Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 46




Trong nháy mắt, Mạnh Phù Dao liền buông một tay ra, vươn tay lên không trung, tạo ra một vòng xoáy ở giữa, có màu trắng xung quanh đỏ nhạt, vòng xoáy đó lặng lẽ tỏa ra ánh sáng, nhẹ nhàng hút hết những viên đạn phích lịch vào trong.

Nàng vừa lấy viên đạn phích lịch phía sau người Chiến Bắc Dã, lại có một viên đạn khác đột nhiên lao về phía hắn, hướng lao tới kì dị lạ thường, rồi nó lại lao đến phía nàng.

Phù Dao đang cẩn thận giữ viên đạn phích lịch chuẩn bị xử lí nó, không đề phòng lại có một viên đạn khác lao đến trước mặt mình. Lúc này nàng vẫn giữ viên đạn trong tay, chỉ vì nàng hơi do dự một chút, mà viên đạn kia đã ở ngay tận trước mặt rồi.

Nàng quyết định, sẽ buông một tay bắt lấy viên đạn kia, ngay tức thì một cơn gió đột ngột lao đến, vươn cánh tay rắn chắc về phía viên đạn, bắt lấy nó một cách chuẩn xác.

Nàng thở phào, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Kim Cương bỗng rơi xuống.

Chiến Bắc Dã vừa rồi thấy Mạnh Phù Dao gặp nguy hiểm, đã lập tức nghiêng người, một bên vai cũng xoay theo, sợi dây lưng mà Kim Cương đang bám ở trên Vân Kiều liền bị tảng băng sắc nhọn cắt đứt, khiến Kim Cương trượt ra ngoài, không chỗ bám, cơ thể bị lạnh đông cứng lại, cứ thế mà rơi xuống.

Mạnh Phù Dao lập tức lao đến đón Kim Cương.

Nàng đã bỏ rơi Đế Phi Thiên, bởi vậy dù thế nào cũng sẽ bảo vệ tốt Kim Cương!

Phù Dao lập tức xoay người, buông hai tay ra nhảy đi đón Kim Cương, lúc ngón tay chạm tới Kim Cương thì không sao bắt được vì trơn tuột.

Nàng cuống lên, một bên chân bị trượt, bèn nhảy lên một lần nữa, bấy giờ mới tóm được chân Kim Cương.

Phù Dao cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lại chợt nhận ra dưới chân mình trống không, tích tắc sau Phù Dao ngã xuống, người nàng liền nhẹ như đang giữa không trung, nàng dồn toàn lực vươn tay về phía Kim Cương, gắng sức hít thở để nổi lên, nhưng không khí ở núi thần Trường Thanh này có gì đó kì quái, khiến cơ thể nàng càng thêm nặng nề hơn.

Phù Dao ngẩng đầu nhìn Chiến Bắc Dã, hắn cũng đang treo ngược xuống, một tay bám lấy Kim Cương, một tay bám lấy nàng. Thật khổ cho hắn, phía sau Vân Kiều chỗ nào cũng là hiểm địa, đột nhiên làm được hai động tác cùng lúc một cách thuận lợi như thế này, quả đúng là chỉ có Chiến Bắc Dã hắn mà thôi.

Chiến Bắc Dã toát mồ hôi, bình thường hắn không thể đạt đến mức độ tinh tường chuẩn xác như thế này, nhưng ở bên cạnh Mạnh Phù Dao lúc này đây, hắn lại có thể bộc lộ được tiềm năng mạnh nhất của bản thân. Hai người ở phía dưới Vân Kiều như những chiếc lá rơi trong không trung đầy tuyết và sấm chớp. Ánh mắt tương giao, trong phút giây đứng giữa lằn ranh sinh tử thế này, lại có thể nhìn nhau và cùng mỉm cười.

Tay của Chiến Bắc Dã đã run lên, cơ thể của Phù Dao lại rơi thêm xuống một chút, được một lúc, hắn nói: "Chúng ta nán lại ở cây cầu này cũng rất lâu rồi, một khắc cũng sắp qua rồi, cứ ở đây có thể sẽ có người đi qua, chúng ta phải đi ngay thôi."

Hai con người và hai con vật đi vội vã, mà ở phía đầu của Vân Kiều, vốn dĩ Diêu Tấn đã đi rồi, lại phát hiện ra điều gì đó.

Hắn nhìn theo bóng họ rời đi, vừa định đi thì chân lại hướng tới cánh cửa ở mật đạo, trong vô thức liền đi vào nơi tối tăm, hắn nhìn thấy ở bên trong núi có ánh sáng mờ ảo nhạt nhòa bèn dừng lại, tò mò đi đến đó xem, phát hiện có một cái chuông nhỏ đang trồi lên.

Hắn chau mày lại, trong đầu mơ hồ nhớ đến vị trí của người đàn ông hấp hối ban nãy, hạ giọng nói: "Đây không phải là cơ quan gì đó chứ?"

Nghĩ một lúc, Diêu Tấn quyết định leo lên phía trên, cẩn thận quan sát xem vật này rốt cuộc là gì. Hắn luôn cảm thấy, chủ nhân đã vào trong rồi, những thứ nên phá đi ở Thần điện phải phá đi, nếu không khó tránh sẽ có lúc nào đó đem lại phiền phức cho chủ nhân.

Cũng may hắn từ bé đã có tài ăn trộm, sở hữu một đôi tay cực kì linh hoạt. Diêu Tấn dùng dao găm cẩn thận cạy một hồi lâu, cuối cùng vật đó cũng lồi ra. Quả nhiên là một cái chuông, được đặt ở vị trí đó nhằm lợi dụng tiếng vọng phía sau tường ở sơn cốc, để có thể truyền âm thanh đi rất xa.

Đập vỡ cái chuông, Diêu Tấn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như mình lập được công lớn, hắn sung sướng cười to vừa ngẩng đầu nhìn trời đã hốt hoảng, "Nguy rồi!"

Hắn nhanh chóng rời đi trong một khắc, nếu không cửa mà đóng lại thì hắn sẽ bị nhốt ở bên trong.

Hắn chạy vội ra bên ngoài, bỗng nhìn thấy bóng đen dài dài đang đổ trên mặt tuyết ở phía trước, bóng đen đó đang hướng đến chỗ Diêu Tấn.

Một giọng nói vang lên trong đầu Diêu Tẩn, chỗ mật đạo này sao lại có người đến chứ? Bộ quân Thần điện không phải đã đi rồi sao?

Lúc này hắn đi ra, nhất định sẽ va vào người kia, phản ứng đầu tiên trong đầu sẽ là xông lên phía trước đuổi theo Mạnh Phù Dao, nhưng chân vừa bước đi, hắn nghiêng đầu liền nhìn thấy một cái hang trong mật đạo, nhờ góc độ trong hang mà vừa khéo hắn nhìn thấy được Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã vẫn còn trên cầu Vân Kiều, Diêu Tấn còn đang nghi ngờ, với võ công của bọn họ sao lại có thể đi chậm như vậy, thì hắn lại nhìn thấy ngay cảnh tượng trước mắt, Kim Cương đang rơi xuống, còn Mạnh Phù Dao thì vì cứu Kim Cương mà cũng rơi xuống, bay trong gió to tuyết trắng.

Diêu Tấn nhìn đến nỗi tim suýt nhảy ra ngoài, cảm thấy nguy hiểm đến mức không nói nên lời, cố nén giọng lùi về sau một bước.

Bọn họ còn chưa đi hết Vân Kiều, đi được bước nào hay bước đó, bước nào cũng mang theo nguy hiểm, nếu như người đi trước có thể đi qua, thì người phía sau sẽ đi theo, song chỉ cần có người ở đầu cầu Vân Kiều chặt đi sợi dây buộc cầu thì chủ nhân sẽ rơi xuống vực sâu ngay lập tức...

Diêu Tấn kích động tính toán, trong phút chốc liền đưa ra quyết định.

Hắn đứng trong bóng tối, bất động.

Bóng đen đó bình thản đến gần cánh cửa, cười nói: "Ở trong điện bao lâu đi bộ trên tuyết vẫn sảng khoái nhất, Lão Thành, ngươi thật không có phúc, chỉ biết ngủ thôi."

Diêu Tấn ở trong bóng tối, mơ hồ nghe được giọng nói đó, người kia cũng không hề để ý, đi thẳng đến, ngồi lên một cái ghế, nói: "Đúng là quá nực cười mà, lại sai những người đường đường là điện sứ như chúng ta đây đi giữ cửa, mà còn là hai người giữ, ở Thương Khung này còn có kẻ địch nào mạnh đến mức có thể diệt trừ được hai người chúng ta chứ? Thật ra chỉ cần một mình Lão Thành ngươi cũng đủ rồi, cần gì phải cả hai huynh đệ ta?"

Diêu Tấn ậm ừ, người đó liền nói tiếp: "Ngươi câm à? Sao lại không nói gì thế?"

Diêu Tấn ho lên hai tiếng, biểu thị ý đang không tiện nói chuyện, người đó cũng không thèm để ý, nằm thoải mái trên ghế, nhìn có vẻ là muốn ngủ luôn một giấc rồi.

Diêu Tấn thở phào, mặc dù không biết bản thân mình còn phải đợi ở đây bao lâu nữa, nhưng dù sao hắn cũng cảm thấy thời khắc nguy hiểm cũng đã qua rồi, ngủ thôi, ngủ thôi, đợi ngươi ngủ rồi ta sẽ một đao mà giết chết ngươi, chủ nhân cũng đã qua được cầu Vân Kiều rồi.

Người đó bỗng sững sờ, nhìn xuống dưới đất.

Diêu Tấn quay người lại, một mắt nhìn về phía mấy mảnh chuông vỡ trên mặt đất, chợt thấy hoảng hốt, có chút hối tiếc. Sao mình vẫn chưa dọn sạch đống đổ nát đó chứ?

Lúc này cánh cửa vẫn chưa đóng, hắn phản ứng rất nhanh nhạy, nhìn thấy mảnh vỡ lập tức bay về phía sau.

Nhưng lúc đó cũng đã muộn rồi.

Người đó vừa nằm ngủ trên ghế, song chớp mắt thì đã như một con báo, hét lên rồi lao đến, dùng chân túm lấy áo của Diêu Tấn.

Tức khắc hắn ta đã túm lấy cổ họng của Diêu Tấn, biết võ công của bản thân tuyệt đối không thể đấu lại với người này, Diêu Tấn liền hạ giọng: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi!"

"Ngươi là ai?" Người đó dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt ấy hung hãn giống như một con báo vậy.

"Người của A Tu La bộ!" Diêu Tấn tiện miệng nói, "Ở lại đây nhận tiếp ứng của điện quân."

"Nói láo! Người của A Tu La Bộ làm sao ta lại không biết?" Người đó xua tay, Diêu Tấn liền thấy đau ngực, còn nghe thấy cả tiếng xưong kêu nữa, bỗng hắn nhận ra, một chiếc xương sườn của mình đã bị gãy rồi.

Tiếp sau đó, người kia liền cúi thấp đầu nhìn chiếc chuông đã vỡ dưới mặt đất, lập tức lôi Diêu Tấn đến cửa hang, nơi có thể nhìn thấy cầu Vân Kiều. Diêu Tấn vừa nhìn mặt đã biến sắc.

"Đại nhân... đừng giết ta." Diêu Tấn đau khổ cầu xin, chỉ tay về phía Vân Kiều, "Chủ nhân nhà tôi muốn xông vào bên trong, nên đã để tôi lại, xin đừng giết tôi, tôi sẽ lừa bọn họ quay lại cho ngài."

"Còn cần đến ngươi đi lừa sao?" Người đó cười mỉa mai, "Một đao của ta có thể chặt đứt Vân Kiều, chúng sống được chắc? Đá dưới Vân Kiều không phải loại thường đâu, ai rơi xuống cũng không sống được!"

"Nhưng đó không phải là do chính tay ngài giết." Diêu Tấn nói, "Chặt Vân Kiều mặc dù có thể giết được bọn họ, nhưng đại nhân ngài không giữ được cầu để họ tiến vào Vân Kiều, vốn dĩ đó đã là một tội, cùng lắm công tội bù nhau. Nếu để ta đi lừa bọn họ quay lại cho ngài giết, như vậy ngài sẽ là vô tội mà lại có công."

Mắt người đó liền sáng lên, bị Diêu Tấn nói đúng chỗ hiêm, hắn ta là A Tu La điện sứ, lúc nào cũng bảo vệ cửa mật đạo cũng Ma Hô La Già. Đại vương đã nhiều lần căn dặn, nếu để cho người ngoài vào trong, tội chết khó thoát, như hôm nay Ma Hô La Già sứ rõ ràng đã bị giết, đối phưcmg cũng đã đến tận Vân Kiều rồi, bản thân tội chết cũng khó tránh, nhưng nếu như để người này đi lừa bọn họ quay lại, vậy thì không còn cần bàn bạc gì nữa, đến cả tội giết Ma Hô La Già sứ cũng sẽ được tha.