Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 16




Khát vọng tình thân cả đời tan biến, tình thương cùa mẹ cả đời chỉ cầu mà không được, cha con thân thích cả đời đối chọi, đối địch sa trường, cuối cùng cha hắn tự sát đẫm máu ngay trước mắt hắn. Kết cục thảm khốc khiến hắn đau đớn mãi không thôi, vậy mà đó chẳng qua chỉ là một màn hô phong hoán vũ của sư phụ của hắn, Điện chủ đại nhân chức cao vọng trọng làm vậy chỉ để chặt đứt luyến tiếc hồng trần của hắn, bắt hắn toàn tâm quy thuận sư môn.

Nếu như không phải gặp được người con gái có lên Mạnh Phù Dao, một cô gái cố chấp lại tựa như ánh mặt trời chiếu rọi lòng hắn, thì có lẽ một người thanh lạnh nhạt nhiên như hắn thật sự bởi vì chuyện ấy mà chán nản, bởi vì sự rét lạnh khởi nguồn từ thời niên thiếu mà nản lòng thoái chí, từ bỏ hồng trần mười dặm phồn hoa, thanh tâm quả dục cống hiến cuộc đời mình cho sư môn trên núi tuyết.

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn Thác Bạc Minh Châu, đầu mày khóe mắt điềm nhiên toát ra nét cười, nhưng Thác Bạc Minh Châu lại nhìn ra sự rét lạnh đến bức người như giá buốt sau cơn mưa tuyết trong ý cười đó, thế nên không kiềm chế nổi mà lùi lại hai bước.

"Hôm nay ngươi phục binh như vậy là vì lẽ gì?" Trưởng Tôn Vô Cực bất động, khoanh tay nhìn nàng ta, "Chẳng lẽ Càn Thát Bà Vương vốn luôn giữ vị trí trung lập chỉ đang nguỵ trang mình ở phái trung lập? Ngươi làm thiên hành giả, là vì muốn giúp Khẩn Na La vương tiên phong mở đường?"

"Điện hạ, ngươi quả thật thông minh tuyệt thế." Thác Bạt Minh Châu cuời đáp, "Nói chuyện với nguơi quả thật rất đỡ hao tổn sức lực."

Nàng ta vung tay lên, quân Càn Thát Bà tay cầm tên nỏ lạch cạch tiến đến, tên đã lên dây, những đầu tên nặng trịch thẳng tắp, nhìn gần trông như mắt rắn độc, lạnh lẽo nhắm về phía lưng Trưởng Tôn Vô Cực.

"Đó là bởi vì..." Trưởng Tôn Vô Cực lại làm như không phát hiện, vẫn khoanh tay ung dung đứng đó, thản nhiên đáp, "Thật trùng hợp, chuyện ta muốn làm, lại giống hệt ngươi."

"Keng!" Tiếng sắt thép va chạm vào vách đá truyền đến, phương hướng đó tựa như từ trên đỉnh đầu, Thác Bạt Minh Châu kinh hãi ngẩng lên nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Phía trên, hai bên sườn núi son cốc, không biết từ lúc nào xuất hiện một đội nam tử mặc giáp đen, phục sẵn ở trên vách đá, cung nỏ trong tay họ cầm còn to lớn hơn cung nỏ của quân Càn Thát Bà, đầu nhọn mũi tên trên cung màu xanh lam, phát ra khí lạnh, tiếng va chạm trong sương tuyết rào rào rung động, mơ hồ có thể thấy được những cung nỏ này mạnh hơn gấp trăm lần vũ khí của quân Càn Thát Bà, đã được chuẩn bị kĩ trên con đường giữa núi.

Góc độ cũng như phạm vi mà những người đó xuất hiện, vừa khéo chặn kín đường lùi của quân Càn Thát Bà.

"Lừa người bị người lừa." Trưởng Tôn Vô Cực ra vẻ rất hoà nhã nói với Thác Bạt Minh Châu, "Đến mà không đi là phi lễ, Càn Thát Bà Vương, Long Bộ của bản toạ đã đợi ngươi lâu lắm rồi."

Sắc mặt Thác Bạt Minh Châu lúc này thật sự thay đổi rồi, hôm nay giằng co cùng Trưởng Tôn Vô Cực một phen, lại bị trở mình lật ván ngay trong chớp mắt, nàng ta tự nhận mình là cơ biến thông minh, đa mưu túc trí, bây giờ tình thế lại bị trở ngược thế này không khỏi cảm thấy bất lực.

"Ngươi... ngươi phát hiện ra từ lúc nào?" Nàng ta lắp bắp run rẩy hỏi.

"Đương nhiên là từ khi ngươi ẩn núp bên người ta.” Trưởng Tôn Vô Cực rất kiên nhẫn, "Nhưng mà sơ hở của ngươi kỳ thật có quá nhiều, lấy một ví dụ nhé, dù cho nữ tử Thần điện rất khó tìm được phu quân đi chăng nữa, nhưng nhìn thấy nam tử liền rục rịch xuân tâm cũng không nên chẳng thèm tra xét dò hỏi, chẳng ai có thể tự dưng toàn tâm toàn ý tin tưởng một đồng liêu như thế.”

"Huống hồ..." Hắn cười nói, "Tuy rằng rất ít người từng được nhìn thấy Thiên cơ thần thử(*) nhưng phàm là người của Trường Thanh Thần điện thì đều biết, làm thần sứ của Trường Thanh Thần điện mà khi thấy một con thiên cơ thần thử - thú cưng trong truyền thuyết của Thánh Chủ lại xuất hiện ở bên người một phó sứ lại không hề có chút nghi vấn, chẳng phải rất kỳ quái sao?"

(*) Chuột thần thiên cơ.

Thác Bạt Minh Châu mấp máy môi, sắc mặt xám ngoét, lừa người lại bị người bị lừa, suốt đường đi nàng ta cứ nghĩ mình đóng giả rất tốt, thực sự đã qua mặt được Thánh Chủ Điện hạ, không nghĩ rằng qua một hồi diễn vai hài kịch, chính mình đắc chí độc thoại, lại bất tri bất giác làm trò cười cho khách xem dưới đài, quả thật mỉa mai.

"Ngươi muốn dẫn ta đến đây để giết ta," Trưởng Tôn Vô Cực nở nụ cười như có như không, "Vừa lúc ta cũng cần thân phận của ngươi để che giấu, đưa người ta dẫn tới vào trong Trường Thanh Thần điện một cách dễ dàng."

Thác Bạt Minh Châu cắn môi, chợt ai oán hỏi: "Điện hạ... ngươi muốn làm gì với ta?"

"Giết ngươi." Trưởng Tôn Vô Cực đáp lại đơn giản mà chắc chắn, giơ ngón tay lên, tuỳ tiện đẩy thanh kiếm của Thác Bạt Minh Châu ra, ngón tay điểm nhẹ, một chùm ánh sáng từ đầu ngón tay phát ra, như một sợi ngọc màu nhũ bạc, nháy mắt chạm đến mi tâm Thác Bạt Minh Châu.

Thác Bạt Minh Châu nhìn thấy sợi ngọc kia, mắt tối sầm, đấy rõ ràng là hoá ngọc nội công cao nhất trong Thần điện, nghe nói ngoài Điện chủ đến nay chưa có ai luyện thành, không ngờ Thánh Chủ vậy mà đã luyện được!

Nàng ta cũng không dám động đậy một chút nào, nghe thấy ngữ điệu hắn lạnh nhạt mà kiên định, trong lòng trở nên lạnh lẽo, cắn răng nói: "Ta... ta là Càn Thát Bà Vương, cho dù ngươi là Thánh Chủ Điện Hạ cũng không thể tuỳ ý giết chết Đại Vương..."

"Hắn đúng là không thể!"

Thanh âm của người nọ nghe không ra độ tuổi đột nhiên vang lên từ giữa không trung, lập tức kim quang lóe sáng được thu lại, một chiếc cầu ánh sáng màu vàng vượt qua sơn cốc, vách núi bốn phía tức thì sáng rực như được dát vàng, phát ra ánh sáng rực rỡ mà lạnh lẽo.

Nơi nào ánh sáng đi đến, trên vách núi, dưới thung lũng, đội quân mai phục Càn Thát Bà cùng quân Long Bộ đột nhiên nhất tề vô thanh vô tức ngã xuống.

Trong ánh sáng vàng, Càn Thát Bà xoay người chạy lại, muốn chạy đến chỗ ánh vàng ấy, hô to: "Điện chủ, Thánh Chủ làm phản! Hắn che chở cho kẻ địch của Thần điện, còn muốn bán đứng cấm địa, thuộc hạ định ngăn cản hắn, hắn muốn giết người diệt khẩu!"

Trong ánh kim quang, Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên phi thân bay lên, tử quang trong tay theo ý chợt loé, đánh thẳng về phía ngực của Càn Thát Bà Vương.

Nữ tử hại cha mẹ hắn phải chia rẽ, khiến hắn cả đời này mất đi tình thân, hắn sẽ không bỏ qua!

Giữa không trung, một tiếng thét vang lên: "Vô Cực, dừng tay!"

Trưởng Tôn Vô Cực làm như không nghe thấy, thân hình chợt loé tránh đi vệt kim quang.

Càn Thát Bà Vương chạy trốn rất nhanh, luồng ánh sáng vàng kia như có lực dẫn dắt ả chạy đến chỗ nó, đồng thời ngăn cản Trưởng Tôn Vô Cực, giúp ả sắp thoát khỏi phạm vi công kích của Tử Ngọc Như Ý.

Bóng Trưởng Tôn Vô Cực chợt mờ đi, né tránh luồng kim quang cách hắn chỉ khoảng nửa phân, hắn xoè bàn tay, năm sợi tơ ngọc như năm nhánh ngọc trắng tức thổi bay ra, tấn công dồn dập vào Tử Ngọc Như Ý, mỗi lần như thế, Tử Ngọc Như Ý lại tiến sát về phía Thác Bạt Minh Châu, nàng ta càng chạy nhanh, lực tấn công càng mạnh, đợt thứ ba đánh tới, vẫn còn cách ba thước, đến đợt thứ tư, chỉ còn cách y phục nàng ta chừng khoảng một ngón tay cái.

Thác Bạt Minh Châu sợ đến nỗi tim đập chân run, dùng hết công lực trên người chạy về phía trước, thế nhưng Trưởng Tôn Vô Cực cũng muốn dùng hết công lực giết chết ả.

Phải giết ả ta.

Không chỉ vì báo thù cho chính mình, mà còn muốn lấy thi thể của ả mở đường cho Phù Dao!

Đợt tơ ngọc thứ năm, đánh trúng Tử Ngọc Như Ý!

"Bốp!"

Tiếng vũ khí nặng nề đập lên thân thể.

Dường như còn có cả tiếng vỡ vụn, đó là tiếng nội tạng bị đập nát.

Thân hình Thác Bạt Minh Châu bị Tử Ngọc Như Ý đánh trúng lăn một vòng quỷ dị, lệch về hướng vách núi, lao ra ngoài giữa trời tuyết.

Cùng lúc đó, người trong không trung tức giận hừ một tiếng.

Tiếng hừ vừa ra, Như Ý vừa bị Trưởng Tôn Vô Cực toài lực ném ra để giết Thác Bạt Minh Châu còn chưa kịp thu hồi, kim quang bị cản trở trước người hắn đột nhiên cuồn cuộn như sóng dữ, một nửa không gian bên trong sơn cốc nổi lên từng đạt kim quang như triều dâng, bên trong từng cơn sóng triều như có một bàn tay màu vàng ẩn hiện.

Cơ thể Trưởng Tôn Vô Cực cứng đờ.

"Vù!"

Bốn luồng sáng màu vàng nhanh như chóp giật bay vút đến, lấy tốc độ người trên đời không thể tránh né nổi, hướng về phía hai bên cổ tay và hai vai hắn!

"Xoạt...!"

Đinh dài màu vàng xuyên thấu qua cổ tay và bả vai của Trưởng Tôn Vô Cực, lún sâu ra sau lưng, bắn ra một vệt máu dài đến tận ngay mé vách núi trắng xanh, khắp trên mặt đất đều rải một màu đỏ sẫm thê lương, diễm lệ tựa mai đỏ trên nền tuyết trắng.

Đinh dài kia thế tới dũng mãnh, dư lực còn nhiều, kéo theo cả thân hình của Trưởng Tôn Vô Cực, mạnh mẽ ghim chặt hắn trên mặt tuyết.

Nền tuyết xốp, sắc máu đỏ tươi, máu tươi thấm đẫm tuyết trắng, mang theo một loại hương khí kỳ dị, từ từ nở ra.

Trưởng Tôn Vô Cực vùi mặt trong tuyết và máu, không hề nhìn góc trường bào rơi xuống trước mắt, lại liều mạng quay đầu nhìn về phía vách núi nơi Thác Bạt Minh Châu rơi xuống.

Điện chủ sẽ không vô duyên vô cớ xuống núi, lúc này ông ta xuất hiện ở đây, như vậy có thể khẳng định "tứ đại cảnh" đã được sửa đổi đang ở gần đây.

Điện chủ muốn đối phó với Phù Dao, nhất định phải tự mình bố trí lại "tứ đại cảnh", độ khó dĩ nhiên rất cao. Ông ta sử dụng quang minh thánh thuật, tối kị nhất độc huyết của phụ nữ, thi thể Thác Bạt Minh Châu đã bị ông ta lưu lại kí hiệu, vậy nên dù xác nàng ta có bị mang đi thì vẫn có thể lợi dụng được.

Mà bây giờ muốn bố trí thêm lần nữa, muốn tìm địa điểm khác để lập "Tứ đại cảnh" đã không kịp nữa rồi.

Còn bộ Ma Hô La Già quen thuộc với tứ đại cảnh nhất đã bị Vu thần thu hút hết cả một đám, hẳn là đã giúp được cho Phù Dao không ít.

Trưởng Tôn Vô Cực lấy thân mình làm mồi dụ để tìm ra nơi đặt trận "Tứ đại cảnh", giành một con đường sống cho Phù Dao.

Phù Dao... Phù Dao... Hi vọng nàng sẽ không gặp trở ngại.

Hắn cúi đầu hít một hơi, bốn phía đều là địch, lập nước có binh, trong tình hình sư phụ muốn giết Phù Dao, mà nàng lại nhất định phải đến Thương Khung, điều hắn có thể làm được chỉ có thế.

Mảnh áo choàng ấy rơi đúng trước mặt hắn, hắn đứng không nổi, nhìn không rõ sắc mặt Trường Thanh Điện chủ, thầm nghĩ đây lần đầu tiên vẻ mặt phong ba cũng không đổi ấy dấy nên con thịnh nộ?

Hắn khẽ cười, nét cười trong mắt nở rộ như hoa khắc suy kiệt tàn lụi kia, phát ra ánh sáng diễm lệ khiến ta chói mắt.

Hắn bình tĩnh nhìn góc áo bào, cúi đầu thưa: "Sư phu…”

"Vô Cực, ngươi thật làm ta thất vọng!" Trường bào kia hơi rung động, giọng nói vốn hờ hững rốt cuộc cũng đượm sự tức giận: "Bao che cho kẻ địch của Thần điện, âm mưu hãm hại đồng liêu, vậy mà còn muốn mang ả ta vào cấm địa, Càn Thát Bà Vương ngăn cản ngươi, ngươi lại hạ sát thủ ngay trước mặt bản toạ!"

Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt im lặng, không biện giải, không cầu xin, sắc mặt tái nhợt còn trắng hơn cả tuyết.

Trường Thanh Điện chủ im lặng một lúc lâu, lạnh lùng nói: "Vết máu Minh Châu truyền về bản toạ đã xem rồi, ngươi vẫn còn muốn che chở cho yêu nữ kia đến lúc nào?"

Trưởng Tôn Vô Cực vẫn duy trì trầm mặc, nằm giữa vũng máu của chính mình, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường.

Trường Thanh Điện chủ nhìn hắn, ánh mắt biến ảo, như tức giận, như ai oán, như bất đắc dĩ, cuối cùng phất ống tay áo: "... Khẩn Na La Vương!"

Cước bộ nhẹ tựa lông hồng đến gần, kính cẩn lên tiếng trả lời: "Điện chủ."

"Ngươi chưởng quản giáo đồ Thần điện, Thánh Chủ giờ dưới quyền quản lý của ngươi, giao cho ngươi xử trí!"

"Vâng."

"Chỉ cần không tổn hại đến tính mạng, muốn xử thế nào là tuỳ ngươi!"

"Vâng!"

Khẩn Na La Vương đáp lời mang theo chút hưng phấn, lập tức chỉ huy: "Người đâu, đem phản đồ này đến đỉnh Cửu Thiên! Để Cửu Thiên thần phong tẩy sạch tâm tư hồ đồ của hắn đi!"

Đỉnh Cửu Thiên - nơi cao nhất trong Trường Thanh Thần điện, lạnh nhất thiên hạ, nơi gió thổi sắc lẹm như đao cắt da cắt thịt, được xưng là "Thần hống chi địa", ý chỉ là nơi thần tiên gục ngã, không chịu nổi khổ sở mà phải rỉ máu kêu gào.

Tất cả mọi người ở đây đều đang không ngừng run rẩy, Thí Thần Đinh(*) lại thêm đỉnh Cửu Thiên, có là võ công như thần thì cũng khó mà sống được, huống hồ thứ càng khó chịu đựng hơn chính là những đau đớn vô tận còn đau đớn hơn cả cái chết.

(*) Đinh giết thần.

Điện chủ vẫn gửi gắm kỳ vọng rất cao với Thánh Chủ, luôn che chở Thánh Chủ, bây giờ lại giao Thánh chủ cho tử địch Khẩn Na La Vương xử trí... thật chấn động cũng thật đáng giận.

Trưởng Tôn Vô Cực run rẩy, nhưng vẫn không nói gì.

"Nếu bản toạ lại đối xử tốt với ngươi, thì sẽ chẳng có hi vọng là ngươi sẽ thay đổi," khi góc trường bào rời đi như mây bay, giọng nói của Trường Thanh Điện chủ còn rét lạnh thấu xương hơn so với trận gió đang gào thét.

"Ta sẽ diệt nước của ngươi, giết người của ngươi! Xem ngươi còn cự tuyệt ta thế nào!"