Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 2 Chương 20-3: Đau khổ lựa chọn (3)




Nàng đã nghiên cứu tính khí của quân Nhung, ngoài hung Hãn hiếu chiến, tàn bạo ngang ngược, còn ưa bắt nạt kẻ yếu và tâm tư không ổn định. Nàng ra oai trước để áp chế đối phươngtrong trận mở màn này, đoạt thế thượng phong và sỉ nhục bọn chúng. Nếu đổi lại là quân đội khác thì đã giận dữ hạ lệnh tấn công thành, nhưng quân Nhung thì không hẳn sẽ làm như vậy, chúng sẽ cân nhắc đắn do, sẽ chần chừ lưỡng lự xem có nên đánh giá lại thực sự của đối phương rồi hẵng tính hay không.

Quả nhên ngày đó quân Nhung không tấn công nữa

Diêu thành tràn ngập trong không khí hân hoan, dân chúng Diêu thành không thể ngờ được chỉ là một trận bóng đá vậy mà có thể giết được tướng địch một cách thần kì như vậy, dễ dàng bức quân Nhung lui binh, không khỏi vui mừng khôn xiết. Những người đã trốn kĩ trong nhà lại kéo ra những quán trà quán rượu trên phố thao thao bất tuyệt đến văng nước miếng về những câu chuyện mới ra lò: “Thành lâu một bóng lui vạn quân”.

“Ôi cú đá bóng của Thiết thiếu gia thật đẹp đó. Nhưng mà không phải quả bóng kia đã đá một hồi lâu rồi hay sao? Sao lúc đầu nó lại không nổ?”

“Haiz, nói ngươi ngu quả không sai mà, nguơi không thấy động tác khom người của Thiết thiếu gia à? Đó chính là thời điểm đổi bóng, bằng không thì tướng Nhung sao có thể chịu đưa chân đá.”

“Lần này hay thật, chỉ cần hôm nay kháng cự thành công trận đấu mở màn này là chúng ta có thể an toàn, không lo ngại nữa. Quân Bạch Đình ở gần đây, đại quân Đức vương cũng cách đây không xa, trong vòng một ngày là có thể tới đây rồi. Đợi đến ngày mai có lẽ chúng ta sẽ nhìn thấy cờ xí của đại quân Đức vương, ha ha…”

Những người phấn khích tràn ra đầy các đường phố, đèn đóm nối đuôi nhau phát sáng, tô điểm thêm nét phồn hoa cho Diêu thành, cho đến mãi khi bóng đêm âm thầm kéo đến, mọi người mới thổi tắt đèn rồi cẩn thận cất đi.

Vương lão bản quán trà Hạnh Hoa ở Diêu thành đang chuẩn bị tắt đèn, bỗng thấy trong góc tối có một bóng người, ông hoảng sợ giơ đèn tới gần xem, không ngờ lại nhìn thấy Mạnh Thành chủ đứng ở góc tường nhìn trời đến xuất thần.

”Mạnh thành chủ... sao ngài lại ở đây?” Vương lão bản nghi hoặc nhìn sắc mặc Mạnh Phù dao, Thành chủ...hình như hơi khác lạ …

“À … không có việc gì, ta chỉ đi dạo thôi.” Mạnh Phù Dao như đang lạc trong mộng, vừa mới tỉnh lại, ngoảnh đầu lại mỉm cười đáp với ông rồi đi mất.

Trong lòng bàn tay nàng là quân báo, trang giấy xù xì ma sát với làn da non mịn, nàng xiết chặt nắm tay.

Từ khi nàng nhận được quân báo nàythì đầu óc trở nên mờ mịt, lang thang bất định trên đường thật lâu, mãi đến khi giật mình nghe Vương lão bản gọi.

Quân bạch Đình mấy ngày trước đã bị Đức vương điều động đến Tuy Thủy, nhập vào Dũng Sĩ doanh. Mà Dũng Sĩ doanh đóng quân ở trấn Châu bên ngoài Tuy Thủy, nghe nói là để hình thành thế bao vây toàn diện quân Nhung.

Đây là tin tức do người phái đi cầu viện quân Bạch Đình truyền về, mà Đức vương này… Mạnh Phù Dao luôn thầm có cảm giác không đợi được viện quân đến.

Nét phồn hoa ở Diêu thành này còn có thể tồn tại được bao lâu nữa? Dân chúng nới đây vẫn phấn khích mà chẳng hề hay biết tin này, họ phải làm sao để đối mặt với sự thất vọng mỗi ngày một tăng thêm vào những ngày sắp tới?

Đêm nay không trăng, Mạnh Phù Dao đứng yên trong bóng tối thật lâu, mãi đến khi sương đêm ướt đẫm toàn thân nàng mới chậm rãi buông tay ra.

Mảnh giấy trong tay bị nghiền nát vụn, tựa như cánh bướm phất phới bay đi.

Viện quân quả nhiên chưa tới.

Từ ngày đó trở đi, Diêu thành rơi vào phòng thủ chật vật.

Không thể phủ nhận Mạnh Phù Dao là một thành chủ vô cùng cẩn thận – nếu đổi lại là một thành chủ khác, khi quân địch ở ngay bên cạnh, cách đó không xa còn có đại quân yểm trợ mà nàng vẫn không hề sợ hãi và phòng bị lơi lỏng. Trước sau nàng vẫn phòng bị chu toàn cho mọi tình huống xấu, chưa từng buông lơi việc phòng ngự Diêu thành, trong thời gian làm Thành chủ ngắn ngủi, nàng đã gia cố tường thành Diêu thành và ủng thành. [2]

Là một thành trì nằm giáp ranh giữa tộc Nhung và nội địa nước Vô Cực, Diêu thành naằm trong số ít các thành may mắn có ủng thành, do đó Mạnh Phù Dao có đất dụng võ. Trong khoảng cách ba mươi mét giữa ủng thành và tường thành, nàng bày bố đủ sáu lớp phòng thủ, chông sắt, hàng rào chướng ngại, hố bẫy ngựa, tường chắn ngựa, hào quanh thành, sau cùng mới đến tường thành.

Do điều kện quân Nhung có hạn, kị binh đóng vai trò chủ chốt, nên trong cuộc tấn công lần hai của quân Nhung, Mạnh Phù Dao cố ý để cho quân Nhung vào trong ủng thành. Khi hai bên cửa vừa đóng lại, bốn nỏ dài bên sườn ủng thành liên tục bắn tên như mưa, dưới có sáu lớp phòng thủ hung hiểm chực chờ, ba ngàn kị binh đi vào nhưng tới lúc lui ra không tới hai ngàn. Trận này quân Nhung bị thương tổn trầm trọng, đành phải nghỉ ngơi vài ngày để dưỡng sức.

Trong cuộc tấn công lần thứ ba, quân Nhung đoán hướng gió chuẩn, lên kế hoạch hỏa công, Mạnh Phù Dao thả xuống vô số quả bóng mộc mạc thô sơ, khiến đám quân Nhung đang chuẩn bị châm lửa phải liên tục lùi về phía sau. Chẳng dè bên trong những quả bóng giả căng mọng ấy chỉ là nước đái lợn, khi bị quăng xuống liền vỡ ra khiến củi khô ướt nhẹp, lửa bị dập tắt, kế hoạch hỏa công thế là nửa đường gãy gánh.

Trong cuộc tấn công lần thứ tư, một viên mãnh tướng của quân Nhung xung phong chỉ huy, hung hãn sai khiến binh lính dùng móc câu làm thang dây để đu lên thành. Gã bị Mạnh Phù Dao bắn một mũi tên chết ngay tại chỗ, rơi từ trên tường thành xuống cách mặt đất ba mươi mét, quân Nhung đại bại lui binh.

Liên tục thắng quân Nhung, sĩ khí dân chúng trong thành vốn tiêu tan vì viện quân không tới liền khôi phục lại vài phần. Thiết Thành lặng lẽ hỏi Mạnh Phù Dao, quân Nhung có thể rút lui hay không.

Mạnh Phù Dao dõi mắt về phía trân trời đằng xa, sau một lúc thật lâu bình thản đáp, “Không, sự tình còn lâu mới kết thúc… Thời khắc khó khăn nhất của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi.”

Xui xẻo là nàng đoán đúng y chang, Khi quân Nhung nhận ra Diêu thành là một cục xương cứng cắn hoài không vỡ, chúng liền hèn hạ áp dụng chiến thuật mà trong tình huống này các quân đội khác đều thực hiện: vây thành.

Lương thảo Diêu thành còn rất ít – vốn là còn rất nhiều, nhưng mấy ngày hôm trước Đức vương gửi thư tới, bảo rằng bởi vì huyện Hoa phụ trách vận chuyển quân lương, nhưng do thời tiết đang màu đông lại vừa trải qua hạn hán khiến sông ngòi khô cạn, không thể nào vận chuyển lương thực bằng đường thủy được, mà đến nay quân tiếp viện lương thực vẫn chưa tới. Doanh trại quân tiên phong không thể một ngày không thể một ngày không có lương thực, nên Đức vương điều động lương thảo từ Diêu thành, hứa hẹn là khi lương thảo từ huyện Hoa đưa tới sẽ lập tức trả lại – bây giờ xem ra, chờ đến ngày ngài ấy trả lại lương thực thì chả còn bụng đâu nữa để ăn.

Lương thảo còn lại chỉ có thể chống đỡ không quá mười ngày, nhưng vấn đề nguy hiểm nhất hiện tại không phải là lương thảo, mà là Diêu thành là nơi tụ cư của hai dân tộc người Hán – Nhung sống chung với nhau, nên nơi đây lúc nào cũng giống một thùng thuốc nổ, đầy ắp những tia lửa nhỏ luôn chực chờ bùng cháy, chỉ cần hơi sơ suất một chút là có thể bị người trong thành kích nổ. Nếu chỉ dựa vào vẻn vẹn tám trăm vệ sĩ, lại phải chống chọi với cường địch bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích bất ở bên ngoài đã mệt muốn rã rời, vậy thì lấy sức đâu mà phòng bị những mồi lửa chi chít được nhen nhóm từ bên trong?

Cầu viện Nguyên Chiêu Hủ? Ắt hẳn lúc này hắn đã lên đường đi đến bờ biển Đông xa tít mù khơi, vượt qua hết lãnh thổ nước Vô Cực phải mất hơn nửa tháng, cả đi cả về làm sao chờ nổi? Huống chi nơi đó đâu phải không có chiến sự đang diễn ra? Mạnh Phù Dao không muốn ỷ lại vào hắn một cách mù quáng. Diêu thành là của nàng, nàng sẽ tự mình bảo vệ thành đến cùng.

Mạnh Phù Dao gầy hẳn đi, gầy đến độ hai gò má đã hơi hơi nhô cao, sắc mặt cũng có chút tiều tụy, duy chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời như ánh sao. Nàng hạ lệnh thực hiện chế độ phân phối lương thực ở Diêu thành, cắt bớt khẩu phần ăn của mình trước tiên, mỗi ngày chỉ ăn hai cái bánh bao. Ngiêm túc từ chối thức ăn do Thiết Thành đưa tới, chỉ nhận lấy bánh kẹo và hoa quả --- Nguyên Bảo đại nhân bị đá cũng xui xẻo đủ rồi, không thể để nó gầy đi được.

Nàng không biết quyết định của mình đã khiến một nhóm người tranh cãi gay gắt, đó là những ám vệ chuyên dụng mà Nguyên Chiêu Hủ để lại. hắn chỉ mang theo một nửa, còn một nửa để lại bên cạnh nàng, chỉ với duy nhất một mệnh lệnh: bảo vệ nàng.

Toán hộ vệ này chia làm hai ý kiến trái chiều nhau: một bên yêu cầu phải nhanh chóng gấp rút phái người gửi thư báo cho chủ tử xin cứu viện, một bên không đồng ý, cho rằng quân lực của ta và địch quá chênh lệch nhau, quân Nhung có thể tấn công Diêu thành bất cứ lúc nào, đến lúc đó nhiệm vụ bảo vệ Mạnh phù Dao giữa vòng vây năm vạn đại quân là trọng trách của bọn họ, nên bất luận thế nào bọn họ cũng không thể phân tán lực lượng. Cuối cùng ý kiến thứ hai được nhiều người tán đồng hơn, những hắc y nhân ẩn thân bên cạnh Mạnh phù Dao tiếp tục lặng lẽ ẩn thân, chờ đợi đến thời khắc hiểm nguy.

Dân chúng Diêu thành chờ đợi mỏi mòn, hy vọng viện quân đến cứu đã bị đánh mất từ lâu, mỗi ngày họ đều xếp hàng đến trước cửa huyện nha lặng lẽ nhận thức ăn, rồi lại ngẩn ngơ chia nhau ăn. Đầu đường góc hẻm từ từ xuất hiện những kẻ tranh giành thức ăn ẩu đả nhau, có người đang đi trên dường, đột nhiên căng thẳng không chịu nổi nên đấm bùm bụp vào đầu mình. Bầu không khí tối tăm vì tuyệt vọng, vì bị vứt bỏ, tựa như một cơn mưa âm thầm xối ướt cả người, im hơi lặng tiếng lan tràn khắp Diêu thành.

Mạnh Phù Dao nhốt mình trong huyện nha không gặp bất kì người nào, ngoại trừ những việc thường ngày như lên tường thành chỉ huy và an bài quân thủ thành, gần như nàng không bước chân ra khỏi cửa. Vẻ nóng nảy bất an từ từ tắt ngóm trong mắt nàng, thay vào đó là quyết tâm chiến đấu đến cùng và sự trầm tĩnh. Đến ngày thứ chín, bỗng nhiên nàng bảo Diêu Tấn đưa thức ăn đến, Diêu Tấn đưa bánh bao chay lên, Mạnh Phù Dao vung tay lên nói:

“Thịt, bà đây muốn ăn thịt!”

Diêu Tấn trừng to mắt nhìn nàng, không hiểu người nào đó gần đây ăn uống như một nhà sư khổ hạnh sao đột nhiên lại tự động thay đổi. Mạnh Phù Dao cũng chả buồn giải thích, ăn như gió cuốn mây tan rồi quệt miệng đứng dậy đi liền.

Đi được vài bước đột nhiên ngoái đầu lại nói: “Diêu Tấn, gần đây sắc mặt ngươi lạ lắm, có tâm sự à?”

Diêu Tấn vốn đang thẩn thờ, bất chợt nghe nàng hỏi liền hoảng hốt giật mình, lắp bắp “… Không, không có…”

“Đi theo ta thật khiến ngươi chịu thiệt thòi.” Mạnh Phù Dao không nhìn y, lẩm bẩm, “Ngươi đường đường là một siêu trộm, ăn trộm là nghề của ngươi, đi theo ta làm quản gia quả thật mất hết tiền đồ. Bây giờ Diêu thành đầy rẫy nguy hiểm, ngươi không nhất thiết phải bị bó buộc nơi này, muốn đi thì hãy đi đi.”

Nói xong nàng không đợi Diêu Tấn đang nghẹn họng trả lời, đã vội bước ra ngoài.

Dẫu có xảy ra chuyện gì thì nắng ban mai nơi phía chân trời vẫn tỏa sáng, kiêu ngạo rực rỡ, Mạnh Phù Dao đưa tay lên che ánh mặt rời, chớp chớp mắt, mỉm cười.

Nàng chìa tay ra, ánh sáng mỏng manh trong suốt đậu trong lòng bàn tay nhỏ bé, nàng từ từ xiết nắm tay lại, tựa như cất giữ lại những tia nắng mai ấy.

Sau ngày hôm nay, có lẽ nàng sẽ không thể nào nhìn thấy sắc nắng tinh khôi và đẹp đẽ như thế này nữa.

Những việc nàng sắp phải làm, nơi nàng sắp phải đến, có lẽ như một hố đen sẽ nuốt chửng mất tương lai của nàng. Mà trên đường đến nơi đó, có lẽ còn có rất nhiều gian nan đang đợi nàng.

Nhưng mà, có sao đâu nhỉ? Đời người phải làm chuyện mình nên làm, dẫu cô đơn đi ngược trong chiều gió vẫn kiên định thủy chung, phải chăng đó là niềm vui tự nhiên vốn có của con người?

Dù phải đối mặt với trăm vạn người, ta vẫn hướng về phía trước.

“Rầm!” Mạnh Phù Dao đá văng cửa lớn huyện nha, bước ra ngoài.

Dân chúng người Hán tụ tập ngoài cửa rất nhiều, già trẻ dắt dìu nhau, nhìn nàng bằng ánh mắt mong đợi.

Lương thảo trong thành đã sắp cạn kiệt, dân chúng trông mong nàng đưa ra chủ ý mới. Trong lòng mọi người, vị Thành chủ đã mang đến bóng đá, điệu Waltz tình yêu, câu lạc bộ cùng các loại hình giải trí mới lạ chẳng theo quy tắc nào là một người thông minh, mọi người tin tưởng rằng nàng sẽ nghĩ ra được một diệu kế vừa tài tình vừa có thể kháng địch một cách hiệu quả.

Mạnh phù Dao nhìn những ánh mắt tha thiết ấy, những ánh mắt vừa sợ hãi vừa đói khát thì trong lòng đột nhiên bức bối, há hốc miệng, những lời muốn nói bỗng dưng không thể thốt ra.

Nàng nhắm nghiền mắt, ngẩng đầu lên nhìn trời.

Gió mơn man thổi tới, trong làn gió nhẹ nhàng mang theo không khí mát rượi, mùa xuân sắp đến rồi…

Dẫu mùa xuân có đến quá muộn, thì hoa cỏ trên khắp ruộng đồng đến hẹn vẫn đâm chồi nảy lộc xanh tươi…

Mạnh Phù Dao cúi đầu, mở mắt ra, ánh mắt trong veo mà kiên quyết.

“Các hương thân phụ lão, Diêu thành đang lâm cảnh hiểm nguy, khó lòng chống đỡ, rồi sẽ thất thủ trong nay mai, có câu “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, nếu cứ ngoan cố chống cự đến cùng thì ngày thành bị phá chính là ngày sinh linh Diêu thành đồ thán, bản huyện không muốn nhìn thấy mấy vạn bô lão trong thành vì sự khư khư cố chấp của Thành chủ mà vùi thây dưới tay quân Nhung, thành này… không phòng thủ nữa!”

Một câu thốt ra kinh động lòng người, như sét đánh ngang tai đám đông, đủ sức khiến tất cả dân chúng tức giận đến mức hoàn toàn nghẹn họng.

Diêu Tấn và Thiết Thành đuổi theo đến nơi đều kinh ngạc nhìn Mạnh Phù Dao, không thể tin được nàng lại nói những lời như vậy, Mạnh Phù Dao không nhìn bất kì ai, cắn chặt môi, im lặng không nói thêm lời nào.

Một lúc lâu sau đó chợt vang lên tiếng gào khóc chói tai, như một thanh đao sắt bén đâm xuyên bầu không khí, khiến đám đông đang kinh ngạc đến ngây người đồng loạt rung chuyển.

“Đồ nữ nhân ích kỉ, đê tiện ác độc! Mi muốn bán đứng Diêu thành!”

Có người tức giận mắng:

“Điên rồi, ngươi điên rồi, ngươi muốn dùng mạng toàn bộ dân Hán trong Diêu thành để đổi lấy mạng ngươi!”

Có người nhặt đá lên chọi, “Ném chết con tiện nhân này.”

Nhiều người khác bắt đầu gào khóc, xông lên khổ sở cầu xin.

“Chúng tôi còn đánh được mà! Chúng tôi sẽ cùng nhau thủ thành! Chúng tôi sẽ đào hết nhà cửa đem lên thành lâu! Thành chủ, đừng đầu hàng… Đức vương điện hạ sẽ tới!”

Những hài tử còn chưa trưởng thành, mếu máo bò tới, luồn tay qua những khe hở của đám đông túm chặt lấy gấu áo của Mạnh Phù Dao, ôm lấy chân nàng mà khóc, từng giọt từng giọt rơi xuống giày nàng.

“Thành chủ… Thành chủ… đừng… đừng mà… nếu ngươi đầu hàng, bọn chúng sẽ giết hết chúng tôi… van xin người, van xin ngươi…”

Những ông lão vươn bàn tay gầy guộc trắng bệch, loạng choạng té ngã, lồm cồm bò dậy rồi lại té ngã, giàn giụa nước mắt, tay run lẩy bẩy nhìn nàng nài nỉ “Thành chủ…”

Đám đông hoảng loạn luống cuống như vũng nước xoáy bị cơn gió hung hãn thổi cuốn lên cuồn cuộn, những tiếng van xin xé gan xé ruột, những dòng nước mắt nghẹn ngào nóng hổi đều đổ lên người nàng. Bóng dáng mảnh khảnh của nàng kẹt ở giữa, tựa như một con thuyền bé xíu bơ vơ giữa biển khơi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vùi lấp bởi những con sóng cả.

Dáng người Manh Phù Dao vẫn luôn thẳng tấp, khuôn mặt trắng bệch không đọng một giọt nước mắt nào, ánh mắt trống rỗng, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về phương trời xa, sau một lúc thật lâu mới chậm rãi buông cánh tay phải vẫn giấu sau lưng.

Mạnh Phù Dao từ từ mở túi đồ trong tay ra.

Bên trong túi đồ là ấn quan của Thành chủ, danh sách hộ tịch, và hồ sơ những vụ án ở Diêu thành… đó là tất cả những vật đại biểu cho người có quyền lực cao nhất Diêu thành.

Mạnh Phù Dao giơ cao túi đồ lên, bình thản huơ túi đồ một vòng trước mặt đám đông.

Quyết tâm đã hạ, không thể nao núng.

Nhìn thấy túi đồ trong tay nàng, chút hy vọng cuối cùng của người Hán liền tan biến mất như một làn khói, đám đông ngây ngốc trợn mắt nhìn túi đồ, tựa như trừng mắt lom lom nhìn đao phủ chuẩn bị chặt đầu mình.

Mạnh Phù Dao không để ý đến họ nữa, nói với những người Diêu thành đang bám theo mình, “Chắc hẳn các người đã nghe thấy lời ta nói rồi chứ? Hôm nay ta muốn đầu hàng dâng thành, các người muốn đi theo giúp ta sao?”

Những người đi đầu chạm phải ánh mắt của nàng trong lòng đều cảm thấy run rẩy, bất giác gật đầu chẳng hề hay biết. Mạnh Phù Dao mỉm cười máy móc, xách túi đồ chậm rãi bước xống bậc thềm.

Chân khí tản mác khắp toàn thân nàng, sắc lạnh ghê người tựa như những mũi đao kiếm vào da thịt. Một số người Hán muốn xông lên nhưng liền bị đẩy ngã từ xa, cứ mỗi lần Mạnh Phù Dao tiến lên một bước thì đám đông buộc phải lùi lại một bước. Dần dà đường được từ từ mở ra.

Có thêm rất nhiều người Hán chạy đến, dàn thành hai hàng trái phải miên man trên con phố dài ngoằng, mọi người đều bất lực nhìn nàng tiến về phía trước trong vòng vây bảo vệ của người Nhung. Họ xiết chặt nắm đấm, ánh mắt hung ác và cay nghiệt nhắm thẳng về phía nàng. Hận ý như những mũi tên đen sì bắn ra tua tủa, mỗi mũi tên đều đâm thủng tim gan nàng, máu thịt bầy nhầy lẫn lộn trong gió lạnh căm căm ngày hôm đó.

Đây là một con đường dài dằng dặc, một con đường ngập tràn sỉ nhục.

Gần như khi nàng bước một bước thì những người Hán sau lưng nàng lại buông ra một câu sỉ nhục, sau đó hung hăng ném những thứ đang cầm trong tay lên tấm lưng nàng – nào là thức ăn nát vụn, nào là những mẩu bánh bao đã được gặm một nửa cứng như đá, nào là hòn đá được nhặt lên từ cống rãnh còn nhơ nhớp bùn lầy...

Bóng lưng Mạnh Phù Dao vẫn thẳng tắp, tuyệt không ngoái đầu. Búi tóc nàng rối bời, bị vô số thứ ném đến xiêu vẹo, treo lủng lẳng trông rất đỗi buồn cười. Áo choàng của nàng chẳng mấy chốc đã dính đầy vết bẩn, có cả những nước bọt nước mũi của những đứa trẻ phun lên người nàng. Những vệt vàng vàng trắng trắng loang lổ bám khắp vạt áo nàng, nhưng nàng cũng chẳng màng để ý.

Đường dẫu có dài đến đâu, cũng có ngày sẽ đi đến cuối…

“Không!”

Sau lưng chợt có tiếng thét vang.

Là Thiết Thành.

Cuối cùng, hắn cũng không kìm nén nổi cảm giác căng thẳng tột cùng vào lúc này, hắn không thể dằn lòng trơ mắt nhìn Mạnh Phù Dao tiếp tục bước đi trên con đường có hàng vạn người sỉ nhục nàng, nhìn toàn thân nàng dính đầy vết bẩn, nhìn bóng lưng mảnh mai gầy guộc của nàng lầm lũi bước đi trong cô độc. Hắn cảm thấy mọi thứ trên thế giới này đều đảo lộn hết thảy rồi, những hòn đá bẩn thỉu và rau quả thối nát kia như nện vào lòng hắn, đập nát chẳng hề hay biết, xé rách toàn thân hắn.

Hắn điên cuồng hét vang.

“Không! Nàng không phải như vậy! Không phải! Không phải!”

Hắn gào thét những câu lộn xộn không đầu không đuôi, liều mạng lao lên ngăn cản đám đông đang phẫn nộ, “Nàng không phải như vậy, nàng không phải, nàng không phải…”

“Ngươi bị sắc đẹp mê mẩn tâm trí rồi!” Có người oang oang chế nhạo, “Mắt ngươi mù hả, không nhìn thấy quan ấn sao?”

Có người lạnh lẽo cười, “Không phải ngươi từng nói ngươi muốn cưới ả sao? Từ lâu các ngươi đã ngang nhiên qua lại với nhau còn gì? Vậy đấy, gã người Nhung khốn nạn kia, mau cút đi với ả tiện nhân của ngươi đi.”

Kẻ ấy vung tay ném mạnh một hòn đá, đập chuẩn xác vào trán hắn, máu tươi lập tức bắn ra. Thiết Thành lau máu trên trán mình, ngây ngốc nhìn kẻ vừa mới ném đá. Mấy ngày trước đây, hai người còn là đồng đội thân thiết nhất của nhau khi chơi bóng mà.

Hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay đầy máu của mình, bất chợt hiểu được cảm giác trong lòng của Mạnh Phù Dao lúc này đây.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nhiên nhớ lại những hình ảnh Mạnh Phù Dao mấy ngày qua. Hắn nhớ ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ nữ tử này, chói lòa, dám nghĩ dám làm, vững chắc như bàn thạch. Hắn nhớ đôi mắt trắng đen minh bạch của nàng thường nhìn về hướng sông Tuy Thủy với vẻ ưu tư. Nhớ nét trầm mặc của nàng trong những đêm tối chong đèn thâu đêm suốt sáng, nhớ câu nàng thường lẩm bẩm, “Vào đất chết để tìm đường sống...”, thời khắc ấy hắn bất giác hiểu được tâm tư của nàng...

Nàng muốn trá hàng! Sự phẫn nộ và công kích của bách tính Diêu Thành chính là lễ vật ra mắt mà nàng gửi đến địch quân, để chứng tỏ thành ý của mình! Mục đích trá hàng của nàng là gì? Một người đối đầu với năm vạn đại quân, nàng có thể làm được gì chứ...

Thiết Thành ngây ngốc đứng đờ ra rồi bất chợt rùng mình, thình lình xoay người đuổi theo Mạnh Phù Dao. Nhưng cơn thịnh nộ của mọi người xung quanh đã bị hắn khơi lên cháy bùng như ngọn lửa, lúc này bất kì ai bênh vực Mạnh Phù Dao cũng trở thành kẻ thù của họ, nhất định phải chịu chung số phận bị trói trên giá treo sỉ nhục, vùi thân trong lửa giận ngút trời!

Cả đám đông cùng ùn lên, có kẻ dùng tay kéo, có kẻ dùng răng cắn, có kẻ dùng đầu cụng. Bọn họ không thể tiếp cận Mạnh Phù Dao, nhưng có thể tiếp cận Thiết Thành. Chẳng mấy chốc hắn đã bị đám đông vùi lấp, hắn liều mạng vùng vẫy đấm đá, cố gắng lao về phía Mạnh Phù Dao, giữa đống đất đá bùn lầy đủ thứ tạp nham bay loạn xạ, gào thét khản giọng “Nàng không phải như vậy! Nàng không phải như vậy, không phải như vậy đâu! Mạnh Phù Dao, đừng mà, đừng làm vậy mà! Đừng làm vậy mà…”

Âm cuối của hắn ngân rất dài, như máu bắn tung tóe ướt đẫm đám đông, âm thanh ngập tràn bất lực và tuyệt vọng. Đó là nỗi tuyệt vọng và sự bất lực khi phải trơ mắt nhìn người mình tôn kính đi vào đường cùng, bản thân lại chẳng làm gì được. Đó là sự bất lực và nỗi tuyệt vọng khi phải trơ mắt nhìn vật hy sinh tự nguyện bước lên đàn tế, mà lại bị người đời không rõ nguồn cơn xâu xé, còn mình lại chẳng thể thanh minh dù chỉ một lời. Tiếng thét ấy thảm thiết khôn cùng, như tiếng sói bị đàn vứt bỏ, cô độc một mình trên vách núi cheo leo, nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên cao mà cất tiếng tru dài thê lương thống thiết.

Tiếng thét kia vượt qua đám đông huyên náo, truyền rành mạch từng chữ vào tai Mạnh Phù Dao, nhưng nàng vẫn quyết không ngoái đầu nhìn lại.

Cuối cùng nàng đứng trước cổng thành, phất tay ra hiệu cho người Nhung mở cửa.

Cổng thành khép kín nhiều ngày rầm rầm mở ra, thình lình trên thành lâu chợt có tên bắn xuống. Những binh lính người Hán đã dũng cảm giữ thành mấy ngày nay không nén được sự tức giận tột cùng, cong cung bắn người đứng đầu Diêu Thành từng hạ lệnh thủ thành mấy ngày trước.

Mạnh Phù Dao vung tay, tóm được toàn bộ tên bắn, tiện tay bẻ gãy trước mặt mọi người rồi quẳng chúng đi, tên cắm xuống một thước, tạo thành một lỗ sâu trên mặt đất.

Nàng ngẩng đầu, ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống bị cánh cổng sừng sững phân đôi, một nửa bên này sáng lòa một nửa bên kia lại tối tăm. Mạnh Phù Dao đang đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.

Nàng ngẩng đầu lên, khẽ khàng nhấc chân bước qua. Tiến thêm một bước nàng sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại Diêu Thành, thậm chí không thể trở lại những chốn cũ mà nàng hằng lưu luyến. Mà người hứa đã hứa chờ nàng đợi nàng, có lẽ kiếp này đã định hai người đôi ngã phân ly.

Nàng cắn môi thật mạnh mặc cho đau đớn mặc cho máu chảy, nhưng nỗi đau thể xác này nào có thể sánh bằng nỗi đau trong lòng nàng lúc này đây.

Thế rồi nàng đưa chân bước tới, nhẹ nhàng mà kiên quyết.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thét bi thống của Thiết Thành.

“Phù Dao.”

Tiếng thét ấy đủ sức đâm xuyên bảy tầng giáp sắt, như một cỗ xe bằng thép phá cổng thành nhuộm thắm máu tươi, rít gào lao đến, hùng hổ công phá sự kiên trì nhẫn nại vốn đã lung lay sắp đổ trên quãng đường này.

Cuối cùng, nàng cũng để lệ rơi đầy mặt.