Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 1 Chương 40: Nhất tiễu kinh tâm




Typer : Lê Hải Anh

Biệt lai vô dạng.

Câu thăm hỏi không thốt ra tiếng lại như sấm chớp vang trong đáy lòng.

Mạnh Phù Dao đã từng tưởng tượng rất nhiều lần tình cảnh mình và Nguyên Chiêu Hủ gặp lại nhau. Có lẽ là trong một dịp lễ hội nào đó, có lẽ là ở yến tiệc hoành tráng nào đấy, có lẽ là ở nước của Nguyên Chiêu Hủ… Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh trước mắt này đây, nàng và Nguyên Chiêu Hủ gặp lại nhau trong đêm cung biến Thái Uyên. Mà lúc chạm mặt, Nguyên Chiêu Hủ đứng bên cạnh kẻ địch, còn nàng chỉ đao vào tim hắn.

Hắn bị chủy thủ của nàng chỉ ngay tim nhưng vẫn mỉm cười nhàn nhã, hơn nữa còn hỏi thăm thân thiết.

Mạnh Phù Dao đứng ở đầu ngựa, lộn ngược một vòng, chủy thủy trong tay nàng vẫn sáng, nhưng trái tim không hiểu vì sao lại mềm nhũn.

Nhất là, khi nàng đọc được khẩu hình ấy.

Nhất là, khi trong ngực Nguyên Chiêu Hủ đột ngột thò ra một cái đầu nhỏ trằng muốt, đôi mắt đen xíu xiu xoay tròn, nhìn thấy ánh đao trên tay nàng thì nhanh như chớp bứt ra một sợi lông trắng, đưa lên đỡ.

Nó cho rằng lông trên đít nó là danh kiếm Can Tương, Mạc Tà* sao?

*Can Tương và Mạc Tà là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô. Can Tương, Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm gioir nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà. Quá trình rèn gian khổ cùng độ sắc bén lạ thường của kiềm Can Tương và Mạc Tà đã được ghi lại trong sách vở và chúng trở thành tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại.

Mạnh Phù Dao chợt thấy buồn cười, nhưng chưa kịp cong môi thì lại chợt muốn bật khóc, kết quả là nàng không cười cũng chẳng khóc được, hắt xì một tiếng rồi thình lình ngã xuống.

Vừa ngã xuống, lòng nàng thầm kêu toi, dù thế nào bây giờ Nguyên Chiêu Hủ vẫn là trợ thủ của Tề Tầm Ý, mình cướp ngựa qua ải thất bại hiển nhiên Vân Ngấn sẽ không chịu chạy trốn một mình, nàng hại hắn rồi.

Nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp, làn da để lộ nơi cổ áo láng mịn như trường bào gấm của hắn, thoang thoảng mùi hương kỳ lạ. Nơi tiếp xúc giữa hai cơ thể như bùng lên một ngọn lửa, tích tắc đã lan tỏa khắp toàn thân.

Ngọn lửa ấy bao phủ thân nàng, nhưng không nóng như thiêu như đốt mà ấm áp lạ thường, hư ảo kỳ lạ, toàn thân ấm áp thư giãn tựa như ngâm mình trong suối nóng. Hiểm nguy như chợt tắt, mệt moit vì bôn bả vất vả suốt đêm như chẳng còn nữa, thay vào đó là sự vỗ về dịu dàng, nhưng chỉ tích tắc lại bị phủi đi nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng.

Hơi thở ấm áp của chàng trai phía sau khiến người ta như lạc vào mộng đẹp, hay như đang bồng bềnh trên hồ nước biếc ngập tràn hương sen thơm ngát thanh tao, quyến rũ mị hoặc khôn cùng.

Môi của hắn cách nàng rất gần, gần đến mức lúc ngựa cử động thì môi hắn sướt khẽ qua vành tai nàng, ngứa đến tận tim. Hơi thở của hắn thoảng qua trên mặt nàng, khẽ khàng nhẹ nhàng, ươn ướt như chuồn chuồn lướt nước. Lưng Mạnh Phù Dao cứng đờ chẳng nhúc nhích được, nhưng tay chân thì từ từ mềm nẫu rồi như hóa thành bông, thành sương, thành khói, thành tơ.

Khoảnh khắc này ngắn như đốm lửa chợt lóe, lại dài tựa ngàn năm.

Trong lúc hoảng hốt nàng nghe thấy tiếng hắn thì thầm bên tai, mang theo tiếng cười khe khẽ, nghe được tiếng cười ấy, nàng liền cảm thấy ngàn hoa bốn mùa đều nở rộ trong phút giây ngắn ngủi này.

“Ta thật sự muốn hôn nàng…”

Mạnh Phù Dao run rẩy, hoảng hốt nghĩ rằng, giọng nói của hắn có phải đã từng bị hạ cổ hay không nhỉ? Dù cho lời nói có đơn giản đến đâu, nhưng nếu như do hắn nói ra thì từng câu từng chữ đều như có móc vàng, móc thật nhẹ nhàng vào trái tim người nghe.

Nàng sờ mặt mình, hình như đang bốc cháy.

Hắn dừng lại một chút, rồi lại như luyến lưu như tiếc như hận nói tiếp:

“Đáng tiếc… Bây giờ không thể.”

Lời vừa dứt thì sau lưng nàng lập tức trống rỗng, suối nguồn ấm áp đột nhiên biến mất, khiến tim nàng như cũng trống vắng theo. Nàng quay đầu, nhìn thấy Nguyên Chiêu Hủ áo bào tay rộng nhẹ nhàng lui người về sau, nhảy xuống ngựa.

Hắn vừa tiếp đất thì liền xoay người như mây cuồn cuộn, cung đã trong tay.

Dây cung son đỏ, mũi tên đen sì, đầu tên lóe ra ánh sáng yếu ớt. Hắn cười khẽ, những ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng linh hoạt lắp tên, kéo cong cung. Yến Liệt kinh hãi nhìn, Tề Tầm Ý bị vứt xuống ngựa vừa kinh ngạc vừa giận dữ đuổi theo, tiếng bước chân rầm rập của thị vệ phía sau vẳng đến vừa gần vừa rõ.

Mũi tên chỉ thẳng về phía Mạnh Phù Dao.



Mũi tên chẳng bao giờ đen sì rét lạnh hơn lúc này.

Mạnh Phù Dao bất chợt quay đầu, ngơ ngác nhìn mũi tên như mắt chim ưng dán chặt người nàng và chàng trai tôn quý đang ung dung kéo cong cung.

Giây phút này không khí như lắng đọng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng đuốc cháy lách tách và tiếng hít thở đè nén vì hồi hộp. Trong ánh lửa đỏ bập bùng, cô gái xoay người lại nhìn, ánh mắt trong veo tinh khiết như tuyết đọng trên núi cao. Trong ánh mắt ấy hiện lên chút ngạc nhiên, chút nghi ngờ, chút rung động, khó hiểu… Như ẩn chứa nghìn câu vạn lời và tất cả tâm sự muốn nói ra lại chẳng thể nào nói được.

Ánh mắt phức tạp ấy không lời nói nào có thể diễn tả được, giống như búa tạ gõ vào đáy lòng. Nhất thời tất cả mọi người đều quên mất hành động.

Chỉ có chàng trai kia vẫn thản nhiên mỉm cười, chằng chút xao động. Tay cầm cung vững vàng như núi, cung cong căng cứng vang tiếng kéo cót két khe khẽ, nghe như tiếng lòng nỉ non ngàn lời tâm sự.

Tay hắn kéo cung cong về sau ánh chừng một tấc, mũi tên chực chờ lao thẳng về phía trước!

“Vút”