Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 32




Mạnh Phù Dao ngửa mặt lên, dõi theo ánh lửa bập bùng trước mắt, nàng ngẩng cao đầu nói: "Đi thôi!"

Đã có trong tay thanh đoản kiếm đặc biệt này, đoạn đường lên núi cuối cùng cũng có thể suôn sẻ hơn rồi, chỉ có điều, vẫn còn rất gian nan, vách đá thực sự rất giống sinh vật sống. Mạnh Phù Dao vừa cảm thấy hơi đau, cũng vừa cảm thấy khá nguy hiểm, chân nàng lại không giữ chắc được. Đoạn đường dưới chân cứ xiên vẹo, thỉnh thoảng, bọn họ phải bay qua, rồi lại quay lại kéo nhau đi, vừa mất sức lại vừa mất thời gian. Diêu Tấn lục trong chiếc túi mà hắn mang theo bên mình, tìm thấy một sợi dây thừng dài, liền cười nói: "Nếu chủ nhân không ngại thì chúng ta có thể buộc lại với nhau, như vậy lúc đi sẽ an toàn hơn."

Mạnh Phù Dao gật đầu đồng ý: "Thật khó tìm được người thận trọng như ngươi."

"Thuộc hạ xuất thân từ đảo La Sát, từ nhỏ đã quen xuống biển, thế nên dù thế nào cũng phải mang theo dây thừng bên người." Diêu Tân vỗ vào lưng: "Thuộc hạ vẫn còn nữa đây này."

"Từ khi theo ta, ngươi đã nếm trải không biết bao nhiêu khổ đau." Mạnh Phù Dao quay lại nhìn hắn mỉm cười: "Ngươi có hối hận không?"

"Không hề!" Diêu Tấn cười đáp lại: "Thuộc hạ đã làm được việc mà một tên trộm cả đời cũng không thể làm, kiếm được những đồng tiền mà một tên trộm cả đời cũng không thể kiếm. Thuộc hạ còn có cơ hội nếm trải niềm vui của việc kiếm tiền mà một tên trộm cắp cả đời cũng không mơ có được, những điều này đều là chủ nhân đã tặng cho thuộc hạ. Nếu không có chủ nhân, thuộc hạ mãi mãi cũng chỉ là một tên lưu manh chỉ biết lang thang đầu đường xó chợ, chìa tay xin tiền người khác mà thôi, chứ đâu có được như bây giowf, người người kính phục, ai gặp thuộc hạ cũng còn phải chào "Diêu đại nhân"."

"Ngươi đừng nói như thế." Mạnh Phù Dao nhìn lên núi cao, thong thả nói: "Số mệnh ngươi chính là vậy, ta cho ngươi điều gì, tất cả đều là do ngươi tự cố gắng mà có được, Diêu Tấn, và cả Thiết Thành nữa, sau khi thoát ra được nơi này, ta nhất định sẽ báo đáp hai ngươi một cách cẩn thận."

"Thuộc hạ đã từng phản bội chủ nhân hai lần." Diêu Tấn gượng cười một cách xấu hổ: "Một lần tại nhà trọ, khi nhìn thấy Nhã công chúa thuộc hạ liền trốn. Một lần tại Diêu Thành, lúc chủ nhân gặp khó khăn nhất thuộc hạ lại đi mất, chủ nhân, thuộc hạ chỉ mong chủ nhân đừng trách phạt, còn về việc cảm ơn, thuộc hạ thật sự không dám nhận.

"Được rồi, ngươi nói nhiều như vậy làm gì chứ."

Thiết Thành cay đến nỗi mắt đỏ như thỏ con, hắn không chịu được khi thấy Diêu Tấn cứ lải nhải liền quay đầu phàn nàn. Một đám mây bay đến, Diêu Tấn cao giọng nói: "Thuộc hạ nói được làm được! Cả đời này thuộc hạ xin hứa sẽ mãi mãi theo chủ nhân, quyết không phản bội thêm lần nữa."

"Quyết không phản bội thêm lần nữa!" Diêu Tấn nhớ đến ngày Mạnh Phù Dao rời đi, tin tưởng để lại con ấn cho hắn giữ. Hắn dõng dạc nói thêm lần nữa, như cũng để nói cho chính bản thân mình nghe:

“Quyết không phản bội thêm lần nữa."

Suốt cả chặng đường, tuy có khó khăn vất vả, cuối cùng cà đoàn người cũng lên được đến gần đỉnh núi. Phù Dao lúc nào cũng có cảm giác kì lạ như đang leo lên chân ai đó chứ không phải leo lên núi vậy.

Phù Dao ngẩng đầu nhìn lên, phía trước không hề có đường nữa. Mây nơi đây dày kinh khủng. Từng đám to một khiến người ta không nhìn thấy phương hướng đâu cả. Những đám mây này gạt không tan đuổi cũng không đi, cứ lởn vờn quanh người, Phù Dao đi từ đám bông trắng kia ra, trước mắt nàng, đỉnh núi dần hiện ra, ngọn núi giống như từng bị đao chém qua vậy. Phía trên của đỉnh núi có một vật trông giống như một cái đỉnh, còn có mấy sợi dây xích dài nối liền, còn có vật gì giống mây khói đang trôi đến đỉnh núi.

Khói màu xanh từ trong đỉnh núi bốc lên.

Đám khói đó không ngừng bay lên các tầng mây. Lúc này Mạnh Phù Dao mới biết rằng, hóa ra thứ khiến người ta buồn ngủ rồi lập lờ trôi thẳng đến cái hố lửa chính là được tạo ra tù cái đỉnh nung này.

Nguyên Bảo đại nhân chỉ về phía đỉnh nung, biểu thị đó là một nơi vô cùng quan trọng. Mạnh Phù Dao nhìn lên cái đỉnh to lớn đang ẩn nấp sau làn khói xanh ấy, bình thản nói: "Chúng ta nhất định phải vào bên trong sao? Liệu chúng ta có bị luyện thành nhân đơn không nhỉ?"

Nguyên Bảo đại nhân lộ rõ ánh mắt u sầu, dù biết cái đỉnh nung ấy là cơ quan quan trọng để phá trận, nhưng điều này không hề đồng nghĩa với việc mọi người đều có thể dễ dàng đi lên mà đóng nó lại. Việc đi lên được đương nhiên đã rất khó, nay lại còn muốn hủy cái đỉnh đấy thì càng khó hơn.

Quan trọng nhất là, trong quá trình đó còn cần một vật, nhưng cũng giống như gỗ Trường Thanh, vật đó đã rất lâu rồi chưa từng thấy xuất hiện.

Điện chủ lần này thực sự đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, không tiếc sức lực của mình, đã mang cả cái đỉnh Vân Phù đến, trước đây cảnh Vân Phù trong tứ đại cảnh chưa từng cần đến vật này bao giờ.

"Vậy thì đến thôi, ta đi." Mạnh Phù Dao thử kéo sợi xích sắt kia, muốn cố kéo chiếc đỉnh sang một bên. Sức mạnh của hai cánh tay nàng có thể kéo được nghìn cân, cho dù ở nơi kì quái này sức lực giảm sút đi rất nhiều, nhưng dùng toàn bộ sức lực để kéo thì cũng đủ kéo được chúi con trâu, không ngờ sợi dây xích chỉ hơi động đậy một chút, còn cái đỉnh nung thì nằm im không nhúc nhích.

"Hay là chúng ta leo lên đi." Vân Ngấn đẩy Chiến Bắc Dã cho Thiết Thành, tiên phong leo lên sợi dây xích. Vân Ngấn vừa leo lên dây xích xong, đi mấy bước vẫn không sao, đột nhiên một luồng ánh sáng xanh hiện ra.

Cả người Vân Ngấn liền rơi xuống. Diêu Tấn bên cạnh lập tức đưa tay đỡ lấy, quay đau nhìn lại thì mặt liền biến sắc.

Không biết từ lúc nào, sợi dây đã mọc ra một thanh đoản kiếm, phát ra ánh sáng xanh. Vừa rồi, Vân Ngấn mới chạm tay vào, sợi dây liền bị cắt đứt, rồi lại nhẹ nhàng rủ xuống. Chiếc đỉnh nung thì nghiêng sang một bên.

"Huynh có bị thương không?" Mạnh Phù Dao không quan tâm đên sợi dây bị đứt kia mà để ý đến Vân Ngấn trước tiên. Vân Ngấn chỉ lắc đầu, đưa một tay ra, cái bao ở cổ tay cứng vậy cũng đã bị cắt đứt rồi, chỉ xém chút nữa là đã có thể cắt vào động mạch ở cổ tay của hắn, hắn cảm thấy đầy may mắn: "Lần trước ở Ngạc Hải, chiếc vòng trên tay nàng đã cứu ta một mạng, ta liền nghĩ đôi tay dùng để luyện kiếm này vô cùng quý giá, nên đã bỏ công sức làm một cái găng tay đeo vào, không ngờ hôm nay nó thật sự đã có thể phát huy được tác dụng." Hắn quay đầu nhìn sợi dây: "Đao này nhanh thật!"

Chiến Bắc Dã ở bên cạnh nghe thấy Vân Ngấn nói vậy, liền nhìn sang chiếc vòng Mạnh Phù Dao đang đeo trên tay, ánh mắt rắn rỏi, nghiêm trang lộ vẻ ấm áp, ngọt ngào.

"Sợi dây này không thể vượt qua." Mạnh Phù Dao chau mày nhìn chiếc đỉnh nung đã bị nghiêng, "Dù gì thì người cũng không sao rồi. Chạm được một lần lại bị cắt đứt một lần, cái đỉnh này lập tức di chuyển, làm thế nào bây giờ?"

Diêu Tấn rút từ trong lòng ra một sợi dây thừng, thử quăng về phía đỉnh nung, dây vừa bay được một đoạn, vệt sáng xanh lại hiện lên rồi cắt đứt sợi dây thừng.

Cách này không hữu dụng, Mạnh Phù Dao thử nhảy lên, mặc dù chân khí trong người nàng vẫn còn nhưng vận động của nàng không linh hoạt được như trước. Nàng dùng toàn bộ sức lực bay đến, nhưng chỉ được nửa đường thì cả cơ thể nhẹ bẫng nổi lên, chỉ còn cách đỉnh nung không đến mấy mét vậy mà không thể tiến thêm được nữa.

Lúc này, bốn người ở dưới đều đứng ngẩng đầu lên để nhìn nàng, thấy nàng đang bay ở vị trí không xa, nhưng bọn họ cũng không đủ tầm tay để kéo nàng xuống. Vân Ngấn nhìn theo vị trí nàng đang bay, lại hướng mắt đến đỉnh nung, trong nháy mắt liền hích người Diêu Tấn lên.

Diêu Tấn không kịp đề phòng, bị đẩy bất ngờ mấy bước đến gần chỗ của Thiết Thành, suýt nữa thì làm Thiết Thành ngã nhào xuống đất, trong khi tay Thiến Thành còn đang đỡ Chiến Bắc Dã. Bả vai Thiết Thành không điều khiển được liền huých vào người Chiến Bắc Dã. Chiến Bắc Dã bị ba người dùng lực đẩy liên tiêp khiến cơ thể lơ lửng trên không, hắn nhìn Phù Dao chợt hiểu ra ý đồ của Vân Ngấn. Hắn đưa vai đỡ lấy đế giày nàng, bốn người cùng hợp sức đẩy mạnh nàng lên. Phù Dao được tiếp thêm lực đẩy của cả bốn người, kiền hướng về phía cái đỉnh, dùng hết sức đạp mạnh một cái.

Mọi người cuối cùng cũng có được chút vui mừng, chiếc đỉnh nung dường như đã có phản ứng, nhưng rồi nó đột nhiên lại di chuyển, trôi ra xa hơn.

Nàng bực dọc mắng: "Khốn nạn!"

Vân Ngấn ở tận cùng phía sau cũng nhìn thấy, lại một lần tốn công vô ích rồi. Không nản chí, hắn lại ra thêm một chưởng nữa, từng tầng từng tầng lực dồn tới, tiếp thêm một phần lực đẩy Mạnh Phù Dao tiến về phía trước.

Trước mắt vậy cũng là được rồi, ai nấy trong lòng đều mừng thầm, cả người họ đều buộc chung một sợi dây thừng. Ở cái nơi mây mịt mù này, cơ thể dù có bị trôi nổi cũng không sợ bị rơi xuống. Nhưng vừa mới yên tâm được một chút, bọn họ đột nhiên nghe thấy giọng Nguyên Bảo đại nhân kêu to.

Tất cả lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy cái đỉnh nung lại di chuyển rồi bay ra vô số mũi tên.

Mưa tên lao đến bọn họ, bốn người vẫn kết thành hình cái thang thẳng đứng, còn chưa kịp tách ra.

Lúc này nếu cắt đứt dây thừng thì có thể tránh được tên, nhưng Mạnh Phù Dao lại đang ở trên không trung, không có cách nào tiến về phía trước. Nàng cúi đầu kêu to: "Cắt dây đi!" 

Thiết Thành nói vọng lên: "Không!"

Hắn xoay người, bất chấp tên bay, dốc toàn lực đẩy Chiến Bắc Dã. Vân Ngấn vẫn đứng trên đỉnh núi ra sức kéo, Phù Dao cũng không nói thêm nữa.

Ba người cùng lúc thực hiện ba hành động khác nhau, nhưng phản ứng đầu tiên đều là phải bảo vệ tính mạng của người khác trước.

Thiết Thành vừa đẩy, Phù Dao cuối cùng cũng đến gần được đỉnh nung.

Đến lượt Vân Ngấn đẩy lần nữa, nhưng Diêu Tấn lại bị hút xuống dưới.

Mạnh Phù Dao vừa cắt đứt được dây thừng, đến bước cuối cùng, tay Chiến Bắc Dã đã nắm chặt chân nàng.

Năm người chia thành ba chỗ, Vân Ngấn và Diêu Tấn ngã xuống đỉnh núi, Mạnh Phù Dao và Chiếc Bắc Dã nắm ngay cạnh cái đỉnh nung, Thiết Thành thì rơi trên không trung. Thể nên, mưa cung tên lại cứ lao về phía hắn.

Mạnh Phù Dao gọi to: "Thiết Thành!" rồi ngẩng đầu lên vứt Thí Thiên ra.

Thanh trường kiếm của Vân Ngấn và Chiến Bắc Dã cùng sợi dây thừng của Diêu Tấn cũng cùng lúc đến, lần lượt va vào thanh đoản kiếm.

Trong cảnh Vân Phù này, chân lực không còn linh hoạt nữa, ai nấy đều không đủ độ chính xác, chỉ có thể vứt ra được đến mức xa thôi, vũ khí rơi ở mỗi hướng khác nhau, đôi lúc còn chạm vào người Thiết Thành, làm hắn chảy máu.

Duy chỉ có một mũi tên ngắn là không bị lệch, bay về phía sau lưng của Thiết Thành!

Thiết Thành ở giữa không trung chỉ kịp bắt lấy đao bảo vệ được phía trước mình, cơ thể bị thương nên phản ứng cũng chậm hơn, không kịp đưa tay ra bảo vệ phía sau lưng mình.

Tat cả vũ khí đều đã sử dụng hết rồi, cũng đã hết cách có thể cứu, Mạnh Phù Dao nhắm mắt tuyệt vọng. Lúc mở mắt, nàng dường như nhìn thấy một vệt sáng màu ánh vàng, rồi nghe thấy một loạt âm thanh rào rào.

Mạnh Phù Dao quay đầu, liền nhìn thấy phía sau Thiết Thành, Cửu Vĩ màu vàng đang bám vào áo của hắn, cùng Thiết Thành lúc chìm lúc nổi, mũi tên ngắn kia đã bị đuôi của Cửu Vĩ bám trên người Thiết Thành hất ra.

Vô số sợi lông vàng trong không trung từ từ rơi xuống, Cửu Vĩ la oai oái kêu đau.

Mạnh Phù Dao gọi to: "Cửu Vĩ, ngươi đã cứu bọn ta ba lần! Sau khi trở về điện, ta nhất định sẽ có thưởng lớn cho người!"

Cửu Vĩ đắc ý ngoáy ngoáy cái đuôi.

Thiết Thành suýt chút nữa thì chết, mặc dù tính mạng đã an toàn nhưng toàn thân bị trúng tên nên bị thương rất nhiều chỗ, nghiêm trọng nhất là một nhát ở vai, máu đỏ cử chảy ròng ròng. Hắn cố chịu đựng, không hề kêu la. Mạnh Phù Dao nói: "Đừng động đậy, chờ ta đến cứu ngươi!"

Mạnh Phù Dao một tay kéo Chiến Bắc Dã, lần theo đỉnh nung trèo lên trên. Cái đỉnh này rất to, có màu xanh, khắc đầy những hoa văn phức tạp, khó nhìn, nhờ hợp sức của bốn người lại, Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã đem theo Nguyên Bảo đại nhân cùng leo lên. Chỉ nhìn thấy phía trên đỉnh của đỉnh nung có một cái cốc đồng, ở cửa của cái đỉnh, ngay phía dưới cốc đồng lại có những rãnh màu tím vừa sâu vừa dài, những dòng nước màu tím chảy trong các rãnh này, nhìn có vẻ rất dị thường. Mạnh Phù Dao thử lấy một sợi vải thả xuống, vải vừa rơi vào rãnh liền lập tức cuộn lại, biến thành một dải màu đen rồi biến mất.

"Chất độc này thật mạnh!" Mạnh Phù Dao hít vào một hơi lạnh, nàng muốn vào trong đỉnh nung, nhất định phải kéo được cái cốc đồng kia ra, nhưng dưới cốc lại có độc, chỉ cần chạm vào sẽ lập tức chết ngay, tay đưa ra dù có nhanh hơn cả vận tốc của ánh sáng, cũng khó tránh việc trúng độc, thậm chí dùng găng tay cũng không được, còn có thể bị nhiễm độc vào trong cơ thịt.

"Hay là dùng tay giả..." Chiến Bắc Dã ở bên cạnh nói.

Tay giả!

Mạnh Phù Dao sờ vào chiếc túi đem theo bên người, liền tìm thấy chiếc tay giả mà Trường Tôn Vô Cực đã cẩn thận chuẩn bị cho nàng, khẽ nói: "Thì ra là dùng vào lúc này..."

Mạnh Phù Dao đưa tay giả vào trong, móc cái tay này vào cốc đồng. Đợi cho tay già giữ cốc vững chắc, trước khi tay giả bị chất độc ăn mòn hết, nàng vội vàng kéo cốc đồng lên.

"Vù" tiếng dịch độc đổ nghiêng xuống, Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã lập tức nghiêng người sang một bên, dịch độc kia liền đập vào dòng chữ khắc trên đỉnh nung rồi chảy xuống, phía bên đỉnh nung chỗ dịch độc đập vào liền hiện lên tia sáng màu tím nom rất kì lạ.

Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã nhoài người ra nhìn vào bên trong của cái đỉnh, chỉ toàn một màu đen, lấp lóe trong đỉnh là những tia cực đỏ. Mạnh Phù Dao nói: "Để ta đi!"

Chiến Bắc Dã không nói gì đã đẩy nàng sang một bên, tiếc là thể lực của hắn chưa hồi phục hẳn nén bị Mạnh Phù Dao đẩy ngược lại ra sau, rồi nàng một mình nhảy xuống đỉnh nung.