Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 58




"Huynh... tự mình đi giúp nàng ta đi..." Thái Nghiên gục xuống trên người của Trưởng Tôn vô Cực, đầu dựa vào ngực hắn, cười bình thản, "Ta cảm thấy hình như ta không làm được nữa..."

Nàng ta mỉm cười gục trên ngực hắn, nghe thấy nhịp tim hắn đập mỗi lúc một ổn định hơn, như thể đang lắng nghe một khúc nhạc huyền âm mỹ diệu, sau khi đã trải qua bao hiểm nguy mất mát, đây thật sự là một bản nhạc đẹp nhất thế gian, cứ nhìn hắn tấu mãi như vậy, đã rất nhiều năm trôi qua rồi.

"Nhưng mà sau này... ta hối hận..." Nàng ta lấy mặt mình áp lên mặt hắn, nước mắt nóng hổi lăn trên da thịt lạnh lẽo của Vô Cực, trong đời hắn đã có người cho hắn ấm áp, sự ấm áp của nàng ta, hắn chưa từng cần đến, vì vậy cả đời này, khoảng cách gần nhất giữa nàng ta và hắn chính là lúc này, từ nay về sau hai người sẽ cách biệt.

Rừng sâu lạnh lẽo, hoa bay khắp trời, mai tàn ủ rũ, tiếng thở dài ai oán thê lương. Dòng lệ nóng hổi trên đôi bờ má nàng ta rơi xuống má Trưởng Tôn Vô Cực, môi nàng ta chầm chậm chuyển dời, đặt lên môi hắn, hàm răng khẽ mở, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, hoa Mạn Đà La mười tám cánh trắng tinh khôi được mớm vào miệng hắn.

Sư huynh của ta... tình yêu của ta.

Từ nay về sau dù huynh có đứng ở đỉnh cao nhất thiên hạ, nhìn nhân thế bể dâu biến hóa, cũng hi vọng huynh không cảm thấy cô đơn, hi vọng rừng lạnh của núi thần Trường Thanh vĩnh hằng không thấm ướt y phục của huynh. Kiếp sau ta không muốn gặp lại huynh nữa, không muốn lặp lại nỗi khổ này nữa.

Trường Thanh Thần điện bên trong quần sơn bốn mùa như xuân, bên ngoài quần sơn bầu trời đại địa gió tuyết liên miên, tuyết từ trong sơn mạch xa xăm thổi tới, hoa ngũ sắc sặc sỡ bị thổi bay không thôi, ùa qua song cửa sổ, giống như sinh mạng mỏng manh như lưu ly vậy, trong đó có ai đang tấu một khúc tỳ bà, nhạc vừa cất lên đã át đi khúc hát rì rào của gió núi.

Thái Nghiên từ từ nhắm mắt lại. Linh hồn nàng ta nhẹ nhàng bay cao lên mười vạn trượng, ngắm ba nghìn dặm núi thần Trường Thanh phủ đầy hoa rơi. Nàng ta như nhìn thấy năm đó, khi hoa ngô đồng rụng rơi lả tả, tựa một đám mây mỏng màu tím nhạt rơi xuống trước mặt chàng trai nọ, hắn từ từ đứng dậy, tay áo tung bay trong gió, khoảnh khắc ấy hương sen A Tu La đã thấm vào trái tim thiếu nữ.

Nhìn thấy Trùng Vân Điện Noãn Các ngập tràn ý xuân, hắn cầm tay nàng ta, dung mạo như tranh vẽ cúi xuống. Nàng ta nghe thấy hắn khẽ nói: "Thái Nghiên... cảm ơn muội đã giúp ta." Nàng ta nghe thấy lời hắn an ủi, "Yên tâm, vị trí Điện chủ này, nhất định là của muội."

Vô Cực, Vô Cực. Thứ mà ta cần, từ trước tới nay chưa bao giờ là ngôi vị Điện chủ.

Chuyện trước kia như ánh sáng lượn lờ, như một dòng sông dài lướt trôi, những hình ảnh khắc sâu trong ký ức vừa cũ kỹ lại vừa tươi mới lần lượt nhạt phai, chỉ lưu lại một bức họa bằng giấy vàng úa, nét bút mờ miêu tả lại cuộc đối thoại bình tĩnh mà kỳ lạ nhất Đại lục Năm châu.

"Ba mươi ba thiên cung, cao nhất thiên Ly hận(*), bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư.”

"Ta không tương tư."

"Ồ? Vậy ấn kí kia của huynh là khắc vì ai?

"Vì người không thể vuột mất trong đời."

"Đó không phải là tương tư à?"

"Không, đời người ngắn ngủi mà tương tư dai dẳng, hồng trần vô tận sinh tử thoáng chốc, có trời mới biết chờ đợi ta sẽ là gặp gỡ hay là để lỡ? Sao có thể đành đứng yên mặc cho thời gian ngày ngày hoang phí?"

"Vậy huynh sẽ làm gì?"

"Hồng trần có nàng ấy, ta đến hồng trần."

"Hồng trần hỗn loạn."

"Hồng trần loạn, ta ngăn; Địa ngục mở, ta đi; Tứ hải gầm, ta vượt; Trăm họ cản, ta che."

“?”

"Vì nàng ấy, ta không ngại khổ ải phồn hoa, điên đảo giày vò."

(*) Mối hận biệt ly



Sư huynh. Huynh mãi mãi cũng không biết được, nhưng vì huynh, ta không ngại khổ ải phồn hoa, dấn bước về phía điên đảo giày vò.