Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 2 Chương 13-2: Hình bóng trong tim (2)




Trưởng Tôn Vô Cực chẳng hề để ý, nhẹ nhàng ngồi xổm trên mặt đất đầy máu, nhìn chăm chú những vết máu trên mặt đất, đáy mắt như dấy lên ngọn lửa cháy bừng, nhưng lại đột nhiên bình thản cất tiếng:

"Tôn Thành, ngươi đã phạm sai lầm."

Tôn Thành kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu vì sao Thái tử điện hạ lại bất chợt thốt ra câu nói ấy, vì sao không cho gọi thái y đến chẩn bệnh và chữa trị cho y?

“Ngươi sai ở chỗ luôn tự cao tự đại, tự cho mình là đúng. Trước kia ngươi được theo hầu bệ hạ, đích thân bệ hạ thăng chức cho ngươi làm đệ nhất thị vệ ở tại Đức vương phủ, từ đó ngươi liền ỷ thế làm bậy. Ngươi xuất thân bần hàn, từng trải qua cảnh nghèo khó, sau khi thăng chức không chịu tu tâm dưỡng tính, lòng dạ hẹp hòi, giết người báo thù. Người từng vượt ba trăm dặm chỉ trong một đêm để giết chết hết cả nhà người đã từng phun nước bọt vào ngươi. Ngươi cũng từng sai người cưỡng dâm chị dâu ngươi, chỉ đơn giản vì khi ngươi nghèo khó nàng ta xem thường ngươi. Khi ngươi say rượu xô xát với người ta tại một con hẻm nhỏ, ngươi đã giận dữ rút kiếm giết chết người nọ, một người bạn tốt đến khuyên can cũng bị ngươi giết chết.”

Tôn Thành tưởng rằng những bí mật kia cả đời này cũng không có một ai biết được, người y bật run nhè nhẹ. Y ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sâu khôn lường của Thái tử, không hiểu vì sao y chỉ là một võ quan đứng hàng tứ phẩm, trong mắt Thái tử chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường, thế nhưng Thái tử lại biết nhiều bí mật của y đến vậy. Mà nếu đã biết hết những bí mật ấy, tại sao trước đây chưa hề nhắc tới.

“Ngươi đích thực là một người giỏi võ, nhưng lại không phải là một hiền tài.” Trưởng Tôn Vô Cực như nhìn ra được thắc mắc trong lòng y, lạnh nhạt nhìn xuống, “Kẻ giỏi võ không có đạo đức thì chỉ cần anh dũng thiện chiến, có thể ngăn địch cũng có thể giết địch, có thể theo ý nguyện của bệ hạ mà bảo vệ Đức vương điện hạ. Dù ngươi có suy đốn đạo đức, phẩm chất xấu xa cũng đâu có quan hệ gì đến ta, càng không có quan hệ đến triều đình.”

Chàng đứng khoanh tay, tay áo không gió mà bay, tản mắc ra một mùi hương thoang thoảng kì dị.

“Nhưng mà, Tôn Thành, chuyện hôm nay ngươi làm ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.”

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn vào ánh mắt ngập tràn nghi hoặc của Tôn Thành, bỗng nhiên như cười như không, chàng khom người, nhẹ nhàng kề sát tai hắn nói mấy câu.

Sắc mặt Tôn Thành lập tức thay đổi, đỏ bừng kinh hãi tột cùng, giống như đột nhiên nuốt vào một cục than lửa, y há miệng thở hổn hển từng hồi. Lại giống như gắng gượng để thốt lên thành lời, nhưng mà bất luận y cố gắng đến đâu, cũng chẳng thể nào nói ra được một chữ nào hết.

Y trừng mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, cả người run bần bật, vẻ mặt kinh hãi lúc nãy dần dần chuyển sáng tối thui, khó hiểu, tuyệt vọng, muôn vàn cảm xúc. Cuối cùng y thét to một tiếng, quỳ gối bò tới nắm chặt vạt áo của Trưởng Tôn Vô Cực.

“Điện hạ! Tha cho ta!”

Bàn tay của Trưởng Tôn Vô Cực trong ống tay áo khép lại, nghĩ đến người này từng ở trong hoàng cung của phụ hoàng, nghĩ đến hắn là đầu sỏ gây ra vô số chuyện trong những năm gần đây, trong đôi mắt chàng không có bất kỳ cảm xúc gì.

“Ngươi đi theo bệ hạ nhiều năm… từng là thị vệ thân cận nhất của bệ hạ, nhưng mà cuối cùng ngươi đã làm chuyện gì?” Giọng nói Trưởng Tôn Vô Cực rất nhẹ nhàng, chỉ mình Tôn Thành nghe được “…Tôn Thành, ngươi thật sự làm ta thất vọng quá.”

Tôn Thành ngây người buông thỏng bàn tay đầy máu, không thể tưởng tượng nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, nhìn vị Thái tử đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo này, y đột nhiên hiểu rằng Thái tử không những vì chuyện đêm nay, mà còn…

Khi hiểu rõ rồi y cảm thấy như đang ngâm mình trong dòng nước rét buốt, lạnh đến thấu xương…

“Không…” Y đột nhiên nổi điên nhảy bật lên, vừa rống to vừa xông ra ngoài cửa, “Muốn ta buông tay chịu chết sao, ta không làm được! Không phải lỗi của ta! Ta cũng chỉ là…”

Đột nhiên, tiếng nói của y vỡ vụn trong yết hầu.

Tuyết vẫn không ngừng rơi bên ngoài cửa, những bông hoa tuyết bé xíu lọt vào từ khe hở trên ô cửa sổ, lã chã bay phấp phới như muốn đậu vào vạt áo của người nào đó. Nhưng lại như bị vật cản vô hình chặn lại từ khoảng cách rất xa, hụt hẫn rồi từ từ rơi xuống.

Ánh nắng chói lòa chiếu lên bóng người đang quỳ gối bên trong, chiếu lên những ngón tay thon dàu như ngọc, điểm xuyết những bông hoa tuyết bé xíu trắng phau, điểm chỉ lên giữa trán của kẻ đang quỳ.

Chỉ một hành động nhẹ nhàng như thế thôi, thế nhưng Tôn Thành dù có võ công vô cùng cao cường, mạnh mẽ như hổ lại chẳng thể nào nhúc nhích được.

Đầu óc Tôn Thành xoay tròn hỗn lọa, những hình ảnh trong đầu ngang dọc đan xen chằng chịt, bức bách kéo căng dây thần kinh y, rối như tơ vò.

Y bất giác chậm rãi cúi thấp hơn nữa, cuối cùng cũng chợt hiểu ra…

“Không nên đắc tội với một số người…”

Suy nghĩ này vẫn còn đang lởn vởn trong đầu, y đã rệu rã ngã xuống nền đất.

Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi thu tay lại, lồng tay vào trong chiếc áo lông cáo.

Chàng khẽ ngửa đầu, nghiêng người nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, cảm xúc trong đôi mắt thật khó lòng miêu tả. Tựa như đang ngắm một đóa hoa quý hiếm, đột nhiên đóa hoa ấy bị mưa gió vùi dập, dù đã nán lại đưa tay ra che chở, thế nhưng đóa hoa ấy vẫn bị tổn thương trong tay mình.

Mặc dù Đức vương đứng kế bên muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp, liếc xéo Trưởng Tôn Vô Cực, sắc mặt khó coi đến mức khó có thể diễn tả thành lời.

Nhưng chỉ một lúc sau sắc mặt Đức vương lại thay đổi, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, nhẫn nhịn thăm dò hỏi: “Ngài vì sao…”

“Chuyện hôm nay ta hy vọng đến đây kết thúc.” Trưởng Tôn Vô Cực xoay người, thản nhiên cắt ngang lời của Đức vương, nhìn thẳng vào giữa trán Đức vương, trong ánh mắt xẹt qua một suy nghĩ kỳ lại. Nhưng giọng nói trước sau vẫn thanh thúy như ngọc, dừng một chút rồi nhấn mạnh: “Vĩnh viễn.”

“Bị người khác xem thường như vậy mà bảo thần dừng tay sao?” Đức vương như giận như không nói: “Đem tôn nghiêm của Hoàng thất Vô Cực ta đặt ở chỗ nào? Đem ngôi vị Đức vương ta đặt ở chỗ nào?”

Hắn nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, ánh mắt giống như căm hận, xa xôi, rét lạnh.

Hai người im lặng đứng đối diện nhau, không khí kì dị chứa đầy áp lực.

Một lúc sau, Trưởng Tôn Vô Cực lộ ra sự mệt mỏi chán ghét, cuộn tròn ống tay áo, xoay người rời khỏi.

Thị vệ khom người nghênh đón từ xa, hộ vệ Vương phủ quỳ đầy trên mặt đấy, không dám thở mạnh.

Đức vương hơi khom người, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Thái tử bước lên xa giá chẳng hề quay đầu lại, khi màn xe buông xuống nhàn nhạt ra lệnh:

“Truyền lệnh của ta.”

“Vâng.”

“Nghe nói do Các chủ Thác Lợi của “Xuân Thâm các” bắt dân nữ Nam Cương, khiến mười tám bộ tộc ở Nam Cương nổi giận, dấy binh làm loạn, không phù hợp với quy tắc cường giả, đương phạt. Nay phái Đức thân vương đến đó dẹp loạn, khi bình định xong lập tức phong làm Nhung vương, cai quản Nhung tộc và ba châu huyện ở Nam cương.”

“…”

“Sao?” Trưởng Tôn Vô Cực ngoảnh nhìn lại, khiến thị vệ bên cạnh lập tức hoảng sợ đến mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng bước lên lành lễ, đáp to: “Vâng.”

Ánh mắt Đức vương sáng lên, lộ ra sự vui mừng.

Xa giá chậm chạp rời khỏi, thị vệ nhớ lại ánh mắt dứt khoát mà xa xôi vừa rồi của Thái tử, cảm thấy mịt mù khó hiều khôn cùng. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy những bông tuyết lơ lửng trên không, hình như mây trên trời đang ùn ùn kéo tới, như ba đào sắp dậy lên cuồn cuộn.

Một lúc lâu sau, hắn thở một tiếng thật dài, phả ra hơi nóng hôi hổi vào trong không khí rét buốt.