Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 30




Quanh người nàng là mây dập dềnh trôi, bồng bềnh êm ái, những đám mây nhẹ như lông vũ, không khí vẫn yên tĩnh như vậy, mơ hồ có tiếng nhạc cổ dặt dìu từ đâu truyền đốn, giai điệu thư thái như dòng sông mênh mang, êm tai mà ấm lòng. Cảm giác cả người như hòa vào dòng suối nóng, ấm áp, yên bình, thư thái, không có sát khí, không không có u hồn, không có đao phong. Khung cảnh này như một giấc mộng vậy.

Dường như những mất mát và máu chảy, những xương cốt và quỷ khóc, những thứ đằng đằng sát khí rắp tâm dồn nàng vào chỗ chết, bỗng biến mất hết.

Trải qua một hồi chém giết mưa máu gió tanh, một phen lòng nóng như lửa đốt, sự bình yên lúc này dường như đang vuốt ve tinh thần và thể xác người ta nghỉ ngơi rồi trở về, không cần nói gì, mà vô cùng mê hoặc.

Mạnh Phù Dao cảm thấy mí mắt rất nặng, không chịu được nữa muốn dính vào nhau.

Nàng quá mệt rồi, thực sự cần một giấc ngủ để bồi bổ chân khí và hồi phục nguyên khí.

Trong lòng nàng mơ hồ biết được, không nên ngủ ở đây, nhưng cảm giác mệt mỏi đó giống như hồ nước, từng cơn sóng dập dờn tới, nàng qua được một con sóng lại có con sóng khác đến gần. Trong lúc chống cự với từng con sóng đó, từng chút phòng bị của nàng cũng bị ăn mòn, buông lỏng ra.

Mấy người xung quanh, Vân Ngấn cũng như nàng cũng mơ màng nhắm mắt lại, Thiết Thành dường như đang cố gắng gượng dậy lại không thể, cũng ngả ra sau, Diêu Tấn đã ngủ ngáy rung trời từ lâu.

Trận vừa rồi, tuy bọn họ không bị tấn công nhiều như Mạnh Phù Dao và Tông Việt, nhưng một phen né né tránh tránh cũng đủ mệt rồi.

Người tỉnh táo nhất vẫn là Chiến Bắc Dã.

Hắn trời sinh thần dũng, thể lực dồi dào, cũng không mệt mỏi vì vượt qua hai trận liên tiếp như Mạnh Phù Dao, vì vậy trong lúc người người chìm sâu vào giấc ngủ, hắn vẫn miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo, thấy Mạnh Phù Dao mắt nhắm mắt mở, vội vỗ vỗ nàng: "Đừng ngủ!"

Phù Dao bỗng bừng tỉnh, bản thân cũng biết là không ổn, lập tức vực dậy tinh thần, vỗ vỗ mấy người kia: "Dậy đi! Đừng ngủ, đừng ngủ!"

Vân Ngấn mở mắt, Thiết Thành "hừ" một tiếng không dậy nổi, Diêu Tấn đã chìm vào giấc ngủ quá sâu gọi thế nào cũng không tỉnh.

Đến Kim Cương và Cửu Vỹ cũng trôi vào trong đó, thoải mái nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon.

Trong lòng Phù Dao biết là không ổn, hết sức bấu véo chính mình, cố gắng không để bản thân lịm đi, cấu véo đã tay một lúc đã có thể khiến bản thân tỉnh táo chút, song ở nơi quái quỷ này, đến "Thiên Cân Trụy" còn vô dụng. Chiến Bắc Dã kéo lấy nàng, lại ra hiệu nàng kéo Vân Ngấn, mấy người nối liền nhau cùng vận công. Với thực lực ba người, dưới mặt đất hiện ra tầng đá hoa cương có thể đặt chân xuống, không ngờ vừa mới chạm đất đã bị bắn lên.

Nàng vừa vận công, cảm giác mệt mỏi lại rõ ràng hơn, vừa nghiêng đầu đã ngủ luôn.

Đằng sau nàng, Vân Ngấn cũng buông tay nàng ra, nhắm nghiền mắt lại.

Chiến Bắc Dã miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, thấy hai người kia đã ngủ, biết bản thân mình cho dù thế nào cũng không được ngủ, rút trường kiếm chém một nhát trên cánh tay.

Máu tươi bắn ra, tung xa ba thước.

Bản thân Chiến Bắc Dã cũng hoảng sợ vì dự mãnh liệt này. Hắn vốn chỉ muốn tự làm mình đau để duy trì tỉnh táo, không ngờ ở nơi ma quái này, một khi chảy máu là máu tươi bắn tung tóe, ồ ạt như suối chảy.

Máu tươi bắn lên những đám mây, bắn thẳng lên cao. Trong phút chốc toàn thân đã loang lổ máu tươi, giống như vừa mới giết hàng trăm người, nhìn vô cùng thê thảm.

Hắn bất lực cười khổ, chỉ đành vội vàng băng bó lại, mãi lâu sau máu mới cầm được máu.

Xem ra, muốn làm đau để duy trì tình táo không ổn, người còn chưa tỉnh táo, máu đã chảy hết.

Nhưng mà, cứ trôi đi như vậy sao? Ở đây cũng không có sát thủ nào, Chiến Bắc Dã vừa bảo vệ Phù Dao vừa do dự nhìn xung quanh. Một đám mây lớn trôi qua, giữa đám mây mơ hồ thấy thứ gì đó, nhưng bọn họ cũng đang trôi, tất cả động tác đều chậm lại, không thể qua đó trong thời gian ngắn.

Chiến Bắc Dã vừa bị mất lượng máu lớn, dần dần cảm thấy vô cùng buồn ngủ, mí mắt sắp dính lại với nhau.

Bỗng hắn thấy gió lạnh ở đâu đó.

Cơn gió đó như thổi từ mặt đất đến, lạnh lẽo âm u, khác với cảm giác ấm áp đưa người ta vào giấc ngủ ở cảnh Vân Phù. Nó giống như một con thú đang ẩn nấp sau tầng mây, há rộng miệng chờ con mồi tự chui vào.

Chiến Bắc Dã bỗng nhiên trợn mắt.

Nháy mắt hắn nhìn thấy ở phía đối diện, theo hướng bọn họ đang trôi vào, bỗng xuất hiện một cái động đỏ như lửa.

Trong động kia là một màu đỏ đậm, dường như có vật gì đó như ngọn lửa đang náo loạn bay nhảy, ánh lửa nóng rực bập bùng, từ rất xa cũng có thể cảm thấy hơi nóng bỏng người.

Mà mấy người kia, đều không hề biết mình đang trôi vào động lửa kia.

Chiến Bắc Dã phút chốc đổ mồ hôi toàn thân. Cuối cùng hắn cũng biết tại sao tứ cảnh Thương Khung trước giờ chưa từng có ai vượt qua được, cũng biết tại sao người xông vào tứ cảnh, đến cuối cùng lại sống không thấy người chết không thấy xác.

Gian nan vượt qua hai trận trước đã hao phí bao sức lực, người võ công cao cường đi nữa cũng phải sức cùng lực kiệt, đến nơi thư thái thế này, buông lỏng thư giãn là chuyện tất nhiên. Mà chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ bị cuốn vào động lửa, hóa thành tro bụi, đến xương cốt cũng không còn.

Vừa nãy nếu như hắn ngủ cũng sẽ gặp kết cục như vậy!

Diêu Tấn trôi đầu tiên, đã đến gần ranh giới động lửa.

Chiến Bắc Dã đột nhiên lùi lại, cố hết sức lùi lại, cũng không được mấy trượng, khó khăn lắm mới ngăn được Diêu Tấn. Hắn một chân đá bay Diêu Tấn ra, vừa quay đầu lại, đã thấy Thiết Thành trôi đến.

Khó khăn lắm, hắn phải tốn sức lực gấp mười lần bình thường mới kéo được Thiết Thành ra, Vân Ngấn lại trôi đến.

Chiến Bắc Dã rút trường kiếm ra, dùng chuôi kiếm ngăn Vân Ngấn lại, rồi dùng tay và chân ngăn Diêu Tấn với Thiết Thành. Vừa mới thở dài một hơi, quay đầu lại thì hồn bay phách tán.

Đầu Mạnh Phù Dao đã đến gần cửa động, một ngọn lửa bay ra, thiêu cháy một đoạn tóc nàng!

Nàng giật mình, dường như muốn tỉnh, nhưng lại không thể nào mở mắt, nháy mắt tiếp theo là nàng sẽ bị cuốn vào.

Chiến Bắc Dã không cách nào ngăn được nàng, lại càng không thể đồng thời giữ bốn người.

Hắn bỗng buông tay chân, thả kiếm rồi lùi lại!

Vừa buông ra, bốn người kia đều chầm chậm trôi đi.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhào tới cửa động, hướng lung về phía ngọn lửa trong động, dùng ngực ngăn cửa động đóng lại.

Hắn đã bịt cửa động để chặn lại Phù Dao đang ở gần cửa động nhất, cũng ngăn cho mấy người đang trôi sau lưng nàng. Sau lưng là ngàn tầng ngọn đuốc, lửa cháy mạnh mẽ, như cái lưỡi dài của con rắn lửa khổng lồ, chốc lát lại phầ phật lè tới, thiêu cháy tấm lưng người bịt cửa động.

Quần áo sau lưng chầm chậm cháy hết, da thịt đỏ ửng lên, nổi bóng nước, qua một lúc nữa hắn sẽ bị nướng cháy.

Cơ thể Chiến Bắc Dã run nhè nhẹ, mồ hôi trên trán lã chã, vừa rơi xuống quần áo liền bị hơi nóng hong khô trong nháy mắt. Cơn đau sau lưng từng đợt từng đợt ùa đến, da thịt bị thương ngày càng nặng, mỗi lần ngọn lửa lan tới lại làm cháy thêm một tầng vết thương mới, nỗi đau cũng thêm một phần.

Ngợn lửa kia không hề mãnh liệt, cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện, nhưng chính vì như thế, lại trở thành hỏa hình chậm rái nhất, khắc nghiệt nhất trên thế gian.

Từ đầu đến cuối hắn không hề giãy giụa, không kêu gào, chỉ mơ màng nhìn Mạnh Phù Dao phía trước, nhìn nàng đang chìm sâu vào giấc mộng ngọt ngào, mồ hôi lấm tấm trên mặt, thậm chí còn lộ ra chút ý cười sung sướng.

Mạnh Phù Dao vẫn đang ở trong mộng cảnh, chìm trong giấc ngủ không thể thoát khỏi, hồn nhiên không biết rằng nàng đang ngủ trước cửa động. Mà ở đó, có một người dùng thân thể chính mình, che chắn ngọn lửa bừng bừng kia cho nàng.

Đó không phải ngọn lửa chỉ trong nháy mắt là có thể né tránh hay có thể một phát dập tắt. Đó là ngọn lửa từ địa ngục được bố trí tỉ mỉ, chậm rãi la liếm, dần dần hút cạn hết hơi nước trong người, dùng nỗi đau kịch liệt không ngừng không nghỉ, từng chút một đốt cháy linh hồn và ý chí con người. Dùng tốc độ chậm rãi nhất tàn nhẫn nhất, thiêu đốt người ta đến khi chết. Trong cảnh Vân Phù lửa cháy âm ỉ, trên đỉnh Cửu Thiên gió lạnh réo rắt.

Trưởng Tôn Vô Cực đang tập trung nghe từng động tĩnh nhỏ trong gió truyền đến.

Âm thanh ở băng động cực nhỏ, đến đệ tử đứng canh cách đó ba trăm mét cũng không nghe thấy, sát khí lại dày đặc như ráng chiều, lặng lẽ tới gần.

Một kế hoạch tỉ mỉ, mũi tên ám sát Trưởng Tôn Vô Cực đã đặt trên dây cung.

Trưởng Tôn Vô Cực sắc mặt bình tĩnh, mắt lại nhíu chặt như cây kim.

Tranh đấu hai phe trong Trường Thanh Thần điện đã kéo dài nhiều năm, cho dù hắn không có hứng thú với vị trí Điện chủ cũng không thể tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy. Hiện giờ hắn rời khỏi sư môn vì Phù Dao, coi như đã từ bỏ ngôi vị Điện chủ, vậy mà những người kia vẫn không yên tâm, không chịu buông tha.

Đối phương sẽ không công khai dụng hình dồn hắnvào chỗ chết, tránh để lại nhân chứng bị Điện chủ truy cứu, cũng không thể xông lên, làm kinh động đến đệ tử canh giữ đỉnh Tiếp Thiên. Việc duy nhất có thể làm là ám sát, để hắn chết không một dấu vết, nhìn giống như không chịu được trọng hình mà chết.

Trưởng Tôn Vô Cực thu tấm lụa lại, dùng ngón tay đẩy nó vào tay áo.

Hắn nhìn chăm chú về phía trước, trong gió tuyết, một bóng đen như u hồn từ chân núi bay lên, hai cánh tung lên bay thẳng vào trong động.

Thứ kia rơi trên giá hình, vừa nghiêng đầu, đôi mắt vàng lạnh lẽo sáng quắc nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, lông vũ màu xanh bóng mượt sáng loáng, cơ thể cực lớn, động tác lại rất nhẹ nhàng.

Chỉ là một con chim cắt màu xanh, ở Trường Thanh Thần điện, người huấn luyện chim cắt giỏi nhất, chính là Tứ Trưởng lão đã tự tay trói Trưởng Tôn Vô Cực trên giá hình.

Con chim cắt lạnh lùng nhìn Trưởng Tôn Vô Cực. Hắn còn đang đoán nó muốn mổ mắt hay động vào vết thương của mình thì con vật kia chợt tung cánh bay lên.

Giá hình đột nhiên đổ xuống.

Không một tiếng động, cũng không bị gãy, chỉ là chầm chậm đổ xuống, kéo theo cơ thể Trưởng Tôn Vô Cực ngã xuống mặt đất.

Phía xa gió tuyết mơ hồ có tiếng búng tay, một luồng kình phong bay đến, điểm huyệt câm Trưởng Tôn Vô Cực.

Sau đó bóng xanh lóe lên, con hung cầm được huấn luyện đậu trên người Trưởng Tôn Vô Cực.

Đậu ngay giữa ngực hắn, đè cả thân hình nặng nề của nó lên.

Gió băng gào thét, động băng tĩnh lặng, giá hình và người trên giá hình đổ xuống, con ác điểu không đả thương người nhưng lại đè lên tim người.

Mặt băng trắng sáng phản chiếu màu lông xanh của con ác điểu, như một cơn ác mộng bất ngờ ập đến trong tích tắc.

Trên trời cao, mây trôi lững lờ yên tĩnh, không ai biết, có một âm mưu ám sát vừa xảy ra.

Một âm mưu được tính toán tỉ mỉ, một khi xảy ra, cho dù có nghi ngờ cũng không tìm được chứng cứ.

Cơ thể suy nhược, võ công bị bế, trên ngực có vật nặng đè chặt, không thể vận công chống cự trái tim bị ép lên... nghĩa là, chết không dấu vết.

Dưới núi, Khẩn Na La vương ngẩng đầu nhìn chăm chú hướng bay của diều hâu, ánh mắt chớp động.

Một người tay áo bay bay từ trên đỉnh núi xuống, Khẩn Na La vương tiến lên vài bước đón, khẽ giọng cười nói: "Chuyện này cứ để ta làm, đâu dám phiền đến ngài."

"Công lực của ngươi e chưa đủ để đẩy giá hình mà không gãy?" Ca Lâu La vương quay đầu nhìn về hướng kia. "Sáng mai đợi người kia chết rồi, ngươi nhớ đẩy giá hình về chỗ cũ."

Khẩn Na La vương đáp lời, lại quay đầu nói với người bên cạnh: "Đa tạ Tứ Trưởng lão cho ta mượn chim cắt ngài huấn luyện đã lâu, không ngờ ngài cũng đích thân qua đây.”

"Không tận mắt nhìn tiểu tử kia chết, ta cũng không thể yên tâm." Tứ Trưởng lão trở nên dữ tợn, "Người nên chết từ lâu lại không chịu chết, ta đành tiễn hắn một đoạn vậy."

"Không cần ngài ra tay." Khẩn Na La vương cười, "Chim cắt đậu trên ngực hắn cả đêm, với thể lực hắn hiện tại, chắc chắn không chịu nổi. Sáng sớm mai ắt sẽ chết một cách yên lặng, không có vết thương, không có độc, không có dấu hiệu tử huyệt, sẽ không nhìn ra được gì cả."

"Đừng khinh suất." Ca Lâu La vương nói, "Người này tâm tư thâm trầm, quỷ kế đa đoan, giỏi tính kế người khác nhất. Ngươi ở đây, xác định hắn chết rồi hẵng đi."

Khẩn Na La vương khom người tuân lệnh, Tứ Trưởng lão bỗng nói: "Ta cũng ở lại đây."

Khẩn Na La vương hoảng hốt, Tứ Trưởng lão cười nói: "Chim cắt là của ta, ta đương nhiên phải trông chừng, nhỡ không cẩn thận lại rơi vào tay kẻ khác."

"Vậy ngài cứ tự nhiên." Khẩn Na La vương cười cười, khoanh tay ngẩng đầu nhìn lên.

Trong màn đêm tối tăm, ánh mắt của hai người này sáng quắc, đợi ai đó lặng lẽ chết đi.