Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 38




Ở phía sau cái đỉnh to bự đấy quả nhiên có một cái hố, kì lạ là miệng hố hướng lên trên. "Không phải là đường đi lên tiên cảnh đấy chứ?" Phù Dao đùa một cách miễn cưỡng, "Huynh nhìn xem, cảnh vật trong mắt chúng ta mặc dù không giống nhau nhưng cái lỗ phía sau cái đỉnh này thì chúng ta lại nhìn thấy như nhau."

"Chúng ta thử vào trong xem sao." Chiến Bắc Dã nhìn bốn phía, họ đã đi loanh quanh hết chỗ này rồi, lòng vòng mãi cũng không thoát ra khỏi cung Minh Tuyền được, lòng vòng mãi cũng không ra khỏi vườn hoa cải chíp được, cũng không tìm được bất cứ nơi nào có thể phá trận. Trước mắt chỉ có một cái lỗ, nhìn thì rất giống một bước ngoặt đi đến đâu đó.

Mặc dù không thể biết được cái chỗ ngoặt này có phải là nơi giết người hay không, nhưng dù sao thì cũng không thể ở mãi nơi này mà chờ đến già héo được.

"Chít! Chít!" Nguyên Bảo đại nhân ở phía sau liền kêu lên. Tiếng kêu làm hai người kia liền dừng bước.

"Chúng ta không thể vào bên trong sao?" Mạnh Phù Dao hạ thấp người. Nguyên Bảo đại nhân tỏ vẻ đầy hoài nghi. Chính nó cũng cảm thấy nơi nay giống như là một chỗ ngoặt, nhưng ở Tứ đại cảnh chỗ ngoặt nào cũng tiềm ẩn đầy nguy hiểm chết người, nếu đi, rất có thể sẽ là đường đi đến cái chết.

Phù Dao hiểu rõ ánh mắt của Nguyên Bảo đại nhân đang muốn biểu lộ ý gì. Nàng lặng im một lúc lâu rồi nói: "Cho dù có nguy hiểm, nhưng ta cũng không hề muốn chết già ở nơi này, càng không muốn nhìn thấy những người mình yêu thương già đi rồi chết ngay trước mắt ta, cùng lắm thì chết một cách vui vẻ nhanh chóng, tránh bị đao cùn day nghiến."

"Đúng đó! Muốn chết thì phải chết một cách vui vẻ, thoải mái!" Chiến Bắc Dã nói dõng dạc đồng ý, sải bước tiến vào bên trong.

Theo sau Mạnh Phù Dao là Nguyên Bảo đại nhân cũng đang hết cách đành chấp thuận.

Bậc thang rất hẹp, chỉ đủ cho một người leo lên. Chỗ này xem ra có mấy phần giống với Thiên Vực. Bốn bên đều là mây khói, nhìn không rõ cảnh vật xung quanh như thế nào. Cầu thang vừa cao vừa thẳng cứ hướng lên phía trước, giống như đang tiến đến chân trời vậy.

Mạnh Phù Dao thở dài: "Cao quá..."

Chiến Bắc Dã lại nói: "Đường bằng mà."

Hai người cùng nhìn theo một hướng, chợt hiểu mọi thứ hai bên cái đỉnh ở Vân Phù đều ở trạng thái y như ban đầu, nhưng khi rời xa phạm vi xung quanh cái đỉnh, mọi vật dưới mắt Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã lại dần dần khác nhau.

Chiến Bắc Dã càng đi càng thấy nóng.

Nơi hắn đến là hành lang tối và sâu ở cung Minh Tuyền, hành lang đang được đốt đèn lồng, chăng những tấm vải dầy, bốn phía bí bách không thông gió, nhưng lại có cảm giác ấm áp như mùa xuân. Hành lang này thông với tẩm điện của mẫu thân. Cơ thể mẫu thân yếu, không thể tiếp xúc với gió, vì vậy mỗi lần Chiến Bắc Dã đến, đều cảm thấy nóng ran.

Còn Mạnh Phù Dao thì càng đi càng cảm thấy lạnh.

Khắp mặt đất đều là tuyết, đá ở bốn bên đều đã đóng băng. Gió trên núi ào ào thổi đến, rét đến cắt da cắt thịt. Trên đỉnh núi lờ mờ hiện ra bầu trời cao cao trong xanh, ẩn nẩp trong những đám mây dày đặc. Nàng co lại trong chiếc áo ngoài, dùng sức lực nhỏ bé của mình để chống lại cái giá lạnh nơi đây. Nàng thầm nghĩ người bình thường làm sao có thể sống ở nơi lạnh lẽo kì dị như thế này chứ? Ngọn gió này, chỉ cần là ngọn gió này thôi cũng có thể thổi chết người rồi.

Mạnh Phù Dao càng bước càng thấy hơn trượt, lúc này nàng đã ở trên độ cao gần nghìn trượng rồi, ngẩng đầu lên nhìn, trong gió tuyết đang thổi, thấp thoáng trên đỉnh núi là một cái hang sâu.

Hang băng!

Mạnh Phù dao nhìn toàn bộ cái hang một lượt, cảm thấy ngạc nhiên không thôi. Mỗi lần nàng nhìn thấy cái hang đó, trong lòng liền cảm thấy lạ, nỗi đau khi nhìn thấy máu tươi ở trên nền đất đầy tuyết ngày nào lại hiện về. Nỗi đau ấy còn lạnh lẽo hơn cả gió băng nơi đây, quấn chặt lấy cơ thể nàng. Mạnh Phù Dao chống chọi với trận chiến này một cách kiên cường, nàng đứng lặng dưới hang băng.

Tà áo dưới chân của nàng có chút động nhẹ, cúi đầu nhìn xuống, là Nguyên Bảo đại nhân đang kéo cái túi của nàng, biểu thị ý bảo nàng rời đi.

Mạnh Phù Dao lúc này đã sớm quên mất lời dặn, "Nếu gặp chuyện khó khăn cần giải quyết nhanh gọn, hãy nghe theo chỉ dẫn của Nguyên Bảo đại nhân". Bình thường, những việc khác nàng có thể xem xét, do dự, nhưng lúc này, trái tim nàng đang loạn nhịp, máu trong cơ thể đang chuyển động không ngừng, dường như đang muốn giải thích với nàng một nghi vấn đã tồn tại rất lâu, bởi vậy ngay lúc này nàng làm sao có thể từ bỏ được?

Nàng vỗ nhẹ vào người Nguyên Bảo đại nhân, rồi quay người đi, leo lên không chút do dự.

Gió tuyết mịt mù, băng treo dựng đứng, trên đỉnh núi không hề bằng phẳng, chỉ có hang băng nhìn như thể một cái lỗ kim khổng lồ, xuyên qua hàng ngàn tầng gió.

Trước khi Phù Dao đến hang băng, nàng đã vội gạt đi những sợi tuyết vương trên bờ mi, thầm nghĩ bụng: "Cái nơi kì dị này, ai có thể ở đây chắc chỉ sống được mấy ngày là cùng."

Bọt tuyết tan hết, Mạnh Phù Dao ngước mắt lên. Một lúc sau, nàng bỗng ngây ra, người cứng đơ lại ở nơi đó giống như bức tượng băng. Trước mặt nàng, ở bên trong hang, có một nam nhân đang bị treo trên một cái giá cao, mặc bộ y phục màu tím nhạt, bốn cái đinh khổng lồ dài thô xuyên qua vai hắn lấp lánh ánh lên, giữ chặt hắn trên giá, cả trước lẫn sau đều hứng chịu những đợt gió sắc nhọn như đao không ngừng không nghỉ. Ở phía trên cái giá là sợi xích, máu mới và máu cũ đều đóng thành băng trắng rồi vỡ ra, từng tầng từng tầng, khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi. Nam nhân đó cúi đầu, nàng không nhìn rõ gương mặt của hắn, chỉ thấy một vết màu trắng giống như tuyết trên trán vậy.

Đó là... Đó là...

Toàn thân Mạnh Phù Dao bắt đầu run lên, đầu tiên nàng chỉ run nhẹ, sau đó càng cố cưỡng lại cơ thể nàng càng run nhiều hơn, càng chiến đấu với chính mình nàng càng run rẩy điên cuồng. Những mảnh vụn băng và tuyết trên người nàng rơi xuống, bởi vì run lẩy bẩy nên nàng không ngùng phát tiếng "hừm hừm" nhẹ, âm thanh đó khiến Mạnh Phù Dao bỗng cảm thấy cả người đang cứng lại, máu trong người cũng đông lại, cứng đờ, rối ren,... vỡ thành từng mảnh!

"Vô Cực!"

Nàng hét lên rồi bỏ chạy!

Nàng chạy nhanh như bay, như bị kích động, võ công không dừng được, lúc nàng nhảy lên va phải vách đá thật manh, khiến đầu gối ứa máu. Máu chảy ra bị đông cứng lại thành băng.

Nàng giẫm lên vết máu của mình, dùng khinh công nhanh nhất của cả cuộc đời mình để chạy.

Một bóng trắng đột nhiên sáng lên, Nguyên Bảo đại nhân chạy đến chặn nàng giữa đường, nàng lách người tránh nó.

Một bóng đen vụt lên, Chiến Bắc Dã lao đến.