Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 45




Dọc đường đi trong xe im lặng có chút dọa người, Hàn Vân Long ôm chặt Lam Tịch của hắn không chịu buông tay, đến khi về đến cổ trạch, lão gia tử lo lắng đợi ở cửa, nhìn thấy Vân Long ôm Lam Tịch xuống xe mới hơi chút an tâm, lại nhìn vết rạch dài trên khuôn mặt Lam Tịch, lửa giận lại tăng lên vùn vụt. Hàn Vân Long không nói thêm bất cứ thứ gì trực tiếp ôm Lam Tịch về phòng.

Những vệ sĩ theo sau nhanh nhanh đến báo cáo đầy đủ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho lão gia tử, ông cũng kinh ngạc vô cùng. Con của mình chính mình rõ ràng nhất, Hàn Vân Long từ nhỏ đã do ông dạy dỗ, Hàn Vân Long không thích giết người, thông thường gặp loại tình huống này hắn đều phân phó kẻ dưới ra tay, hay như lão gia tử nói, đứa con này không đủ tàn nhẫn. Vì vậy việc ở Nhật Bản lão gia tử không giao cho đứa con này, cũng không ngờ Vân Long cũng có khi tàn nhẫn đến vậy.

Lão gia tử gọi toàn bộ vệ sĩ theo Lam Tịch ra ngoài vào, những người này đều quỳ trong sân, mỗi người bị trừng phạt không hề nhẹ, nửa cái mạng thiếu chút nữa đã mất.

Bác sĩ tư của Hàn gia đã đợi từ sớm, thấy hai người về lập tức xử lý miệng vết thương cho Lam Tịch, vết thương trên mặt miệng hơi sâu, dài khoảng tám chín centimet, Lam Tịch luôn luôn im lặng để bác sĩ bôi thuốc khâu vết thương, vết thương trên người không quá nghiêm trọng xử lý rất nhanh. Băng bó xong Hàn Vân Long ôm Lam Tịch về phòng riêng, ngồi thâm tình nhìn (ta thích dùng đắm đuối hơn thâm tình hoặc nồng nàn cũng được, nhưng nghe thấy kinh quá nên…thôi) người trong lòng, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên, từ trán trượt xuống môi vô số nụ hôn nhè nhẹ. Lam Tịch vươn tay lau khóe mắt ẩm ướt của cha, cười an ủi…

“Cha..!”

“Lam Tịch, cha. . .”

Lam Tịch nâng tay che kín bờ môi kia, đặt lên cổ cha một nụ hôn nồng nàn, chậm rãi cởi bỏ y phục của cha, đè cha dưới thân. Dục vọng của Hàn Vân Long dần dần bị khơi mào, hắn thở hổn hển nhìn đôi môi con trai rơi trên ngực mình, lửa nóng dưới thân bị Lam Tịch khiêu khích. Đầu lưỡi nóng ẩm của Lam Tịch khẽ liếm vài cái, giạng chân ngồi trên người cha, dùng chính mật huyệt của mình nhắm dương vật đã cương của cha, hung hăng ngồi xuống.

“A. . .”

“Lam Tịch, Lam Tịch…”

Hàn Vân Long ngửa cổ về phía sau, cảm thụ sự bao bọc của con trai, toàn thân kịch liệt run rẩy, Lam Tịch thở hổn hển mấy hơi rất nhanh động tiếp, mỗi một lần đều chạm đến sâu nhất, thấy hầu kết của cha trượt lên xuống, há miệng ngậm vào, cắn. Hàn Vân Long bỗng chốc căng mắt ra(*), thoải mái thiếu chút nữa ngất đi, thân thể một trận co rút trực tiếp bắn ra.

(*)theo bản raw thì anh “sướng” đến trợn ngược mắt kia (hiểu theo ý của mình – bạch nhãn mà)

Hai người chỉ bình tĩnh lại một chút, Hàn Vân Long đã mạnh mẽ xoay người đem Lam Tịch đặt Lam Tịch dưới thân, hung hăng trùng kích, tiếng va chạm thân thể kịch liệt cùng những âm thanh dâm mỹ tràn ngập căn phòng, khiến những vệ sĩ ngoài cửa nghe mà mặt đỏ tim đập, vì lão gia tử đã phân phó nên một khắc cũng không rời hai người trong phòng, bảo vệ bên người họ, mười mấy vệ sĩ miệng đắng lưỡi khô nghe suốt ba giờ trong phòng mới dần dần an tĩnh lại.(hê hê, ba giờ ah)

Hàn Vân Long thay quần áo rồi rời phòng, phân phó vệ sĩ cẩn thận để ý Lam Tịch, sắc mặt nặng nề vào phòng lão gia tử, hai người đóng cửa lại bàn luận bí mật một lúc lâu, sau khi đi ra Hàn Vân Long phân phó với thủ hạ một số việc rồi về phòng. Vừa rồi làm quá mức kịch liệt đến nỗi Lam Tịch ngất đi Hàn Vân Long mới dừng tay, lúc này Lam Tịch đang ngủ rất say, Hàn Vân Long chui vào trong chăn cẩn thận đem Lam Tịch ôm vào trong lòng, rửa qua thân thể cho sạch sẽ, trên người Lam Tịch đầy những dấu vết hoan ái, xanh xanh tím tím thật là đẹp, ngực vẫn quấn băng gạc, mặt cũng có một vết băng không nhỏ. Hàn Vân Long đau long không thôi, trong lòng lại tử sỉ vả bản thân đến vạn lần

Sáng sớm khi Lam Tịch tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy cha đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt mệt mỏi cùng tròng mắt trũng sâu kia rõ ràng là một đêm không ngủ

“Cha, đêm qua cha không ngủ sao!”

“Cha không muốn ngủ, cha chỉ cần ngắm con ngủ là đủ!”

“Cha, con đói!”

“Ừm, để cha ôm con đi ăn cơm!” Hàn Vân Long đứng dậy giúp Lam Tịch mặc quần áo cẩn thận, một tay ôm Lam Tịch vào lòng.

“Cha, con tự đi được….”

“Ngoan. Để cha ôm!”

Lam Tịch còn muốn thêm gì đo đã bị nụ hôn của cha nuốt gọn vào, ôm xuống phòng khách, thấy hai người thân mật như vậy hai anh em sinh đôi sợ run cả người, lão gia tử khóe mắt co rúm lại nhưng cũng không nói gì, lúc ăn cơm Hàn Vân Long cũng không buông Lam Tịch ra, cầm bát cơm muốn uy Lam Tịch ăn, Lam Tịch nhíu mày thầm nghĩ, mình bị thương ở mặt chứ đâu phải tay, bên cạnh còn có mấy người nhìn mà… Hàn Vân Long híp mắt làm bộ muốn hôn, Lam Tịch nhanh chóng mở miệng ngoan ngoãn ăn cơm. Ba người kia đều cúi đầu coi như không nhìn thấy gì. Mãi thì bữa cơm xấu hổ này mới kết thúc, Lam Tịch mặt đỏ bừng cả lên.

“Lam Tịch, miệng vết thương còn đau không?”

“Hết rồi ông ạ!”

“Lam Tịch đừng lo lắng, ông nhất định tìm bác sĩ tốt nhất tẩy sẹo cho cháu, chắc chắn sẽ không để lại vết sẹo nào!”

“Cháu cám ơn ông!”

Khi Lam Tịch điều trị vết thương Hàn Vân Long một tấc cũng không rời, ăn cơm tắm rửa ngủ làm gì cũng ôm đi, Lam Tịch âm thầm buồn rầu, thế này không khéo đường đi mình cũng không cần đặt chân. Chỉ cần Lam Tịch muốn từ chối chút thôi Hàn Vân Long sẽ hôn cậu mà không để ý đang ở đâu đang làm gì hay đang ở cùng ai, tận đến khi Lam Tịch mặt đỏ tai hồng. Mãi đến nửa tháng sau khi vết thương Lam Tịch khá hơn nhiều Hàn Vân Long mới thả Lam Tịch xuống để cậu tự đi, nhưng mọi lúc mọi nơi đều cầm tay cậu không rời. Lam Tịch thấy qua chuyện này tính cách cha thay đổi rất nhiều, bá đạo hơn trước nhiều lắm.

“Cha, cha mang con đi đâu vậy?”

“Chúng ta sẽ đi gặp một người!”

Lam Tịch đi theo cha vào một phòng nhỏ sau cổ trạch, khu nhà này vô cùng bí ẩn, vào trong đều trống không, Hàn Vân Long ngồi trên mặt đất gõ vài cái, chốc lát sau trên sàn nhà mở ra một cửa ngầm, hai người leo thang đi sâu xuống, Lam Tịch chưa bao giờ biết trong cổ trạch còn một nơi như vậy, nhìn qua giống nhà tù. Bên trong có mấy vệ sĩ đang canh gác. Phía dưới có mấy căn phòng nho nhỏ, nhìn rất giống một nhà ngục giam giữ tội phạm, trong đó có một căn phòng còn truyền ra những tiếng khóc nỉ non. Lam Tịch nhìn thoáng qua bên trong. Hoảng sợ! Trong phòng có một người phụ nữ đang ngồi, trên mặt có hơn mười vết dao rạch, toàn bộ khuôn mặt đều bị hủy, mà bốn phía căn phòng, thậm chí cả mặt đất và trần lẫn giường đều là gương. Giam một người phụ nữ bị hủy dung trong một căn phòng mà bất kì lúc nào cũng có thể nhìn thấy dung mạo mình, qua một thời gian chắc cô ta phát điên mất thôi! Mà người trong phòng kia không ai khác chính là vợ cũ của Hàn Vân Long, Lý tiểu thư

“Cha, đây là vì sao?”

“Cha đã điều tra ra mọi chuyện, những sát thủ Philippines đó đều do cô ta thuê.”

“Cái gì?” Thật sự là biết người biết mặt mà không biết lòng nha, Lam Tịch nghĩ rất nhiều người khả nghi nhưng lại không ngờ là cô ta, bình thường luôn là một người tiểu thư có giáo dục vậy mà có thể làm những việc độc ác đến mức này.

Hàn Vân Long lấy ra một xấp giấy tờ đưa cho Lam Tịch “Bảo bối, đây là giấy chứng nhận ly hôn.”

“Cha, đây. . .”

Hàn Vân Long nhẹ nhàng kéo Lam Tịch vào trong lòng “Lam Tịch, từ nay về sau cha chỉ là của một mình con mà thôi!”

“Cha…”

Người trong phòng nhìn màn này từ đầu đến cuối không bỏ sót cảnh nào, nghiến răng nghiến lợi quát “Tôi nguyền rủa các người, nguyền rủa các người không chết tử tế được.”

Lam Tịch bừng tỉnh khẽ đẩy cha ra, sờ soạng trong người lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc, cười xấu xa một chút, gọi một vệ sĩ lại gần đưa cho người đó

“Cho cô ta uống viên thuốc này!”

“Dạ.”

Vệ sĩ mở cửa, vào phòng ép Lý tiểu thư mở miệng nuốt viên thuốc xuống vệ sĩ đóng cửa phòng xong Hàn Vân Long mới quay ra hỏi.

“Bảo bối, thuốc gì vậy?”

“Tuyệt dung đan, đây là thuốc mà giáo chủ kiếp trước nghiên cứu chế ra, khiến người ta trong bảy ngày ngắn ngủi toàn thân da thịt bị phá huỷ hoàn toàn, không có giải dược hơn nữa cả đời cũng không thể chữa trị được, vì thuốc kia quá mức mãnh liệt, nên con chỉ làm duy nhất một viên. Hắc hắc.”

“Ha hả, chỉ cần con vui là tốt rồi.”

Hai người vừa nói vừa cười ra ngoài, mấy vệ sĩ phía sau lông tóc dựng đứng, đắc tội ai cũng không cần đắc tội hai người kia, một người so với một người càng thêm tàn nhẫn. Vài ngày sau, vệ sĩ run rẩy đi tìm lão gia tử, báo người đàn bà kia vì không chịu nổi bộ dáng hiện tại của bản thân mà tự sát chết. Chết thực thảm, giờ nhớ lại tình cảnh lúc đó mà vệ sĩ cũng phải dựng tóc gáy. Quá kinh khủng! Lão gia tử nghe chỉ cười lạnh một tiếng.

“Tìm một chỗ chôn!”

“Dạ!”

————————————————-

Vài năm sau. Tại dinh thự Hàn gia.

“Lưu quản gia, cha tôi đâu?”

“Chủ nhân ở nhà kính sau nhà!”

“Ừm… đã biết!”

Lam Tịch đi đến nhà kính sau nhà, nơi này mấy năm trước Hàn Vân Long mới xây lại, cùng nhà kính năm đó giống nhau như đúc. Mấy năm trước hai người đem toàn bộ việc làm ăn tại Nhật Bản giao cho Hàn Vân Hàn Dương, còn hai người chạy về hưởng thụ, để hai anh em sinh đôi kia bị xoay vòng trong bận rộnHàn lão gia tử lúc đầu cũng không để hai người đi, cuối cùng Lam Tịch đem mình toàn bộ công lực đều truyền cho lão gia tử, ông nhất thời vui vẻ đồng ý cho hai người, bây giờ lão gia tử càng già càng dẻo dai, khoẻ như vâm, sống tiêu sái phi thường, mọi người đều kì quái sao lão gia tử càng ngày càng trẻ lại

“Cha, cha ở đây làm gì vậy?” Bạn đang

“Lam Tịch, con đã về, cỏ này thật khó chăm sóc nha.”

“Cha, cha cũng thích mấy loại độc thảo à?”

“Rất thú vị nha, con chăm sóc chúng cẩn thận bao nhiêu năm như vậy, cha nghĩ nên tưới nước cho chúng sẽ tốt hơn.”

“Ha hả, để con làm đi.”

Lam Tịch vừa làm vừa hướng dẫn Hàn Vân Long làm thế nào tưới nước, chốc lát sau hai người đều đã mồ hôi đầm đìa. Áo sơmi ướt đẫm dán trên làn da như ẩn như hiện đập vào mắt Hàn Vân Long khiến cho dưới thân hắn bắt đầu cương, hầu kết di động vài cái mạnh mẽ đem Lam Tịch kéo vào trong lòng, mãnh liệt dây dưa. Hai người đều có phản ứng, ma sát hạ thân của nhau, một bên thô lỗ ôm hôn một bên xé rách quần áo nhau…

Trên khuôn mặt thanh tú còn lưu lại dấu hôn, Hàn Vân Long một bên xoa một bên hỏi “Lam Tịch, đã nhiều năm qua, con có hối hận không?”

“Hối hận!”

“A?”

“Ha hả, con hối hận vì đã không sớm yêu cha, cha hối hận sao?”

“Không hối hận, vĩnh viễn cũng không hối hận.”

“Cha, có đôi khi con suy nghĩ, có lẽ vượt thời gian nhiều năm như vậy là để gặp cha! Cha như một viên độc dược hòa tan vào trong máu thịt con, ăn sâu vào xương tủy tinh thần lẫn linh hồn, đời này không giải dược, tình độc một đời. Trừ khi con chết…, mà dù cho con chết có uống Mạnh Bà thang cũng không quên được cha, luân hồi trăm kiếp cũng không cách nào lãng quên cha được, đời này đời khác, kiếp này kiếp sau con cũng sẽ tìm cha.”

Hàn Vân Long nghe mà tim đập mãnh liệt dưới lồng ngực, đôi môi cúi xuống tìm kiếm khuôn miệng nhỏ nhắn của Lam Tịch, thiên ngôn vạn ngữ không biết biểu đạt như thế nào, cuối cùng một câu duy nhất.

“Lam Tịch, cha yêu con.”

Hoàn bộ “Phụ ái. Tình độc Lam Tịch”