự giễu.

Đứng đó một hồi, hắn xoay người ly khai.

Hắn muốn đi tìm Mặc Khê Đoạn.

Bởi vết thương của Tuyệt cần thứ dược vật tốt nhất. Dẫu đã từng nghĩ đến rất nhiều biện pháp, nhưng chỉ có [Hồi Sinh] của Mặc Khê Đoạn mới có thể chữa lành cho nó trong thời gian ngắn nhất.

Chạng vạng tối, Nhai cưỡi một con hắc mã đã tới được cứ điểm của Mặc Khê Đoạn.

Vừa trải qua một trận chiến hỏa, thế nên quang cảnh xung quanh vô cùng hỗn độn, huyết tích đỏ thẫm không chỗ nào là không có. Vài người còn được lưu lại để thanh lý chiến trường và phục hồi từng khu kiến trúc.

Khi Nhai tiến đến gần, những thị vệ nhận ra hắn đều trưng mắt cảnh giác nhìn, một người trong số đó, hiển nhiên là vị đội trưởng, bước lên phía trước, trầm giọng hỏi: “Chẳng biết Khôi Nguyệt Ma đến đây có việc gì không?”

Tuy là địch nhân, nhưng đối phương vẫn chậm rãi tiến đến gần, tuyệt nhiên không phải để công kích. Hơn nữa, một thân một mình như Nhai lúc này cũng chẳng thể tấn công cứ điểm trọng yếu của bọn họ.

Đương nhiên, cái nguyên nhân lớn nhất khiến vị đội trưởng này phải khách khí đến thế chính là…Các chủ đã từng hạ tử lệnh, ngoại trừ hắn ra, bất luận kẻ nào cũng không được động thủ với người này. Thế nên dẫu đối phương có đại khai sát giới ở đây, bọn họ cũng chỉ còn có thể chạy trốn.

Bất quá, cũng chẳng ai cho rằng mình có thể thoát được.

Danh hiệu “Khôi Nguyệt Ma” kia không phải do Nhai tự nhận, mà là người trên giang hồ đặt cho.

Bởi vì ở vào thời điểm giết người lúc ban đêm, hình ảnh Nhai hỗn thân nhiễm đầy tiên huyết, mái tóc dài màu xám loạn vũ dưới nguyệt quang, thật sự đã khắc sâu vào trí óc những kẻ may mắn còn sống sót như một nỗi ám ảnh.

Nhất là ánh mắt nơi hắn, lạnh lùng đến cực độ, rồi lại bình thản đến dị thường.

Cứ như thứ yêu ma, quỷ dị đến khiếp nhân tâm, thế nên người còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị trường tiên nhiễm huyết kia quét qua, cuốn đi cả sinh mệnh.

Nhai cũng chẳng thèm đếm xỉa đến câu hỏi của vị đội trưởng, vẫn chậm rãi cưỡi ngựa tiến vào bên trong đại môn.

Vừa vào trong đại môn, lập tức có hai người nghênh đón, cũng với vẻ khiêm nhường lễ độ như trên mà mời hắn vào đại đường.

Giữa đại đường, Mặc Khê Đoạn vẫn mang trên mặt chiếc diện cụ, sớm đã lười nhác ngồi trên đàn y <ghế làm từ gỗ đàn hương> được trải một lớp bì thảo mềm mại, mái tóc ám kim dài đến gối, buông xõa như một loại tơ tằm quý giá, khiến người ta nảy sinh thứ lỗi giác mị hoặc.

Gương mặt vốn đang mang theo thứ biểu tình suy tư kia, khi nhìn thấy vết thương trên mặt Nhai, lập tức liền trở nên u ám.

“Sao lại thành ra thế này?”

Động tác nơi Mặc Khê Đoạn nhanh như chớp, Nhai còn chưa kịp phản ứng gì, thân hình người nọ đã ở ngay trước mặt, ngón tay thon dài trực tiếp xoa lên đôi má của Nhai, không để cho hắn tránh né.

“………..” Nhai nhíu nhíu mày, gạt tay Mặc Khê Đoạn ra, đối phương lại thuận thế dùng lòng bàn tay nâng gáy hắn lên, hai mắt gắt gao quan sát miệng vết thương, giọng nói mang theo chút nghiêm khắc: “Nghiêm trọng quá! Vì cái gì mà không thượng dược?”

Nhai mặt vô biểu tình, ngẩng đầu nhìn hắn, dừng một chút, rồi nhanh như chớp, ngăn lại động tác nơi đối phương: “Ta tới tìm ngươi để bàn chút chuyện, không phải để ngươi quản này quản nọ.”

“…………”

Mặc Khê Đoạn trầm mặc, lẳng lặng nhìn Nhai, song nhãm thâm trầm đến độ khiến người ta chẳng tài nào biết được hắn đang suy nghĩ những gì.

Tiếp đó, hắn cười cười, chậm rãi lui về phía sau vài bước: “Xin cứ nói”

Không trả lời ngay lập tức, Nhai xoay người tìm chỗ ngồi xuống.

Thị nữ bên cạnh vội vàng kính cẩn dâng lên trà ngon, bất quá hắn cũng chẳng để ý tới, chỉ trầm mặc một lúc rồi mới thản nhiên lên tiếng: “Nghe nói các ngươi hiện tại đang thiếu hụt [Hắc Cương Mộc]”

Hắc Cương Mộc, loại vật liệu gỗ phi thường rắn chắc nhưng lại rất nhẹ, là thượng phẩm được chọn để chế tạo tàu thuyền nhưng sản lượng lại vô cùng ít ỏi. Những nơi cây sinh trưởng, lại bị kiểm soát gắt gao bởi các thế lực lớn.

Mặc Khê Đoạn gật đầu, không phủ nhận. So với trước kia, còn trầm mặc hơn rất nhiều, chỉ là tầm mắt vẫn chẳng hề rời khỏi nam nhân đối diện quá nửa phân.

Ngay khi hắn đang chờ đợi lời nói kế tiếp nơi nam nhân, lại lăng nhiên phát hiện đối phương đã trở nên bất tri bất giác, thất thần.

Đôi đồng tử sắc tro kia rõ ràng là đang nhìn hắn, ấy thế mà lại chẳng mang theo bất cứ tiêu cự nào trong đó….

“…………” Song nhãn ám kim nơi Mặc Khê Đoạn khẽ run rẩy, tựa hồ đang vùng vẫy thoát khỏi thứ gì đó, rồi lại bị áp chế rất nhanh. Giọng nói khàn khàn cất lên nhắc nhở: “Nhai?”

“………….” Nhai đem tiêu cự trong mắt mình nhắm ngay hắn, như còn chưa kịp hoàn hồn, mất một lúc lâu mới lên tiếng: “Ta dùng ba mươi tấn đổi lấy một lọ [Hồi Sinh] của ngươi”

Nhìn dáng vẻ cứng nhắc tựa như chỉ còn là bản năng nơi nam nhân kia, Mặc Khê Đoạn rất lâu sau đó mới chậm rãi phát ra âm thanh: “Được”

“………….” Sự thẳng thắn của Mặc Khê Đoạn lại khiến Nhai có chút lăng nhiên, bởi theo hắn dự tính, ít nhất cũng phải cấp Mặc Khê Đoạn bảy mươi tấn gỗ cùng một số thứ khác, may ra còn có thể đổi được. Bất quá, chỉ như vậy thôi đã có thể trao đổi, âu cũng tốt. “Giao dịch ngay đi.”

Gật gật đầu, Mặc Khê Đoạn phân phó tên thị vệ đứng bên cạnh: “Bảo Đường Linh đem [Hồi Sinh] đến đây.”

Sau đó, hắn lại nhìn về phía nam nhân: “Còn cần gì khác nữa không?”

“………….” Nhai lắc đầu.

“Đâu phải để ngươi dùng, đúng không?” Trầm mặc một lúc, Mặc Khê Đoạn đột nhiên hỏi.

Dẫu chẳng có căn cứ xác thực, bằng trực giác, Mặc Khê Đoạn vẫn có thể khẳng định đáp án.

Nhai gật đầu, cũng không hề phủ nhận. Điều này lại khiến Mặc Khê Đoạn rơi vào trầm mặc. Bởi thế cho nên đại đường lại trở nên yên tĩnh đến chết người, mãi cho đến khi dược được mang đến.

Sau đó, thỏa thuận giữa hai người đã diễn ra trong suông sẻ.

Gỗ ước chừng năm ngày nữa sẽ được đưa đến, mà Nhai sẽ lấy dược vật đi trước.

Với địa vị của bọn họ, hiệp nghị một khi đã được chấp thuận, tuyệt đối sẽ không vi phạm, thế nên cũng chẳng sợ vi ước.

Đương nhiên, giao dịch là giao dịch, quan hệ đối địch này cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi.

Cái gọi là hòa bình, cũng chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi để đôi bên đòi lấy những quyền lợi cho bản thân, sau này, một khi đã đứng ở chiến trường, kẻ nào còn vì thứ này mà lưu thủ.

Nhai vừa rời đi, Đường Linh đã từ sau tấm bình phòng nhảy ra, hai mắt ướt át nhìn Mặc Khê Đoạn la lớn: “Mặc ca ca, huynh điên rồi sao!? [Hồi Sinh] của chúng ta vốn chỉ có ba bình, lần trước dùng hết một lọ rồi, giờ chỉ còn hai bình, thế nào lại có thể đem nó ra trao đổi như vậy?”

[Hồi Sinh] không phải thứ dược bình thường, vật liệu của nó khả ngộ bất khả cầu, lại là loại linh dược bảo mệnh tuyệt hảo, thế nào lại có thể đổi lấy chút củi đốt rẻ mạt đó, phân lượng lại còn ít đến vậy nữa chứ, có khác gì tặng không cho đâu?

Huống chi tên kia kì trước còn đốt cả tổng bộ Hắc Vực Các! Đừng nói gì mấy tòa nhà với tư liệu trọng yếu khác! Dược liệu của nàng toàn bộ cũng bị hủy trong cơn hỏa hoạn lần đó.

“Lui xuống”

Thanh âm băng lãnh chẳng hề mang theo chút độ ấm, chậm rãi thoát ra khỏi từng kẽ răng nơi Mặc Khê Đoạn, uy áp đến độ khiến người ta phải phát lạnh từ tận đáy lòng, vang vọng khắp cả đại đường.

“Cút hết cho ta.”

“………….” Đưởng Linh vừa thương tâm lại vừa kinh hãi nhìn hắn, nước mắt đã chầu chực rơi xuống đến nơi. Sau đó, nàng cùng những người khác lặng lẽ rời khỏi đại đường.

Nhất thời, giữa đại đường rộng lớn mà nhã trí, chỉ còn Mặc Khê Đoạn đứng đó.

Lúc sau, hắn bỗng nhiên dồn sức đánh một quyền xuống mặt bàn, đem mọi thứ trên đó gạt phăng đi. Những âm thanh vỡ vụn lấp đầy đôi đồng tử đang run rẩy kịch liệt nơi Mặc Khê Đoạn, như loài dã thú đã thụ thương, hô hấp dồn dập mà tần loạn.

Đầu óc hỗn loạn, hết lần này đến lần khác lại chỉ tồn tại hình ảnh đôi mắt không chút ánh sáng nơi người nọ.

Như mặt hồ chỉ chốc nữa thôi sẽ cạn khô, tĩnh mịch không một gợn sóng…

Đến ngay cả hắn còn hoài nghi bản thân mình chống đỡ không được…

Người nọ lại chẳng chút tự giác, vẫn máy móc làm cái việc mà hắn “nên” làm.

Như một cái xác chỉ còn biết dựa vào bản năng mà hành tẩu, thoạt nhìn tưởng chừng mạnh mẽ, ai biết được bên trong đã hoàn toàn mục ruỗng.

Mỉa mai thay, kẻ khiến cho người nọ rơi vào cái tình cảnh này, lại chính là hắn.

Hắn biết rõ người nọ yêu nam nhân kia nhiều đến mức nào, lại vẫn dùng những mưu kế tàn nhẫn nhất, đẩy hắn đến bước đường cùng không lối thoát….

Tàn nhẫn gạt phăng tất cả những vướng bận, khiến hắn nhìn ra những sự thật tàn khốc vốn chẳng hề tồn tại….

Nhưng chứng kiến cái dáng vẻ ban nãy nơi người nọ, hắn thế nào cũng không thể nhẫn tâm tiếp tục ra tay…..

Khi nãy, nhiều lần hắn đã không kiềm chế được, thiếu chút nữa hung hăng kéo người nọ ôm vào trong lòng ngực, vĩnh viễn..cũng sẽ không buông tay.

Thậm chí, hắn vẫn canh cánh một nỗi hoài nghi, đến cuối cùng, nam nhân mà hắn đoạt được kia, có thật là của hắn không…..

Nhưng hết thảy mọi chuyện đã đến cái nước này rồi, muốn dừng cũng chẳng dừng được.

Những điều mà nam nhân yêu cầu, hắn chỉ có thể tận lực đáp ứng, có hay chăng là một sự bồi thường?

“Nghiêm Lăng Phong…..” Trong bóng đêm, thanh âm trầm khàn nơi Mặc Khê Đoạn, như từ vực sâu chốn âm ti vang vọng về, gằn từng tiếng, lạnh lẽo đến khiếp người: “Một ngày nào đó, ngươi sẽ nhận ra rằng, thứ quan trọng nhất, lại bị phá hủy trong tay của chính ngươi…..”

Hắn cơ hồ có thể đi từ phỏng đoán đến khẳng định, thương tích trên mặt Nhai, là do ai gây ra….

“Ngươi đã không còn có tư cách…..”

“Không còn có tư cách có được hắn………”

*           *           *           *

Nguyệt quang xuyên thấu qua từng tán cây gầy xơ xác, vô thanh tức rơi trên thân nam nhân đang một mình cưỡi ngựa giữa rừng rậm kia.

Chung quanh thực tĩnh lặng, đến một ngọn gió cũng chẳng hề tồn tại. Chỉ còn tiếng vó ngựa giẫm nát lớp lá vàng khô, vô tình đánh rơi vào lòng người chút âm thanh sào sạt……

Thanh lãnh mà lại tịch liêu……

Song nhãn nơi nam nhân lúc ấy vẫn chỉ nhìn về phía trước, vào khoảng không vô định….tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, rồi lại như chẳng suy nghĩ bất cứ thứ gì.

Hắn không hề điều khiển ngựa, bởi hắn biết, ngựa đang đưa hắn trở về…..

Bằng không, hắn sợ bản thân cũng chẳng tài nào về được……

Không phải hắn vô ý quên mất con đường vốn đã rất quen thuộc này, chỉ là…hắn thật sự không nhớ rõ….

Đúng lúc này, một con chim ưng màu đỏ thẫm chậm rãi lượn vòng trên đầu hắn, đó chính là con ưng của bọn người Hắc Sư…….Vẫn như lúc xưa, chim ưng đậu lên bờ vai hắn, sau đó ngậm lấy mảnh giấy buộc trên chân mình ra đưa cho nam nhân.

“………….” Nhau khẽ nhíu mày, thân thủ tiếp nhận.

Trước kia bọn Hắc Sự đều dùng hình thức này để liên hệ với hắn, nhất là khi phản hồi lại tin tức của nhiệm vụ. Nhưng hắn biết, mảnh giấy lúc này đã chẳng còn mang những thứ nội dung như thế.

Ngay cả việc Hắc Sư còn sống hay không, hắn cũng chẳng rõ.

Chậm rãi mở mảnh giấy ra, mặt trên chỉ in hằn một hàng chữ nhỏ:

Giờ tý đêm nay đến Hàn Thủy trang,

Bằng không, Thành Thủy Duyệt phải chết.

Vả lại, đây vẫn là do ngươi sai khiến.

Hạt Cơ tự

.

.



“………….” Lặng lẽ xé tan mảnh giấy, sắc mặt Nhai chợt trầm lại.

Quan sát vị trí của huyền nguyệt, từ đây đến giờ tý sợ chẳng còn đến ba canh giờ, bấy nhiêu đó không đủ để hắn quay về trang để thương lượng đối sách với Nghiêm Lăng Phong. Huống chi y có thể lại vì tìm Thành Thủy Duyệt mà bỏ ra ngoài mất rồi cũng nên.

Nực cười nhất chính là hắn với Thành Thủy Duyệt cùng lúc lại chẳng hề ở trong trang, Nghiêm Lăng Phong sẽ nghĩ thế nào đây… Hắn cũng chả cần phỏng đoán để làm gì, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra…..

Trầm tư mất một lúc, trên gương mặt Nhai bỗng nhiên lộ ra nụ cười đạm nhiên mà thê lãnh.

Hiện giờ, chỉ có duy nhất mình hắn biết được vị trí của Thành Thủy Duyệt, đây có được tính là một cơ hội để chuộc tội hay không?

Tiếp đó, Nhai ghìm cương ngựa chuyển hướng về phía Hàn Thủy Trang mà phóng đi.

Lúc ấy, hắn đã quên mất rằng, trường tiên của mình không hề được mang theo bên người…….