Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 12: MỸ NHÂN KẾ




“Còn không mau cút!"

Mạnh Phù Dao vốn hiểu rõ "thân phận" của mình, đang định rời khỏi đây, nhưng bị nàng hoa si này quát mắng, nàng lại không chịu đi, chau mày, liếc nhìn Thác Bạt Minh Châu.

Thác Bạt Minh Châu đã chuyển mắt nhìn qua chỗ khác, trong mắt nàng ta, một tên người hầu chẳng đáng để nàng ta nhìn, thứ nàng ta quan tâm chỉ có vị phó sứ A Tu La kia thôi.

Nàng ta hôm nay vốn muốn cùng uống rượu, cùng tâm sự với vị phó sứ A Tu La trẻ trung ưu tú ấy dưới cảnh trăng thanh gió mát.

Rượu uống đủ rồi, nếu có thể tâm sự thêm chút thì quá tốt.

Nàng ta vừa chau mày quát tháo Mạnh Phù Dao, vừa nở nụ cười yểu điệu với Trưởng Tôn Vô Cực.

Trưởng Tôn Vô Cực lạnh nhạt nhìn nàng ta, lại Mạnh Phù Dao đang không rời đi cũng không tiến đến, nhìn hắn chằm chằm một cách xấu xa xem xem hắn xử lý chuyện này ra sao. Hắn cười cười, tiến lên phía trước, kéo Mạnh Phù Dao ra.

Thác Bạt Minh Châu nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, đợi Trưởng Tôn Vô Cực mắng đuổi kẻ hầu đáng ghét kia đi rồi là chỉ còn thế giới của hai người nàng ta và hắn.

Xem ra, nàng ta rất tự tin với dung mạo của chính mình, cực kỳ tin tưởng vị phó sứ A Tu La nhất định không thê tìm thấy một nửa đồng hành nào xuất sắc hơn nàng ta cả.

Trưởng Tôn Vô Cực bước lên, cười với nàng ta.

Thác Bạt Minh Châu lập tức cũng nở nụ cười đã luyện tập đạt đến độ cong hoàn mĩ với hắn.

Trưởng Tôn Vô Cực lại cười, sau đó dắt Mạnh Phù Dao quay người cùng lùi lại.

Thác Bạt Minh Châu ngẩn người.

Trưởng Tôn Vô Cực vừa lùi lại, vừa xin lỗi Thác Bại Minh Châu: "Cả đoạn đường về đây, từ đầu đến chân ta đã dính đầy mồ hôi, thực quá thất lễ rồi, ta sai hắn chuẩn bị cho ta chút nước tắm... A, Thác Bạt cô nương, cô cũng muốn ở cùng à?"

Thác Bạt Minh Châu vội ghìm bước chân đang vô thức đi theo Trưởng Tôn Vô Cực, gương mặt lập tức đỏ bừng, trong lúc xấu hổ, nàng ta cố gắng tìm một lý do cho sự thất lễ của mình, cắn cắn môi nói: "Ta... ta... ta mới nhận được thư gửi tiwf Thần điện, có một nhiệm vụ quan trọng, muốn thương lượng với huynh một chút..."

Nàng ta hoảng loạn bịa ra một lý do, nói ra khỏi miệng rồi mặt mói biến sắc, giật mình phát hiện ra bản tự nhiên lại lôi nhiệm vụ bí mật của Thần điện ra mượn có mất rồi? Đây chính là trọng tội vi phạm giáo quy của Thần điện, bất giác cảm thấy lo lắng.

Dù thế, lời cũng đã nói ra, làm sao có thể thu lại được?

Trưởng Tôn Vô Cực mắt chợt loé lên, "Ồ?" một tiếng, cười nói: "Xin Thác Bạt cô nương chờ một lát, tại hại đi chút rồi quay lại ngay."

Hắn bình thường biểu cảm dù ôn hoà, nhưng luôn khiến người ta có cảm giác xa cách rõ rệt, nụ cười hôm nay rõ ràng là nụ cười hàng ngày hắn dành cho Mạnh Phù Dao, tức thời xung quanh bừng sáng, cho dù mặt mày đã dịch dung trở thành rất bình thường, cũng khiến người ta cảm thấy tư dung tuyệt thế, câu hồn nhiếp phách. Thác Bạt Minh Châu nhất thời nhìn ngẩn ngơ, run rẩy tựa vào khung cửa, người đi xa rồi mới nói được một chữ: "Được..."

Nàng ta nói xong mới nhận ra tim mình đang đập thình thịch, lòng bàn tay nóng bừng, ướt đẫm mồ hôi, sau rồi lúc bình tâm lại thì lại có cảm giác thất vọng.

Mạnh Phù Dao kéo Trưởng Tôn Vô Cực rẽ vào một góc, phì cười: "Xem nụ cười ấy của ngươi... ta thấy mỹ nữ kia hồn cũng bay luôn rồi.", rồi lại cười, "Đáng tiếc đế đại gia đi tắm rồi, nếu hắn ở đây, lại có thêm màn kịch hay."

"Nàng cũng đi tắm đi." Trưởng Tôn Vô Cực ngửi mùi trên người nàng, ra vẻ chê bai, "Xem nàng chen chúc trong đám đông cũng thật là hôi."

"Vậy à?" Mạnh Phù Dao thản nhiên tự ngửi mình, nghi ngờ, "Làm gì có chứ?"

"Có." Trưởng Tôn Vô Cực vẫy gọi người hầu chuẩn bị nước tắm, cười, "Bệ hạ có cần người giúp kì lưng không?Tại hạ tình nguyện phục vụ." Vừa nói vừa cởi bỏ đai lưng Mạnh Phù Dao, Mạnh Phù Dao dẫm chân hắn, chạy vào trong, kéo mạnh cánh cửa, đóng sập lại.

Cửa vừa đóng, Trưởng Tôn Vô Cực liền quay người, hắn vừa quay người lại, nụ cười nhẹ nhàng kia đã chẳng thấy đâu. Hắn đứng ở đó trầm tư một lúc, rồi về phòng thay y phục mới, lại đi đến sảnh đường mà Thác Bạt Minh Châu còn đang đợi hắn một lần nữa.

Hắn vừa đi qua một ngã rẽ, Mạnh Phù Dao liền lẳng lặng đi từ trong phòng mình ra ngoài.

Nàng bay lên mái nhà, quan sát hướng Trưởng Tôn Vô Cực đi về chỗ Thác Bạt Minh Châu đang đợi, đầu mày hai hơi nhíu lại, một lúc sau, tính toán ổn thoả khoảng cách mà Trưởng Tôn Vô Cực không thể phát hiện ra nàng mới không nhanh không chậm mà qua đó.

Trưởng Tôn Vô Cực bước vào trong phòng, Thác Bạt Minh Châu vẫn đang ngẩn người thất thần, đột nhiên nghe thấy một giọng nói tao nhã, trầm thấp, từ tốn chào hỏi: "Đã để cô nương phải đợi lâu."

Thác Bạt Minh Châu quay người lại, nhìn thấy một nam tử trường y tím nhạt, tay áo buông thõng bước vào phòng, đòi mắt ôn nhu dịu dàng, tha thiết mang theo ý cười làm người tỉ say mê, mặt nàng ta bất giác đỏ bừng, vì nghe thấy tiếng xưng hô của hắn bỏ đi hai chữ Thác Bạt mà mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vã qua tiếp: "Công tử."

Trưởng Tôn Vô Cực quét mắt một lượt đồ ăn nhẹ phong phú mà tinh tế được chuẩn bị trên mặt bàn, ngồi xuống nhiên, chủ động rót rượu cho Thác Bạt Minh Châu: "Đây chắc chính là rượu "Dao Đài Tuyết Nhưỡng" của núi tuyết Thương Khung chỗ chúng ta đi? Có thể an thần, dưỡng nhan, bổ sung tinh khí, cực kỳ có lợi với nữ nhân, thật không ngờ tới, ở một nơi chốn nhỏ bé như thế này lại có thể tìm được loại rượu ngon này, không bằng cô nương uống thêm vài chén."

"Công tử đúng là một người biết cách quan tâm." Thác Bạt Minh Châu mừng rỡ không thôi, tim gan đều mềm nhũn như đi trên mây, từng tia ngưỡng mộ ảo tưởng nhuộm hồng cả hai gò má, còn có chỗ nào giống với người mới vừa nãy nhỏ nhẹ ân cần nữa chứ, nàng ta cạn liền mấy chén, khuôn mặt vốn có chút sắc trắng xanh ốm yếu cũng phơn phớt một lớp hồng, tim đập mỗi lúc một mạnh, ban đầu còn cố gắng giữ chút vẻ kín đáo, lúc này cũng đã chân tay bủn rủn, đỡ thì chẳng đỡ nổi, nâng cũng nâng không dậy. Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi rót thêm rượu, nhẹ cười, lại chẳng hề đề cập đến chuyện Thần điện, chỉ lôi mấy câu thơ phong hoa tuyết nguyệt ra ngâm vịnh, tìm mấy chuyện kể ly kỳ tứ phương, văn nhân dật sự mà nữ nhân thích nghe ra để trò chuyện, tuỳ tiện nhấc tay mà lại làm người thấy trống ngực dồn dập, vô tình cúi mắt cũng quá mức phong lưu. Thác Bạt Minh Châu ngắm hắn đến ngơ ngẩn, say mê đến mức thần trí đều rung động chẳng biết mình nói gì nữa.

Mắt thấy nàng ta đã say tuý luý, Trưởng Tôn Vô Cực mới dừng việc rót rượu, cười nói: "Lúc trước cô nương có nói với tại hạ, nhiệm vụ của Thần điện..."

"Ồ." Lúc này vẻ mặt nhìn ngắm Trưởng Tôn Vô Cực của Thác Bạt Minh Châu chẳng khác gì nhìn ngắm lang quân cả đòi của mình, liền không đắn đo gì hết, rút một ống trúc từ trong bọc ra, nói: "Ta vừa nhận được bồ cấu đưa thư, vẫn còn chưa kịp xem nữa, nhưng mà nhìn thấy con dấu thứ lại là ký hiệu của bên Thiên Bộ, hình như đã lâu lắm rồi chưa từng nhìn thấy chỉ lệnh của Thiên Bộ."

"Vậy Thác Bạt cô nương đừng đưa cho ta xem vẫn tốt hơn," Trưởng Tôn Vô Cực lập tức trả ống trúc lại cho nàng, "Chỉ lệnh của Thiên Bộ đâu phải chuyện lặt vặt, mặc dù ta và cô đều là người Thần điện, nhưng tự ý nói chỉ lệnh của Thiên Bộ ra ngoài, người chịu trách nhiệm sẽ là cô, tại hạ... sao có thể nhẫn tâm..."

Hắn không nói lời này, Thác Bạt Minh Châu còn có chúi ít do dự, hắn vừa nói xong, Thác Bạt Minh Châu tinh thần như bay lên mây vậy, chẳng còn chút do dự chần chừ gì nữa, đặc biệt là câu cuối cùng kia của hắn, ngữ điệu nhẹ nhàng, mang theo cả tình cảm quan tâm lo lắng, mà đâu chỉ là quan tâm, Thác Bạt Minh Châu thậm chí còn có cảm giác nghe được sự quyến luyến, nghe được cả tình ý, rồi nghe ra cả dộng phòng hoa chúc, nghe ra tiếng con cái đầy đàn...

Ý trung nhân quan tâm đến mình như vậy, Thác Bạt Minh Châu nhiệt huyết sôi trào, lập tức lại nghĩ đến "Mị nhân tặng ta đao mạ vàng, ta biết lấy chỉ báo đáp ngoài ngọc quỳnh dao(*)."

(*) Nguyên văn Hán Việt: Mỹ nhân tặng ngã kim thác đao, Hà dĩ báo cho anh quỳnh dao, trích từ bài “Tứ sầu thi” của Trương Hành thời Tây Hán.

Trong lúc kích động, nàng ta dứt khoát cười duyên dáng nhét ống trúc lại vào tay Trưởng Tôn Vô Cực, còn không hề mở ống trúc ra xem mà nói: "Có vấn đề gì đâu... dù sao thì huynh... chắc chắn sẽ không phản bội ta."

Nàng ta cứ cười mãi, mượn cớ say rượu, lón mật dựa vào gần Trưởng Tôn Vô Cực thêm chút nữa, chân thì như vô tình hữu ý, nhẹ nhàng đặt lên trên mũi giày hắn.

Trước khi nàng ta đến đã vội thay một đôi giày hoa thuỷ hồng tú, trên giày thêu đôi chim loan bay lượn, trên mắt của chim loan được đính hải châu cực phẩm, trong bóng tối cũng loé tia sáng.

Giày thêu tú hoa nhẹ nhàng đạp trên giày Trưởng Tôn Vô Cực, Thác Bạt Minh Châu quyến rũ cười nói: "... Có đúng thế không?"

Tựa hồ có một tiếng động nhỏ không biết từ đâu phát ra, tiếng động đó kỳ thực rất nhỏ, nghe có vẻ giống như tiếng gió thổi qua mái hiên, ngọn cỏ mà thành, nếu không phải là người võ công tuyệt đinh, thì chẳng thể nhận ra được.

Trưởng Tôn Vô Cực hơi nghiêng đầu, liếc nhìn phương hướng nào đó, nữ tử bên cạnh say tuý luý, hồn nhiên không biết gì, lại còn dùng thanh âm yêu kiều hỏi: "Có đúng thế không... có đúng thế không..."

"Tất nhiên." Hắn quay đầu nở nụ cười ấm áp, dịu dàng với nàng ta.

Thác Bạt Minh Châu lòng vui như hoa nở, ngẩng đầu yêu điệu cười ngắm hắn, nàng ta đã say mấy phần, mặt ứng hồng mắt long lanh, dưới ánh đèn hoa đăng chế tác theo lối Hoàng cung toả sắc bàng bạc, có vài phần phong vị ngắm hoa dưới đèn.

Nàng ta nghiêng nghiêng đầu, điều chỉnh góc độ để mình đẹp nhất dưới ánh đèn, liếc mắt đưa tình nhàn Trưởng Tôn Vô Cực, thấy hắn không phản ứng bèn lấy dũng khí nhác chén đưa tới trước mặt hắn: "Mời... công tử một ly."

Chén rượu bạc Phù Điêu Bát Bức sóng sánh ánh rượu xanh, đầy tràn được đưa qua, Trưởng Tôn Vô Cực vừa mới nhấc chén, nữ nhân này đã nhẹ nhàng cụng chén với hắn, hai chén chạm nhau, móng tay nhuộm sắc rượu óng ánh, như có như không cọ vào lòng bàn tay hắn.

Trưởng Tôn Vô Cực vẫn bất động thanh sắc, cúi đầu nhìn rượu sóng sánh, ánh mắt lướt một vòng trên ly rượu rồi vội thu lại, thản nhiên uống từng ngụm, từng ngụm đến hết, sau đó rất tự nhiên đứng dậy, cười nói: "Cô nương đã uống không ít rượu rồi, cẩn thận tổn hại đến thân thể", rồi đi đến bên bàn, tự mình rót thêm một chén cho Thác Bạt Minh Châu.

Hắn đứng dậy rồi, giày thêu tú hoa của Thác Bạt Minh Châu tất không còn đất dụng võ, nàng ta đang cảm thấy thất vọng, lại thấy Trưởng Tôn Vô Cực ân cần rót rượu cho mình, xúc động đến nỗi đứng dậy, sóng mắt đưa tình ôn nhu như nước, xuân tâm nhọn nhạo đều hiện rõ trong ánh mắt - lang nhân không chỉ tài mạo xuất chúng, lại rất biết chăm sóc, chàng rể tốt như thế, nếu mang về Thần điện, tất nhiên sẽ làm đám tỷ muội thích tranh đấu trong Thần điện kia ghen tức muốn chết.

"Ai da... ta thật sự say rồi..." Thác Bạt Minh Châu tham luyến sự dịu dàng của tình lang, đánh bậy đánh bạ, dứt khoát đã say thì say đến cùng, đẩy khuỷu tay, nâng ngón tay thanh mảnh lên, nhẹ nhàng huơ tay trong không trung,"... Làm phiền công tử xem giúp ta vậy..."

Trưởng Tôn Vô Cực không từ chối nữa, bày ra vẻ mặt "tình nguyện giúp cô nương", xẻ bỏ con dấu lấy cuộn giấy ra nhìn qua một chút, cười nói: "Ồ, nước Tây Lân Đông Xương gần đây nội loạn, có một đám loạn quân từ cao nguyên Đại Hoang lẻn qua biên giới, trà trộn vào nội bộ nước ta, Thiên Bộ chỉ lệnh nói, đã hạ lệnh cho Thần Sứ các nơi chú ý điều tra hướng hành động của đám người này, phòng ngừa chúng sinh sự trong đất ngước, làm loạn kỉ cương nước nhà."

"Ồ, đất nước Đông Xương dị giáo không chịu tiếp thu văn hoá, thường thường có ý khiêu khích thần uy nước ta, nếu đã phát hiện, bọn chúng chắc chắn chết không chỗ chôn." Thác Bạt Minh Châu thần sắc đong đầy tàn ác, "Ta đây sẽ thông báo cho các phân đàn, lại phái tất cả thủ hạ ra ngoài điều tra kĩ càng."

"Ý của chỉ lệnh này là phải điều tra bí mật, thông báo khắp nơi có vẻ không hợp lý lắm." Trưởng Tôn Vô Cực cười nhẹ, "Cô nương an bài thuộc hạ để ý một chút, cũng không cần phải nói rõ cho bọn chúng, dù sao chỉ lệnh này của Thiên Bộ cũng đề cập đến cơ mật quân sự."

"Huynh nói phải." Thác Bạt Minh Chây lập tức tán thành, rồi lại mỉm cười, 'Tà ta suy nghĩ thiếu chu toàn."

"Thiên Bộ chỉ lệnh có ghi, thư này xem xong lập tức thiêu huỷ." Trưởng Tôn Vô Cực đưa cuộn giấy qua, cười với nàng, "Cô nương vẫn nên tự mình xem rồi huỷ đi?"

Nụ cười đó toả ánh hào quang, Thác Bạt Minh Châu tâm hồn đã bay đi hơn nửa, nào còn để ý nhận thư, tay liền cầm cuộn giất vất qua ngọn đèn, nở nụ cười e lệ ngồi bên cạnh Trưởng Tôn Vô Cực, "Ta không tin ai chứ chẳng lẽ lại không tin cả huynh?"

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn cuộn giấy bị ngọn lửa đốt cháy sạch, thoáng hiện ý cười, nửa bên mặt của hắn lộ dưới ánh đèn giữa đêm khuya mang theo một nét thần bí khó tả, Thác Bạt Minh Châu đi đến gần, thoáng ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người hắn, ngây ngốc cười cười rồi dựa sát vào, khẽ khàng nói: "Mùi trên người huynh là mùi gì vậy, thật thơm, ất..."

Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên đứng lên, khuôn mặt ẩn chứa ý cười nhìn nàng ta, nói: "Cô nương, cô say rồi."

"Ta..." Thác Bạt Minh Châu lật đà lật đật đứng dậy, thần sắc có vài phần mơ hồ nhuốm thêm vài phần mê luyến, yểu điệu nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, giá như đêm nay hắn chủ động hơn nữa, một đêm phong lưu kết danh phận, vậy mà lang nhân chỉ mỉm cười nhìn nàng ta, ánh mắt ấy làm người ta tim đập không thôi nhưng lại chẳng hề có một động tác gì khác. Nàng ta lấy rượu mượn can đảm, cũng chẳng có cách nào đi kéo một người đàn ông cùng hưởng thân mật, trong lúc tiếc nuối vẫn chưa biết nói gì, Trưởng Tôn Vô Cực yên lặng đến đỡ nàng ta, nàng ta lại bị đưa ra khỏi cửa trong lúc mơ mơ hồ hồ.

"Thần Sứ nhà ngươi say rồi, chăm sóc tốt cho nàng ấy." Trưởng Tôn Vô Cực phân phó mấy tên sứ giả đứng đợi trong sẵn, đứng ở bên thềm nhìn nữ nhân ấy được dìu đi, còn thường xuyên ngoái đầu nhìn lại, trên môi vương ý cười nhè nhẹ.

Sau đó hắn lập tức cất giọng: "Nhìn đã đủ chưa."

"Thời điểm quan trọng, vậy mà lại dừng." Mạnh Phù Dao bay từ mái nhà xuống, đứng trên đầu ngọn cỏ thở dài, "Thật đáng tiếc."

"Còn không dừng mới thật đáng tiếc." Trưởng Tôn Voo Cực kéo nàng vào, "Thứ ta truy tìm bao nhiêu năm sắp thành công cốc rồi."

Mạnh Phù Dao cười mà không nói, lại hỏi: "Trên giấy viết những gì vậy?"

"Chính là như thế đó." Trưởng Tôn Vô Cực tuỳ tiện đáp lại, biết Mạnh Phù Dao sẽ không tin, nhưng chẳng muốn phí hoài tâm sức đi bịa một lời gì đó để lừa nàng tin.

Mạnh Phù Dao quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, chán nản thở dài một lúc, nói: "Nếu như bây giờ ta đang ghen, huynh có nói nội dung trên giấy cho ta không?"

"Không nói." Trưởng Tôn Vô Cực trả lời rất thành thật khiến người ta tức muốn ói máu.

Mạnh Phù Dao trừng mắt nhìn hắn, cười nhạo một lúc, lại nói: "Ai dà, lúc trước có đọc một quyển tiểu thuyết, mấy chuyện hiểu lầm cẩu huyết gì đó này, khó khăn này, tiếc nuối này đúng là tầm phào, lúc đọc thì sầu đau khổ sở, đọc xong rồi mới thấy mình não tàn, bây giờ tự dưng lại hi vọng, mình chắc là bị não tàn thật rồi."

"Hiểu lâm là xuất phát từ việc cơ bản vẫn chưa tin tưởng lẫn nhau, mà ta lại thấy rằng, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, còn có thể xuất hiện việc không tin tưởng nữa sao." Trưởng Tôn Vô Cực nhìn thật sâu vào mắt nàng, "Phù Dao, ta yêu nàng là chân tình thật ý, nàng là nữ nhân mà ta tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm cả đời này."

Mạnh Phù Dao đột nhiên im lặng, một lúc sau khẽ nói: "Cho dù ta phụ huynh?"

"Nàng phụ ta, ta cũng cam tâm tình nguyện." Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ vuốt mái tóc đen như mực của nàng, ngón tay lọt qua kẽ tóc suôn dài như thác nước của nàng, giống như hơn ba năm này trôi qua như chớp mắt, nàng ở bên bờ hồng trần, còn hắn lội nước mà qua, vì cuộc gặp gỡ kinh tâm mà li diệu ấy, không ngần ngại mà tìm kiếm khoảnh khắc chưa đến giữa chốn mù mịt này.

"Phù Dao..." Hắn ôm trọn nàng vào lòng, nhẹ thở dài "Nàng phụ ta thì đã sao, bỏ lỡ cơ hội quen nàng mới là diều cả đời này ta hối tiếc."

Mạnh Phù Dao cũng thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng, không sao, thì thầm: "Hai mươi năm trước, lúc ta vừa mở mắt, cũng chỉ nhìn thấy một màn trời đen u ám như vậy, mới đó mà đã trôi qua nhiều năm như vậy.,, có lúc ta không hiểu chúng ra gặp gỡ là đúng hay sai, chỉ cảm thấy, ở cùng ta, chẳng khác gì chính ta kéo các huynh vào nơi nguy hiểm..."

"Không, giờ Tý, là thời khắc tối đen nhất trong ngày, nhưng rất nhanh lại đến bình minh..." Trưởng Tôn Vô Cục mới nói được một nửa thì dừng lại, như nhớ ra chuyện gì dó, hỏi, "Phù Dao, nàng vừa nói, lúc mới mở mắt hai mươi năm trước, là vào thời gian này?"

Mạnh Phù Dao giật mình, nhất thời cảm thấy câu hỏi này quá khó trả lời, câu nói của nàng lúc nãy quả thực rất là kỳ quái, một đứa bé mới ra đời, làm sao có thể nhớ rõ sắc trời lúc mình sinh ra chứ?

Nàng từ trước tới giờ vẫn chưa nói cho Trưởng Tôn Vô Cực về việc đoạt xác của mình, chuyện có năng lực kỳ quái này ở đâu cũng là điều cấm kị, nàng cũng không muốn nhắc đến tâm nguyện của mình với hắn, nàng không có một chút dũng khí nào để đối mặt với Trưởng Tôn Vô Cực và nói - Ta phải rời xa huynh.

Dựa vào trí thông minh tuyệt đỉnh của hắn, nàng nghĩ chắc là hắn đã đoán ra manh mối từ lâu rồi, việc gì nàng phải tự mình nói ra, lại làm hắn tổn thương thêm lần nữa?

Trưởng Tôn Vô Cực thấy nàng mãi mà không trả lời, lại hỏi thêm một câu nữa: "Đúng là vào thời gian này?"

Mạnh Phù Dao lúc này mới cảm thấy không ổn, điều Trưởng Tôn Vô Cực để ý hình như không phải điểm khả nghi trong việc nàng sinh ra, mà là hắn rất lo nghĩ đến vấn đề thời gian..., hắn lo lắng... là chuyện gì có thể khiến hắn phải lo nghĩ chứ?

Thời gian?

Nàng nghi hoặc nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Cực, biểu cảm trên mặt như đã nói rõ đáp án rồi.

Ý cười nơi khoé mắt Trưởng Tôn Vô Cực lại càng sâu, trong nhất thời, ánh mắt còn tối hơn cả trời đêm, ngay sau đó lại lập tức trở lại bình thường, hắn đưa tay khoác lên vai Manh Phù Dao, khẽ cười nói: "Ta chỉ bất ngờ trí nhớ của nàng thật tốt... không còn sớm nữa rồi, mau ngủ thôi."

Mạnh Phù Dao nhìn ánh mắt hắn, mãi một lúc mới rời mắt đi, đồng ý nói: "Huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Nàng quay người rời đi, Trưởng Tôn Vô Cực ngắm nhìn bóng lưng nàng khuất sau ngã rẽ, đột nhiên giơ tay, giữa không trung hiện lên tia sáng vàng.

Một nam tử vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng hắn, cung kính cúi người: "Chủ..."

"Không có ai đi theo ngươi chứ?" Trưởng Tôn Vô Cực ngắt ngang lời hắn.

"Không có."

"Chia người của ngươi thành từng nhóm nhỏ, phái họ đi thăm dò kĩ mọi động tĩnh cho ta, ngoài ra giúp ta làm một số chuyện."

Nam tử liền chăm chú lắng nghe, cúi đầu nhận lệnh. Sau đó cơ thể vừa động đã biến mất ngay tức thì như một làn khói.

Người đã biến mất rồi, chỉ còn lưu lại tàn ảnh. Dưới mái hiên người kia vừa đứng không biết từ khi nào có một bóng người kéo dài trên mặt đất, hoà lẫn vào bóng cây, bóng hoa mảnh trăng mờ ảo vẫn đang lên cao, bóng dáng của người đó dường như cũng mơ hồ tựa ánh trăng.

Lúc này, sắc mặt của Trưởng Tôn Vô Cực cuối cùng cũng có vài phần kinh ngạc, hắn quay người lại hỏi: "Ngươi thật sự ở đây."

Người đó lặng lẽ nhìn hắn, chỉ đáp lại một câu: "Quay về đi, bây giờ rút lui vẫn còn kịp."

Trưởng Tôn Vô Cực lặng yên không nói, vạt áo tím nhạt như làn mây nhẹ nhàng phiêu đãng trong cơn gió hè vẫn còn vương hơi lạnh, lâu thật lâu sau mới nói: "Nàng còn, ta còn."