Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 07 - Chương 14-3




Một số sĩ binh dũng cảm nhân cơ hội Mạnh Phù Dao vừa trả qua trận vừa rồi liền tiến tới ngăn cản nàng, trường thương quét ngang qua yên ngựa, Mạnh Phù Dao cười lạnh đưa tay nắm lấy trường thương, nhấc bổng người nắm lấy trường thương lên không trung, cứ thế xông thẳng tới căn nhà đó.

Mạnh Phù Dao gào thét, quân đội Đại Hãn phía đối điện nhìn thấy nàng thế như chẻ tre một đường xông tới, xuyên qua trận địa như thiết kỵ dũng mãnh của Tháp Nhĩ, dũng mãnh can đảm không kém gì Hoàng đế của họ, nhiệt huyết đã sớm sôi sục đến ngứa chân ngứa tay, nếu không phải vì có quân lệnh, họ sớm xông vào cùng nhau đánh một trận rồi. Quân đội Đại Hãn nhìn thấy Mạnh Phù Dao như nhìn thấy thần nhân vậy, Mạnh Phù Dao bay tới, đại quân như nước biển rẽ sóng, mở đường thẳng tắp cho nàng.

Có người ngước lên nhìn bóng của nàng như mây đen bay ngang qua đỉnh đầu, không kìm được hướng về phía đó nói lớn:

"Người đến là ai?"

Mạnh Phù Dao hét to:

"Mạnh Phù Dao."

Tiếng cất lên toàn quân chấn động - là Mạnh vương của Đại Hãn.

Thân vương khai quốc duy nhất của Đại Hãn, người được liệt vào hàng ngũ Thập cường giả, danh hiệu Cửu Tiêu, cùng bệ hạ dũng cảm vượt Trường Hãn, là nữ nhân duy nhất trợ giúp bệ hạ lật đổ Thiên Sát Vương triều, cũng chính là người diệt Hoàng tộc Toàn Cơ, lên làm Hoàng đế Đại Uyển!

Câu chuyện của nàng đã sớm trở thành một truyền kì đầy oai hùng trong quân doanh Đại Hãn, truyền kì đó chứa đựng nhiệt huyết, chính nghĩa, trung thành, trí tuệ và cả võ công không ai sánh bằng, bỗng chốc tinh thần của toàn quân như được cổ vũ.

Ánh nắng mùa hạ óng ánh sắc vàng, chiếu sáng vào hắc y trên người nàng khiến nàng trông giống như một thiên thần, băng qua vạn đầu thương, xuyên qua vạn quân địch, viết nên trang sử huy hoàng về một nữ tử tuyệt thế.

Tất cả nín thở ngẩng đầu nhìn phi phượng đằng vũ trên không trung, một thương kinh diễm, nhắm thẳng mục tiêu!

"Ầm!"

Mạnh Phù Dao đẩy sĩ binh đó cùng đâm thẳng vào căn nhà trước mặt, dưới đạo lực cực lớn bức tường đổ ầm một cái, khói bụi mịt mù, nàng xông vào thét lớn: "Phi Yên!"

Lúc bức tường sụp đổ, Chiến Bắc Dã đột nhiên quay đầu.

Lúc bức tường sụp đổ, móng tay Phi Yên liền thu lại.

Lúc bức tường sụp đổ, Mạnh Phù Dao lao vào nhanh như chớp, nhìn thấy Chiến Bắc Dã ngồi đối diện Phi Yên vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, không nói lời nào một chưởng đánh tới.

Phi Yên nhẹ nhàng bay lên như tờ giấy, mỉm cười nói:

"Hai nước giao tranh, không giết sứ giả."

Chiến Bắc Dã nghe thấy tiếng nàng ta thì lông mày dựng ngược, nộ khí xuất hiện, quay đầu nhìn Mạnh Phù Dao. Chiến Bắc Dã tỉ mỉ nhìn nàng, nhìn thân hình gầy đi trông thấy, nhìn võ công của nàng lại tăng thêm một bậc rồi dừng lại ở đồng tử hơi đỏ của nàng. Nhìn thấy một mảng đỏ nhạt đó, ánh mắt hắn tối sầm lại, giống như mặt biển trước cơn bão lớn, mây mù nổi lên, đại loạn sắp tới. Mạnh Phù Dao chỉ nhìn Phi Yên bằng đôi mắt đỏ nhạt đó, nhìn Phi Yên từ đầu đến chân rồi cười nói: "Đúng là thánh nữ Thần Không, quả nhiên thần không, thần trong thần kinh, không trong não trống không."

Phi Yên không tức giận, khẽ cười đáp: "Ngươi dùng ánh mắt bị bệnh đau mắt đỏ nhìn ta, nhìn cái gì cũng thành không bình thường."

"Ta không thèm cãi nhau với ngươi." Mạnh Phù Dao ngồi phịch xuống, không nóng vội đánh nhau như trước, "Đầu đuôi câu chuyện cơ bản ta cũng hiểu ra ít nhiều nhưng vẫn muốn ngươi chứng thực một chút, liệu thánh nữ các hạ... bớt chút thời gian lắng nghe?"

Phi Yên mỉm cười gật đầu.

"Từ lúc bắt đầu, mục tiêu của ngươi chính là ta", Mạnh Phù Dao đáp, "Động thủ với vương tộc Phát Khương, mục đích chính là dụ Nhã Lan Châu trở về rồi dùng Nhã Lan Châu dụ ta tới, trước đó ngươi chắc phải mất nhiều thời gian tìm hiểu thân thế và những người xung quanh ta, tìm hiểu kĩ càng từng mối quan hệ của ta, đoán chắc ta không thể khoanh tay đúng nhìn sự việc xảy ra với Nhã Lan Châu, cho nên dùng Châu Châu để dụ ta... Phải không?"

Phi Yên cười:

"Giày vò thân xác không có tác dụng với ngươi, ta ban đầu là muốn giết ngươi nhưng sau đó lại muốn thu phục ngươi, nếu muốn thu phục ngươi thì phải bắt đầu từ sự tin tưởng và tình cảm - thứ mà ngươi xem trọng nhất, còn gì tốt hơn là lấy Trưởng Tôn Vô Cực và Nhã Lan Châu ra ứng phó với ngươi? Một đại diện cho tình cảm của ngươi, một đại diện cho tình bằng hữu của ngươi, cho nên, đêm trăng La Sát, dùng vu thuật biến ra ảo ảnh của Trưởng Tôn Vô Cực và Nhã Lan Châu mới khiến ngươi tức tốc đuổi theo chứ."

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm nàng ta, đổi chủ đề nói:

"Giờ ta đã hiểu, tại sao hồi đó lúc diệt trừ Khang Xuế lại dễ dàng bất thường đến vậy - Khang Xuế chỉ là quân cờ của ngươi, ngươi nắm giữ hồn đăng của y, nhưng lại chỉ khống chế y không nói ra bí mật liên quan đến ngươi, tiết lộ Khang Xuế giết hại vương hậu tranh quyền đoạt vị, mục đích là để Nhã Lan Châu nắm quyền, khiến mọi chứng cứ đều nhắm thẳng vào Thiêu Đương, dụ Lan Châu xuất chinh đánh Thiêu Đương, ngươi lại thâm nhập vào lòng địch, sớm đã hạ được Thiêu Đương rồi đánh tan Phát Khương."

Phi Yên cười mà không nói, lúc sau đáp: "Thật đáng tiếc cho Khang Xuế, các ngươi ra tay cũng thật tàn nhẫn."

"Khang Xuế thật đáng thương khi trở thành thuộc hạ của ngưoi", Mạnh Phù Dao cười lạnh, "Còn ngươi, chắc hẳn trong lúc Khang Xuế nắm cung cấm trong tay đã sửa đổi gì đó ở Phát Khương, vô hình trung để lại huyền cơ thi triển đại pháp ở đêm trăng La Sát, đám người bọn ta tuy võ công không tệ nhưng không rành vu thuật, những người hiểu vu thuật đã bị ngươi bắt đi hết, để lại một Nhã Lan Châu không biết gì, vì thế mà trở thành bị động."

Phi Yên cười không nói, ngầm thừa nhận.

Mạnh Phù Dao nhìn nét cười đáng yêu đó, nghĩ lại lần đầu gặp nàng ta, còn nghĩ nàng ta hiền hậu chân thành, tự nhiên sinh thiện cảm, không ngờ nữ nhân này âm mưu thâm sâu khó lường, giăng bẫy nằm chờ, kiên nhẫn dụng tâm tính toán, trong lúc dụ dỗ Phát Khương cũng không quên lấy mạng nàng, thông hiểu vu thuật đồng thời giỏi nắm bắt tâm lý, khiến cho những người xung quanh nàng, thậm chí là nàng mấy lần gặp nạn suýt mất đi tính mạng, đích thực là nữ nhân mạnh nhất mà nàng từng gặp từ khi tung hoành Đại lục Năm châu đến giờ.

Nếu không phải vì một lần nàng ta tham lam muốn mau chóng thu phục được nàng mà xem nhẹ ý chí của nàng thì Mạnh Phù Dao nàng thực sự đã thua rồi.

Bùi Viện so với nàng ta chỉ là nữ nhân kiêu ngạo yếu đuối, hoàng hậu Toàn Cơ so với nàng ta chỉ có tàn bạo càn rỡ, đến cả Phượng Tịnh Phạm là người tâm cơ phong phú nhất so với nàng ta chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Chỉ là, dường như nàng ta có dã tâm hoàn thành bá nghiệp hợp nhất tam tộc, nhưng tại sao vì hợp nhất tam tộc mà ra tay với nàng, nàng ta muốn có thứ gì trên người nàng, chuyện này Mạnh Phù Dao tạm thời chưa làm rõ được.

Nhưng cũng không cần phải làm rõ nữa, giết nàng ta rồi mọi chuyện sẽ chấm dứt.

Mạnh Phù Dao mỉm cười, lười nhác duỗi người, nói: "Ây da, nói nhiều vậy cũng mệt rồi, nếu không phải vì để đám thú cưng của ta ở bỏ ít thứ xung quanh ngươi, ta sao có thể nhân nhịn ngồi đây nói chuyện với ngươi chứ? Thật là buồn nôn. Có trời mói biết giọng ngươi khó nghe đến mức nào."

“Nếu không phải làm ít chuyện, ta lười ở đây nói chuyện với ngươi", Phi Yên cười nhạt, "So với giọng không nam không nữ của ta thì kẻ cả ngày sống không ra nam không ra nữ như ngươi mới thật buồn nôn".

Mạnh Phù Dao nghiêng đầu cười giễu cợt, "Ngươi lại định chơi trò gì đây? Luận Vu thuật, hôm nay không phải đêm trăng La Sát nữa rồi, ngươi không động đến ta được đâu, luận võ công, ngươi còn kém xa lắm!"

Phi Yên chỉ mỉm cười, bàn tay từ từ giơ ra, một chiếc răng giống như hạt trân châu xoay tròn trong lòng bàn tay nàng ta.

Mà bên tay phải nàng ta không biết từ bao giờ xuất hiện một ngộn lửa màu xanh lam. Tim Mạnh Phù Dao dập nhanh, sắc mặt biến đổi, quay đầu nhìn Chiến Bắc Dã, Chiến Bắc Dã kinh ngạc đưa tay sờ chiếc túi bên eo thì phát hiện đã không còn nữa.

"Ngươi vẫn đến chậm một bước", Phi Yên cười đáng yêu, "Thứ ta muốn đã đến tay rồi, chỉ cần tinh luyện lại ngọn lửa trong tay mà thôi".

"Ta dùng lửa của Vu thần thuần khiết nhất chăm sóc chiếc răng của ngươi, đối với linh thuật mà nói, so với tác dụng của máu thịt, móng tay và tóc thì chiếc răng này mới chính là vũ khí giết người thực sự".

Ngọn lửa trong tay nàng ta ngưng mà không tắt, bên trong xanh lam, phía ngoài dần dần nhuốm một lớp màu lạ kì, bên ngoài lớp màu đỏ là một lớp màu vàng, song lại thêm một lớp màu tím, lớp lớp rõ ràng, yêu diễm kì lạ.

Chiến Bắc Dã tức giận xông tới nhưng không kịp nữa rồi.

Ngọn lửa bùng lên liền bao phủ lấy chiếc răng bắn ra như pháo hoa, nhưng là màu đen, bết dính lại, giống như nước đọng trong bùn lầy, phát ra mùi tử khí âm u.

Mạnh Phù Dao lập tức vô thanh vô tức ngã xuống.

Chiến Bắc Dã lao tới ôm chặt Mạnh Phù Dao, trong đầu nhớ tới nụ cười dị thường của Phi Yên.

"Nàng ta chưa chết... Nhưng cũng sắp thôi, thịt nát xương tan, tóc nhanh chóng rụng hết... Chết trong đau đớn và xấu xí nhất. Đại Hãn Hoàng đế, ngài có muốn nhìn thấy người con gái ngài thưong yêu nhất vật lộn trong tiếng gào thét thảm thiết ba ngày ban đêm, giống như vừa rồi, thê thảm chết đi không?"

Chiến Bắc Dã đột nhiên quay đầu, nhìn nàng ta giống như sói nhìn kẻ địch của mình vậy, ánh mắt cuồn cuộn sát khí, hung ác, âm u.

Phi Yên bình thản nhìn vào mắt hắn, phất nhẹ tay áo, nâng ngọn lửa yêu bảy sắc lên.

"Ngươi hạ lệnh rút binh, sau đó, tự vẫn."

Giọng điệu nhẹ nhàng, dường như có mấy phần quan tâm, "Nói một câu thật lòng, yêu cầu sau cùng căn bản ta không cần phải đưa ra, vì ngươi nhất định sẽ tự vẫn."

Chiến Bắc Dã trừng mắt nhìn nàng ta, ánh mắt đỏ huyết dần dần dịu đi, hắn không nhìn Phi Yên nữa, quay đầu khẽ vuốt Mạnh Phù Dao đang co giật, ngón tay thon dài của hắn vuốt nhẹ từ tóc nàng đến trán rồi từ trán xuống mũi, rồi từ mũi dịch xuống môi... Tay hắn dừng trên môi Mạnh Phù Dao vài giây, người hơi nghiêng, dường như muốn hôn Manh Phù Dao lần cuối.

Phi Yên cười lạnh, Chiến Bắc Dã cúi người xuống nhưng chợt dừng lại, cách môi Mạnh Phù Dao chừng một tấc, chỉ cần cúi xuống thêm chút nữa thôi là có thể cảm nhận được sự ngọt ngào và mềm mại của đôi môi mà hắn hằng mong ước.

"Muốn hôn thì nhanh lên".

Phi Yên chuyên tâm thao túng ngọn lửa, "Một lúc nữa đôi môi của nàng ta sẽ chuyển thành màu đen, ta sợ lúc đóng làm hỏng nhã hứng của ngươi".

Chiến Bắc Dã cứ như vậy dừng lại, không động đậy, một lúc sau bèn thở dài, thân hình khẽ động.

Chiến Bắc Dã ôm lấy Mạnh Phù Dao, nhớ lại lời tiên tri liên quan đến vận mệnh và tình cảm ở Trường Thanh thần điện.

Hắn ôm lấy Mạnh Phù Dao đứng dậy, từ từ rút trường kiếm sau lưng ra, trường kiếm đỏ thẫm, chuôi kiếm khảm một viên hồng ngọc quý giá, mũi kiếm lạnh lẽo như nước mùa thu.

"Lúc ta cầm kiếm, ngón giữa nhấn vào tâm đôi mắt huyết tinh thạch của Thương Long, đó chính là mắt của kiếm thần, tôn quý vô cùng, toàn bộ hoàng tộc Thiên Sát chỉ có mình ta được ấn vào vị trí đó, bây giờ ta giao kiếm cho nàng, cho phép nàng chạm vào mắt của kiếm thần, và cả... mọi thứ của ta."

Mọi thứ của ta.

Giao phó kiếm, tâm, giao phó mọi thứ của đời này, kiếm này.

Giống như máu chảy ra từ người, không thể thu hồi lại.

Chiến Bắc Dã nâng kiếm, đặt ngang trước cổ, ánh lên đôi mắt đen láy của hắn.

Phi Yên lộ ý cười. Rồi lập tức đột nhiên chau mày.

Trường kiếm chuyển hướng, một đạo kinh hồng xuyên qua lớp bụi mờ mịt, chớp mắt ép Phi Yên thối lui!

Phi Yên vội vàng rút lui. Đằng sau là tường.

Thương Long kiếm xuyên qua sau bức tường, tinh quang lấp lánh, máu tươi chảy xuống.

Phi Yên tức khắc túm lấy Đạt Á chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chắn trước mũi kiếm!

Thị nữ một mực trung thành bất giác trở thành tấm bia đỡ đạn.

Có người như hắc ưng, khi trường kiếm đâm qua bức tường liền tung mình vươn lên nắm trường kiếm trên không trung, loé qua như chớp.

Không có ngôn từ nào diễn ra được thời khắc vừa rồi!

Không ai có thể tránh được mũi kiếm dốc hết toàn lực nhanh như lôi đình!

Không ai có thể tẩu thoát khỏi một Mạnh Phù Dao đã đạt đến tầng cao nhất của "Phá Cửu Tiêu", và huynh đệ đồng môn Vân Ngấn của nàng.

Phi Yên thở hắt ra một hơi, chỉ nhìn thấy ngọn lửa yêu bảy sắc như ánh nến lay động trước gió, một làn sương đỏ sâm bao phủ lấy ngọn lửa, khiến ngọn lửa vì thế mà bị dập tắt... mãi mãi.

Nàng ta ngã xuống.

Thánh nữ Thần Không - người hiền lành lương thiện từ bi chăm lo thiên hạ cuối cùng thần trí trống rỗng.

Nàng ta ngã xuống ngay trước vũng máu của mình, đôi mắt dần dần phủ lên tử sắc, nhưng không nhìn Mạnh Phù Dao, người đã bức nàng ta đến chết, mà khó nhọc nhìn sang Chiến Bắc Dã.

Nàng ta nhìn hắn chằm chằm, giống hệt ánh nhìn hắn nhìn nàng ta lúc nãy, chỉ là thêm phần kì quái hơn, đồng tử như một giọt tử huyết ngưng lại, nhìn thẳng vào mặt Chiến Bắc Dã nhưng lại giống như nhìn vào hư ảo. Chiến Bắc Dã phất ống tay áo, ánh mắt giễu cợt nhìn nàng ta, trầm giọng nói: "Ngươi nghĩ trẫm không biết ý đồ của ngươi sao, ngươi tưởng trẫm sẽ đem vật của Mạnh Phù Dao đến cho ngươi sao? Ngươi tưởng rằng trầm vì không ai biết trong túi gấm có vật gì mà nghĩ rằng không có ai có ý đồ với nó?"

Ngươi tưởng rằng... Sau lần mất tích đó ta vẫn xem thường an nguy của Mạnh Phù Dao?

Ngươi tưởng rằng ta sẽ tùy tiện đem theo vật của Mạnh Phù Dao?

Sau khi nàng ấy xảy ra chuyện, ta đã đọc toàn bộ truyền thuyết về Vu thuật, biết được răng chính là mồi dẫn quan trọng của Tử linh thuật, ta sao có thể cho ngươi cơ hội?

Chiếc răng của nàng ấy đúng là trên người ta, nhưng ở chỗ nào thì ngươi không đoán được, cũng không cần phải đoán.

Người như ngươi, có thông minh hơn nữa, đoán ra được chiếc răng đó thì cũng không biết tình yêu thực sự là để y từng ly, cẩn thận từng bước như thế nào.

Mạnh Phù Dao lẳng lặng đứng trước thi thể của Phi Yên, sắc mặt phơn phớt ứng hồng.

Chiến Bắc Dã chết tiệt, thật biết diễn kịch, lúc Mạnh Phù Dao giả chết hắn thực muốn hôn xuống!

Nếu không phải nàng mạo hiểm, không quản việc bị phát hiện, chọc hắn một cái thì chỉ e là đã bị bắt nạt rồi!

Chí là... Lúc đó, nàng ở trong lòng hắn, "thiên thông" lưu chuyển, nàng thực sự cảm nhận được sự ảm đạm và đau khổ của hắn, giống như... Giống như nàng thực sự đã chết vậy.

Và lúc Chiến Bắc Dã rút kiếm "tự sát", nàng cảm nhận được ý niệm rất mãnh liệt của hắn. Nàng cảm thấy bất an, cho nên lúc Vân Ngấn xuất kiếm lập tức ra tay.

Cuối cùng... Đã giải quyết được nữ nhân thâm sâu khó lường này.

Khi nàng vừa bước vào, Chiến Bắc Dã đã ra ám hiệu, đây là lần hợp tác ăn ý nhất của hai người, Mạnh Phù Dao khẽ cười, nghĩ, lần nào gặp là cãi nhau, nên vì lần này mà chúc mừng một phen.

Nàng thu kiếm, "Ta đi Thánh cung xem có chuyện gì?"

Chiến Bắc Dã liền đáp: "Mắt nàng không tốt, xem gì mà xem, để ta đi!"

Mạnh Phù Dao tức khí đáp trả: "Ý ngươi nói ta mù dở? Hừ, mắt ta mù nhưng tâm ta sáng!"

Chiến Bắc Dã:"!!!"

Mạnh Phù Dao:"!!!"

Ngay sau đó, Mạnh Phù Dao tức giận đá bay nửa bức tưòng còn sót lại rồi giận đùng đùng xông ra ngoài.

Nàng vừa nãy nhầm rồi!

Nàng và tên Hoàng đế đó không thể nào hợp tác ăn ý được!

Mạnh Phù Dao bước vào tháp cao của Thánh cung, tim bỗng loạn nhịp.

Nàng gặp lại người quen cũ.

Sau tấm màn là một nam tử thanh bào bạch đai, tay áo phiêu dật, không ngờ lại là nam tử mà nàng đã thấy thoáng qua trong cổ mộ Đại Cổn lần đó.

Y vẫn như vậy, khép mi mỉm cười, mi mắt thần quang lay động, nàng có cảm giác y sắp mở mắt tỉnh dậy. Kim Cương phục trước ngực y, mổ một ít thứ màu đỏ mớm vào miệng y. Nếu như Phi Yên có thể ở lại tháp cao lâu hơn một khắc liền biết ngay chuyện gì đang diễn ra.

Vu thần thức tỉnh.

Y trước khi đi đã để lại kinh cơ truyền cho hậu thế: "Thân ta chưa chết, hồn ta tại Cương."

Trận chiến năm đó ép y phải phong ẩn bản thân, để đề phòng vạn nhất, y phong ẩn một phần linh hồn của mình lên Kim Cương.

Kim Cương từ đó trở thành một "ông đây" anh vũ chết giẫm, thô ngôn tục ngữ, hiếu chiến, phóng đãng, ngỗ ngược.

Nó đúng là "ông" của Phi Yên.

Đáng tiếc nó chỉ biết mang theo một phần linh hồn của Vu thần mà không biết ngọn ngành, đảm đương nhiệm vụ thức tỉnh Vu thần. Muốn thức tính Vu thần chỉ cần máu trong tím của kẻ mang tế huyết cộng thêm máu của nó là được, chứ không như Phi Yên, chỉ vì muốn lấy máu tím mà lấy mạng nàng.

Vu thần chết năm đó, khiến vu thuật điển tịch bị mất đi một bộ phận quan trọng, trong đó có phản hồn đại thuật, vu thuật của Phi Yên đạt đến đỉnh cao nhất nhưng thiếu đi chỉ điềm quan trọng nhất nên vụt mất cơ hội.

Đó chính là vận mệnh, chỉ thiếu một khắc, một phân đó thôi mà cách biệt cả chân trời.

Người bước lên tháp không phải Phi Yên mà là Phù Dao, nàng không biết chuyện gì hết nhưng nàng biết rằng người đó nhìn có vẻ sắp tỉnh rồi, mà tỉnh lại thì phiền phức sẽ xảy ra, nàng đưa một tay giữ chặt lấy Kim Cương, một tay hất đổ chậu đựng máu của mình.

Hào quang trên khuôn mặt Vu thần dần dần nhạt đi, tay áo đột nhiên khẽ lay động. Mạnh Phù Dao không nhìn thấy, nàng đang nhìn sắc trời, nghe kèn lệnh chiến đấu phía xa, thầm nghĩ hay nhân cơ hội Chiến Bắc Dã đang điều binh thì chuồn đi, bèn lập tức trói Kim Cương lại ném cho Nguyên Bảo đại nhân đang nghiến răng cười lạnh đứng chờ: "Giao cho mi, dạy bảo cho tốt, nhất định phải dạy dỗ "ông đây" này trở thành một ngự tỉ đẹp đẽ diễm lệ của thời đại mới."

Nguyên Bảo đại nhân cười gian tà, cầm theo sợi dây trói Kim Cương rời đi, trên đường truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Kim Cương: "Ông đây không làm thỏ con... Ông đây không muốn làm thỏ con màaa..."

Phù Phong Tháp Nhĩ ngày 31 tháng 5 năm Đại Quang Minh thứ 15, Thánh nữ Phi Yên chết, Mạnh Phù Dao cho người đốt sạch Thánh cung.

Tinh hình vốn đã bất lợi, chỉ có thể trông mong vào chiêu cuối cùng đó để lật ngược tình thế, Tháp Nhĩ không thể duy trì chút hơi tàn trong liên quân được nữa, vấn đề còn lại chỉ là sau này Phù Phong rốt cuộc là nhất hay nhị tộc mà thôi.

Người nhà của Nhã Lan Châu vẫn luôn bị nhốt trong Thánh cung Thiên Thành được Mạnh Phù Dao cứu ra, tiện tay trao nhiệm vụ trả người thân về cho Chiến Bắc Dã, còn nàng thì quay mông vội vàng lủi đi lần nữa.

Từ Giao Thành xuất cảng, giươm buồm ra khơi, nhưng lần này nàng sẽ không ra biển mà không mục đích nữa, nàng đi thẳng lên phía bắc La Sát, sóng dữ bão tố nguy hiểm trập trùng, Thương Khung hải cốc, Tuyệt Vực.

Gió lớn trên biển thổi bay mái tóc đen tuyền của nữ tử, phấp phới như một lá cờ.

Ánh mắt của nữ tử ấy lấp lánh mà da diết, ánh mắt da diết mà trong lòng kiên định.

Ta đi đây.

Mọi người... Nhất định phải sống tốt.

Vô Cực quốc.

Hoàng cung chính điện - Hồng Quang điện.

Sắc vàng nhẹ nhàng dìu dịu ánh lên người và vật trong điện, nhưng lại không tỏa sáng bằng người đứng dưới đèn, hắn lẳng lặng xem mật báo trong tay, rất lâu không lên tiếng, thần sắc không đổi nhưng lại khiến cho người quỳ dưới điện cúi đầu thấp hơn nữa.

Hoàng thượng... không vui.

Lúc sau, hắn từ từ đóng mật báo lại, thở dài phất tay ra hiệu cho người kia lui.

Nam tử kia như trút được gánh nặng, khom người lui ra, để lại một bóng người cô đon đối diện với trời đêm chưa hửng sáng và một ngọn đèn lưu ly. Sóng mắt Trưởng Tôn Vô Cực lưu chuyển, trong ánh mắt long lanh chan chứa tình cảm phản chiếu hình dáng của một người bước đi quyết không ngoảnh lại.

Rất lâu sau, hắn thì thào:

"Phù Dao..."

"Ta biết là nàng sẽ quên lời hứa với ta năm đó mà."

Hắn khẽ thở dài, ngón tay như ngọc nâng cằm, dáng vẻ trầm tư, bóng hình hiện rõ dưới sắc trăng, tâm tư cũng sáng tỏ như thế:

"Nhưng không sao..."

"Ta sẽ mãi ở bên nàng."