Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 3 Chương 13: Miệng lưỡi sắc bén




“Tất nhiên" Mạnh Phù Dao mỉm cười, "Tại hạ từ trước đến nay vẫn luôn là thần tử của Vô Cực quốc, đương nhiên không có quyền hỏi đến hôn sự của Thái tử, chỉ là..."

Nàng nói được một đoạn thì ngừng lại, ngửa đầu cười, Phật Liên yên lặng nhìn nàng, chẳng hỏi thêm câu gì, Mạnh Phù Dao chưng hửng - nữ nhân này có thể giả tạo hay đến vậy sao?

Cũng may là còn có Nhã Lan Châu, Châu Châu xinh đẹp lập tức chớp chớp đôi mắt to lúng liếng của mình hỏi "Chỉ là cái gì vậy?"

Đúng là châm củi vào lửa mà, Phù Dao vui mừng khôn xiết, liền nói, "Chỉ là ta nghe nói, hình như Vô Cực Thái tử và Phật Liên Công chúa đã hủy hôn ước cách đây từ mười năm rồi?"

"Thật sao!" Nhã Lan Châu đại biểu cho quần chúng nhân dân, hét lên đầy kinh ngạc, "Sao chúng ta chưa từng nghe qua thế?"

Toàn bộ người trong đại điện đều nhất loạt quay sang nhìn Mạnh Phù Dao bằng ánh mắt kinh ngạc, ngay cả Chiến Nam Thành từ đầu đến giờ vẫn luôn yên lặng theo dõi cũng ngoảnh sang.

Trưởng Tôn Vô Cực và Phượng Tịnh Phạm đã hủy hôn ước từ lâu rồi sao? Tin tức này quả thật khiến mọi người kinh hãi không thôi, ai nấy đều không dám tin là như vậy, vì dù sao đây cũng là quan hệ bang giao giữa hai nước, hai là thái độ của Phật Liên Công chúa. Nếu như họ đã hủy bỏ hôn ước rồi, thì sao Phật Liên Công chúa dám đứng trưóc mặt thất quốc mà nhắc đến quan hệ giữa nàng ấy và Thái tử Vô Cực? Chẳng lẽ thể diện cũng không cần?

Tám phần là Mạnh tướng quân này bị Công chúa chất vấn, trong tình thế cấp bách bèn nói xằng nói bậy mà thôi.

Ánh mắt của mọi người đều sáng quắc cả lên, Phượng tứ Hoàng tử không thể nhịn được nữa, sắc mặt trắng bệch đôi mắt đỏ bừng, tức giận nói, "Buồn cười! Thực sự quá càn rõ! Bệ hạ, Mạnh Phù Dao dám nhục mạ Công chúa của nước ta trước mặt thất quốc, nói năng xằng bậy, bịa đặt chuyện làm tổn hại thanh danh Công chúa ta, e rằng phía sau còn có mưu đồ gì đó, xin ngài hãy đem kẻ cuồng ngôn vô lễ này trục xuất, để tránh làm tổn hại đến tôn nghiêm cao quý của Hoàng gia."

Chiến Nam Thành cau mày nhìn Mạnh Phù Dao, y cũng cảm thấy Mạnh Phù Dao này quá mức to gan lớn mật, coi như trước đây có mối hận gì đó với Phật Liên Công chúa, cũng không thể công kích lung tung vào lúc này. Có điều, y đã ký khế ước với Mạnh Phù Dao rồi, biết thật ra người này không phải là thần tử của Vô Cực quốc, nên trong lòng cũng trút bỏ gánh nặng, thật sự muốn lôi kéo Mạnh Phù Dao về phía mình, do dự một đoạn rồi lên tiếng, "Mạnh tướng quân, ngươi uống say rồi, nên sớm trở về phủ thì tốt hơn."

"Ngươi vô cớ nhục mạ thanh danh Công chúa ta, Toàn Cơ quốc nhất định không bỏ qua cho ngươi đâu!" Phượng tứ Hoàng tử đập tay lên án kỉ, gân xanh lồ lộ trên mu bàn tay. Chiến Nam Thành cau mày nhìn chằm chằm kẻ đang gây rối kia, cân nhắc suy nghĩ xem có nên đem cái tên tiểu tử Hỗn thế Ma vương chuyên gây thị phi kia ra ngoài hay không.

Mạnh Phù Dao bình thản ngã người về phía sau, nhìn đăm đăm Phật Liên, điềm nhiên nói, "Ta không có chứng cứ ngươi có sao? Tất cả mọi người đều không có chứng cứ, tại sao người bị uất ức lại là ngươi chứ?"

"Sao ngươi biết ta không có chứng cứ?" Phật Liên nâng mắt, thoáng cái ánh mắt sáng như tia chớp.

"Ngươi có?" Phù Dao ngây ra, mắt chớp chớp, hỏi lại một lần nữa, "Ngươi có sao?"

"Ta có thì thế nào? Ta không có thì thế nào?" Phật Liên cũng không đáp ngay mà lẳng lặng nhìn nàng, "Mạnh tướng quân không cảm thấy nên vì vậy mà xin lỗi ta sao?"

"Nếu ngươi có, ta mặc ngươi xử trí." Phù Dao phất tay, rộng rãi nói, "Nếu ngươi không có... Ta cảm thấy cũng không cần xử trí ngươi làm gì, ngươi tự xử thì hơn."

Phật Liên hình như đã chờ đợi câu nói này của nàng lâu lắm rồi, chỉ có Mạnh Phù Dao nhìn thấy trong ánh mắt của nàng ta như có một ngọn lửa lóe lên, lập tức mỉm cười nói, "Thật bất hạnh cho ngươi, ta có."

"Ngươi có???"

"Ta đương nhiên có." Phật Liên rũ mi mắt, bày ra gương mặt của một cô gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa thẹn thùng, cúi đầu dịu dàng nói, "Bổn cung vốn rất thẹn thùng khi nhắc đến chuyện này, song hôm nay bị bức đến mức độ như vậy, không nói ra thì chư vị thúc thúc bá bá sẽ hiểu lầm..." Nàng ta làm như lấy hết tất cả dũng khí để ngẩng đầu lên, nhìn chúng nhân một lượt, sóng mắt dập dềnh, e lệ nói, "Chư vị chắc hẳn cũng biết, ban đầu Vô Cực và Toàn Cơ kết thân, chính tay Thái tử đã dâng tặng Toàn Cơ đồ do ngài ấy viết để làm sính lễ."

Tất cả mọi người đều gật đầu, người người Năm châu Đại lục đều biết chuyện này, ai nấy cũng đều có mong muốn sở hữu nó, bởi bên trong ẩn giấu tuyệt kỹ binh pháp, là trân phẩm trên đời này.

"Phật Liên tâm tư ngu dại, vô cùng ngưỡng mộ tài hoa của Thái tử." Giọng nói nàng ta mỗi lúc một thấp, hết sức thẹn thùng, từ cổ đến mặt đều đỏ bừng, "Vì vậy, ngày ngày đều lấy Toàn Cơ đồ ra xem, ngày nào cũng... mang theo bên người..."

Nàng ta nói ra như vậy, vẻ mặt của tất cả mọi người đều như hiểu rõ, Phật Liên Công chúa khuynh tâm vì Thái tử Vô Cực, điều này ai ai cũng nghe thấy, vốn cũng chẳng phải là bí mật gì hết. Huống hồ người mà người ta thích chính là vị hôn phu của người ta thì có lỗi gì cơ chứ? Thật hiếm có nữ tử nào dám thừa nhận thản nhiên như vậy, nghĩ tới đây lại thấy Phật Liên đáng thương vô cùng. Nữ nhi thường hay cất giấu tâm sự trong lòng, hôm nay bị kẻ ác độc kia bức bách thừa nhận lòng mình trước anh hùng thiên hạ, mà nàng ấy lại là Công chúa tôn quý của một nước, lẽ nào không thấy khó chịu chứ. Ai nấy lại nghĩ đến việc Trưởng Tôn Vô Cực trì hoãn không chịu tiến hành hôn lễ, mà Công chúa cũng đã 20 tuổi rồi lại còn phải chờ đợi khổ sở, còn bị kẻ ác độc kia khi dễ, thật là uất ức đến nhường nào, làm sao mà chịu đựng được?

Nhìn thấy Phật Liên Công chúa chầm chậm lấy từ trong ngực ra một tấm gấm, mặt ngoài màu đen, mặt trong có thêu Khổng Tước màu lam trên nền đỏ thẫm, chữ viết trên đó như Rồng bay Phượng múa, là một tuyệt phẩm nhân gian, thật khó mà làm giả hay bắt chước được.

Phật Liên vuốt ve Toàn Cơ đồ trong tay, lệ nóng doanh tròng, không nói lời nào, chỉ lặng yên nâng niu bảo vật trong tay, đứng dậy giơ cao lên, đưa khắp một vòng cho mọi nguời nhìn thấy, lời còn chưa nói nước mắt đã lã chã rơi trên Toàn Cơ đồ, thấm ướt chữ trên đó, nét mặt tỏa ra vẻ đẹp rung động lòng người.

Lúc này đúng là vô thanh thắng hữu thanh.

Tất cả mọi người trong đại điện lúc này ngoại trừ Nhã Lan Châu cười khẩy và Chiến Nam Thành cau mày khó chịu, những người còn lại đều dùng ánh mắt hình viên đạn bắn về phía Mạnh Phù Dao, bất bình, tức giận, khinh khi, chán ghét..

Ai ai cũng muốn đứng ra bảo vệ cho mỹ nhân yếu ớt, xôn xao không thôi, trợn mắt nhìn kẻ đầu sỏ hung ác kia.

Phù Dao thản nhiên mỉm cười - nàng không sợ quậy to thêm nữa, chỉ sợ cái miệng của mình không đủ lớn để nói cho to hơn.

Lúc này Toàn Cơ đồ đã được truyền hết một vòng rồi, tất cả mọi người ai nấy đều gật đầu lia lịa, tuyệt phẩm thêu tinh xảo như vậy, ảo diệu thâm sâu như vậy, không phải là sính lễ Toàn Cơ đồ thì còn có thể là gì chứ?

Phật Liên nhận lại Toàn Cơ đồ, xoay người nhìn về phía Phù Dao mở ra, cười đến ung dung cao ngạo nói, "Mạnh tướng quân, ngươi nói bổn cung nên xử trí ngươi thế nào cho hợp lý đây?"

"Công chúa, không cần cô xử trí, tiểu tử kia sớm nên xấu hổ tự sát thì hơn!"

"Mạnh Phù Dao, ngươi có muốn mượn kiếm của Thiên Sát Kim hay chăng?"

"Hắn không xấu hổ mà chết, sau này cũng không thể sống được, còn có mặt gặp người đời sao?"

"Chết đi!"



"Châu Châu à.. Phù Dao làm như không hề nghe thấy gì hết, kéo ống tay áo Nhã Lan Châu khóc lóc, "Đúng thật là "Nhân chí tiện tắc vô địch..." (*)

(*) Người quá hèn mọn tất vô địch.

Nhã Lan Châu cau mày nhìn chằm chằm Toàn Cơ đồ, giờ phút này nàng ấy cũng có chút bất an, kéo tay áo Mạnh Phù Dao, nhỏ giọng nói: "Này, trông giống hàng thật lắm, tỷ có chứng cứ không đó, hôm nay đã quậy đến như vậy rồi, dù có chết nữ nhân đó cũng không bỏ qua cho tỷ đâu."

Phù Dao cười ha hả, lên tiếng, "Châu Châu, đột nhiên ta cảm thấy Công chúa muội so với Công chúa nhà người ta đúng là một trời một vực." Nàng nhìn Nhã Lan Châu, nàng cũng coi như là "Tình địch" của đứa nhỏ này mà. Sao tâm tính của hai "tình địch" lại khác nhau đến vậy chứ?

Lúc này đã có người không kiềm chế được, một thiếu niên vận hoa phục đột nhiên nhảy vọt ra, đưa tay rút đao của hộ vệ Thiên Sát Kim ném về phía Mạnh Phù Dao, khoanh tay cười khẩy nhìn nàng.

Đao kia vừa mới được phóng ra đã va phải kình lực, bắn ra tia lửa, Mạnh Phù Dao tung người giẫm lên mũi đao, rồi hất ngược trở về phía thiếu niên kia, "Giữ đi, lát nữa ngươi phải dùng tới đó."

Nàng cũng chả buồn nhìn người kia là ai, chỉ liếc nhìn Phật Liên đang đợi nàng trả lời, lạnh nhạt nói, "Công chúa, ngươi nói cái đó là Toàn Cơ đồ sao, nhưng mà, ai có thể chứng minh đó là Toàn Cơ đồ?"

Mọi người nghe Phù Dao nói vậy thì bỗng nhiên ngẩn ra, lúc bấy giờ mới nhận ra sơ suất. Đúng vậy, chưa ai thấy qua Toàn Cơ đồ thật, vậy ai có thể dám khẳng đinh đó là hàng chính phẩm đây?

"Ngươi nói nhăng nói cuội đảo lộn trắng đen!" Người vừa lên tiếng chính là một nam tử đến từ Hiên Viên quốc, y phục hình như là Chưởng môn của kiếm phái Trường Sinh ở Hiên Viên, gương mặt gầy gầy tràn đầy tức giận, lớn tiếng nói, "Ta từng nhìn thấy phó bản của Toàn Cơ đồ trong Hoàng cung, giống hệt như đúc, chẳng lẽ các phó bản ở các nước đều là giả hay sao?"

"Ngươi nói đúng rồi!" Mạnh Phù Dao ngồi xếp bằng vôz tay thật kêu, "Đều là giả! Toàn Cơ đồ của các người đều do vị Thái tử phi tương lai của Vô Cực sao chép lại đó, các ngươi không biết à? Trên người nàng ta cái gì cũng giả, đồ nàng ta làm đều là giả, nàng ta chính là Công ty làm hàng giả."

"Mạnh tướng quân, Toàn Co đồ có 441 chữ, dọc ngang hai nhóm đều là 21 chữ, có thể đọc chéo đọc dọc đọc ngang, tổng cộng có 4 chương binh pháp. Bổn cung tin chắc rằng, trong thiên hạ này ngoại trừ bổn cung ra không ai có thể quen thuộc bảo đồ này hơn, chỉ là, như lời bốn cung nói, ngươi nói nó là giả thì hãy đưa ra chứng cứ ra đấy?" Nàng ta không để ý đến Mạnh Phù Dao, mỉm cười yếu ớt, "Có phải hay chăng Mạnh tướng quân trong lúc khốn cùng nên vùng vẫy giãy chết mà nói ra những lời đó?"

"Ta cũng hình dung ngươi giống như vậy đấy." Mạnh Phù Dao cười lạnh, thong dong móc từ trong ngực ra một thứ, ném lên bàn, "Chứng cứ ta nói ở đây này!"

Một cuộn vải cũ kĩ có màu tím nhạt bung ra, chẳng giống vật gì hết, những đường nhăn nhỏ nhúm lại giống như một sợi lông chim, chữ viết trên đó cũng rất tùy tiện và nhỏ xíu, không nhìn rõ màu sắc, nội dung cũng khác thường, chẳng có chút xíu xiu nào thể hiện đó là một vật quý giá hết chứ đừng nói là Toàn Cơ đồ trân quý vang danh thiên hạ, mà như thể là mảnh áo rách của ai đó bị xé rời rồi ghi mấy chữ ngoằn ngoèo lên trên.

Vật này vừa phơi bày, ai nấy đều yên lặng chớp chớp mắt rồi cùng cười phá lên, có người cười đến lảo đảo, ầm vang, có người còn đập đầu xuống bàn, có người cười đến chảy nước mắt.

"Mẹ ơi... đây mà dám nói là Toàn Cơ đồ thật sao, tưởng chúng ta mù hết cả à?"

"Đại ca, ta đây xé ống tay áo đưa cho huynh, huynh thông cáo với Vương công thất quốc, đây là Toàn Cơ đồ dùm ta!"

Hahaha



Tiếng cười ầm ầm vang vọng, đầu Phù Dao cũng nổ lụp bụp, nàng nhìn chằm chằm miếng vải kia, mặt đen sì, mẹ nó chứ, xấu thật mà, đè nén thôi thúc muốn ném nó đi, Trưởng Tôn Vô Cực đang đùa với nàng hay sao?

Nàng tức tối đến mức vò nó trong tay, đột nhiên cảm thấy như chạm phải thứ gì đó, không ngờ trong tấm vải đó có cất chứa một mảnh giấy ố vàng, bèn rút ra đọc, sau đó cười rạng rỡ ngay tắp lự.

Lúc này Phượng tứ Hoàng tử cười khẩy, tranh nói trước, "Để cho ngươi chết rõ ràng, ta nói này - đây là Toàn Cơ Nguyệt Hoa gấm, trên đó có thêu mặt trăng từng vòng chiếu sáng, là thượng đẳng gấm độc nhất của Toàn Cơ, chỉ sợ ngươi có chết cũng không thể mua được."

"Vậy à..." Mạnh Phù Dao gật đầu, giống như không nghe thấy giọng điệu ác độc của hắn, tỏ vẻ tò mò hỏi, "Gấm này đặc biệt như vậy, nhưng ta không nhìn ra hình vẽ gì cả.”

Phượng tứ Hoàng tử còn chưa kịp trả lời đã bị Phật Liên ngăn lại, Bang chủ Trường Không của Toàn Cơ cười khẩy tiếp lời, "Dĩ nhiên là trăng tròn như hoa, nếu không thì làm sao gọi là Nguyệt Hoa gấm chứ?"

Hắn như thể cực kì không cam lòng khi thấy Công chúa mình bị nhục, không kìm được phải lên tiếng, liền nói: "Nguyệt Hoa gấm của Toàn Cơ chúng ta sản xuất cực ít, từ trước đến nay không bao giờ bán ra ngoài, chỉ có dòng dõi Hoàng thất mới được ban tặng, nên cũng chỉ có những người thợ tài giỏi bậc nhất mới may thêu được, cũng chỉ có Công chúa mới xứng dùng nó, ngươi có dụng ý gì thế?"

"À..." Phù Dao vừa thở dài vừa nói, "Không mua được à, ngoại trừ người trong Hoàng thất ra, ai cũng chưa từng thấy qua?"

"Chưa!" Bang chủ kia nói như chém đinh chặt sắt.

Phật Liên đột nhiên cười nói, "Mạnh tướng quân, ngươi cũng nghe thấy rồi đó, chuyện hôm nay cứ như vậy đi, bổn cung không có ý định xử trí ngươi, chỉ mong ngươi có thể kiên trì sống tiếp."

Nàng ta nói rất to như cố tình thể hiện bao dung rộng lượng của mình, sau đó đưa tay lấy lại Toàn Cơ đồ, Mạnh Phù Dao đột nhiên hừ khẽ.

Tiếng hừ của nàng phát ra từ đan điền, nhỏ nhưng rất mạnh, người khác không nghe ra âm thanh gì, nhưng Phật Liên lập tức hốt hoảng kinh hãi đến mức tay run run, khiến Toàn Cơ đồ rơi xuống đất.

Ánh mắt Phật Liên khẽ biến đổi, đưa tay ra chụp lại, đáng tiếc là động tác của nàng ta không tài nào nhanh bằng Phù Dao, gần như lúc nàng ta vừa mới đưa tay ra thì Phù Dao đã nắm được bảo đồ trong tay mình rồi.

Phật Liên chợt như nghĩ đến điều gì đó liền hét to lên: "Hắn muốn hủy bảo đồ! Hắn muốn hủy bảo đồ!"

Mọi người lập tức xôn xao, có người hung hãn xông về phía Mạnh Phù Dao.

Tên tiểu tử này thật quá đáng đánh hắn đi!

Mạnh Phù Dao lùi về sau một bước, giơ Toàn Cơ đồ lên cao khỏi đầu, hét lớn "Con mẹ nó đừng tới đây, người nào tới ta sẽ giết ngay lập tức."

Mọi người lấy làm kinh hãi nhìn nhau, đều khựng lại chần chừ không dám tiến lên, Phật Liên phía sau thét lên chói tai, xem ra được nàng ta thật sự coi món đồ đó là bảo vật yêu thích nhất của mình, nếu nó bị xé rách, chẳng phải tính mạng của nàng ta cũng tiêu luôn sao?

"Mạnh Phù Dao, ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Một võ quan tam phẩm của Thiên Sát gầm lên, "Lừa gạt đoạt đồ, xé bỏ chứng cứ, chuyện này mà ngươi cũng làm được!"

"Ta xé đồ để làm gì chứ? Các ngươi không thấy ta tiếc lắm sao!" Mạnh Phù Dao giơ cao Toàn Cơ đồ lên, "Thiệt oan mà, tướng quân ta xé bảo đồ chỉ vì muốn cho các ngươi thấy rõ ràng chất liệu của nó là gì thôi!"

Mọi người đều ngẩn ra, theo bản năng đều nhìn về hướng Mạnh Phù Dao, nàng đang giơ tấm vải gấm bị xé đôi lên cao, ánh đèn trong đại điện chiếu rọi xuống, hoa quang sáng chói, hiển hiện một vầng trăng tròn đầy in trên nền gấm, tựa như một vòng tròn quay liên tục như trăng hoa, lúc ẩn lúc hiện.

Nguyệt Hoa gấm!

Đám người phía sau lưng Phật Liên đột ngột chưng hửng, kinh động, ngạc nhiên, song đa phần đã bắt đầu cau mày trầm tư, cũng có một đám đông chẳng hiểu gì, lên tiếng quát: "Vậy thì thế nào?"

"Còn nhìn gì nữa, không phải mới vừa rồi chúng ta đã nhìn qua rồi sao!"

"Ngươi đừng có mà trì hoãn kéo dài thời gian, mau nhận lấy cái chết đi!"

"Các người thật ngu hết sức mà." Mạnh Phù Dao than thở, cao giọng nói, "Mới vừa rồi ta hỏi thế nào hả? Nguyệt Hoa gấm là vật gì? Là danh gấm trân quý của Toàn Cơ, chỉ dùng trong Hoàng tộc, không bán ra ngoài. Thế thì vì sao Vô Cực Thái tử lại dùng gầm đó làm sính lễ dâng lên Toàn Cơ chứ?"

Nàng mỉm cười hỏi, "Chư vị phần lớn đều có lão bà, xin hỏi chư vị là, nếu các vị là người Thiên Sát, muốn kết hôn với một cô gái Thái Uyên, phải chăng các người dự tính sẽ dùng Ô Thiết của Thiên Sát để tinh luyện, rèn ra một thanh bảo kiếm để làm sính lễ, hay sẽ ngàn dặm xa xôi đến Thái Uyên tìm kiếm Minh Thiết rồi mang về Thiên Sát, tìm người rèn kiếm, sau đó lại đem đến Thái Uyên làm sính lễ?"

Mọi người đều trầm mặc, vẫn có một vài người lớn tiếng nói, "Cững có thể là do Toàn Cơ Quốc chủ tặng cho Thái tử Vô Cực để Thái tử chế tác làm sính lễ, tỏ lòng ái mộ và tôn trọng đối với Công chúa."

"Ai da, các hạ quả thật là tâm tư cẩn thận, chắc chắn là cao thủ tán gái rồi." Mạnh Phù Dao cười híp mắt, "Ta biết rõ là sẽ có người ngu ngốc chạy đến Thái Uyên tìm Minh Thiết đem về Thiên Sát rèn kiếm, rồi sau đó sẽ chạy đến Thái Uyên đưa cho lão bà của mình làm sính lễ, nhưng mà Vô Cực Thái tử không giống với các người, ngài ấy là người bình thường, không có mạnh mẽ và yêu đương mãnh liệt như các vị."

Tay nàng run lên, lấy lại Toàn Cơ đồ nắm trong tay, lớn tiếng nói, "Ta sẽ cho các người thấy rõ - Người đời đều biết, Toàn Cơ có Nguyệt Hoa gấm, Hiên Viên có Bạch gấm, Vô Cực có Ngân gấm, ba loại gấm này lừng danh Năm châu Đại lục, cũng được xưng tụng là "Hoàng gấm", chỉ có Hoàng tộc mới có thể sử dụng. Với thân phận của Thái tử Vô Cực, sính lễ lẽ đương nhiên là Ngân gấm - đại biểu cho nước Vô Cực - hôm nay các người nhìn thấy rồi đó, so với Nguyệt Hoa gấm thì cái nào giống bảo đồ và giống váy hơn!"

Ánh sáng chiếu lên tấm vải màu tím của Mạnh Phù Dao, đột nhiên phát ra ngân quang nhàn nhạt, lấm tấm như bầu trời đầy ánh sao lấp lánh long lanh, hoa quang lưu chuyển, ưu nhã đến mị người.

Vô Cực, Ngân gấm.

Có người lập tức nhớ đến mấy hôm trước đây trên Đại hội Chân Vũ, lúc Trưởng Tôn Vô Cực làm trọng tài đã mặc cẩm bào màu tím, ngân quang loáng thoáng tỏa ra như sóng nước dập dềnh, khác xa với Nguyệt Hoa gấm.

Đám đông trở nên yên lặng hơn, rất nhiều người xoay lại nhìn về hướng Phật Liên, thấy sắc mặt nàng ta trắng như sương tuyết, cổ cao gầy, một sợi tóc mai trên búi tóc rơi xuống khẽ run, song vẫn đoan trang thẳng tắp, cười khẩy, "Ngươi cho rằng Toàn Cơ đồ phải là Ngân gấm, vậy thì có thể chứng minh điều gì chứ? Ai có thể chứng minh Thái tử Vô Cực dùng Ngân gấm chứ không phải Nguyệt Hoa gấm? Thái tử luôn độc hành, ai có thể khẳng định là ngài ấy sẽ không chọn gấm của nước khác làm sính lễ?"

"Ta thấy ngươi không thấy Hoàng Hà thì không chết tâm được." Mạnh Phù Dao lắc đầu cười châm biếm, "Được rồi, coi như Thái tử dùng Nguyệt Hoa gấm đi, là do Phụ hoàng ngươi tặng cho vậy... Chuyện các quốc gia bang giao với nhan đều được ghi chép lại, chúng ta có thể kiểm tra. Nếu Toàn Ca các người không ghi lại, chắc chắn Vô Cực quốc sẽ ghi lại.”

Không đợi Phật Liên trả lời, nàng từng bước ép sát nàng ta, "Hơn nữa, Phật Liên Công chúa, theo ngươi nói, thiên hạ này không ai quen thuộc Toàn Cơ đồ bằng ngươi, như vậy xin hỏi, Toàn Cơ đồ có bao nhiêu câu chữ?"

"Bốn chương, 115 câu." Phật Liên lập tức đáp ngay, sau đó cười lạnh nói, "Nếu như ngươi có thể hiểu nhiều hơn được một câu, ta sẽ phục ngươi."

"Ta không cần hiểu, chỉ cần bắt ngươi phải thừa nhận mà thôi." Mạnh Phù Dao xòe Toàn Cơ đồ ra, mỉm cười nói, "Thật bất hạnh, là 116 câu."

"Sao có thể chứ! Ta đã nghiên cứu mười năm, không câu nào là không hiểu, ngươi đang nói bậy bạ, quả thật trên đời này không ai có thể hiểu được..."

"Ngươi lại thế nữa rồi." Phù Dao cắt đứt lời nàng ta ngay tức khắc, "Định kéo học sĩ trong thiên hạ tới đây đối đầu với ta sao, ngươi có mệt hay không vậy, còn ta thì mệt lắm đó."

"Câu như thế nào?" Tiếng nói Phật Liên chợt thay đổi.

"Ngươi không nói được à?" Phù Dao kéo dài giọng, liếc xéo nàng ta cười ha hả.

Sắc mặt Phật Liên trắng nhợt bỗng chốc đỏ bừng như máu, nhuộm cả đôi mắt, nàng ta nhìn Mạnh Phù Dao bằng ánh mắt ngập tràn huyết sắc, chứa đầy âm hiểm và độc ác.

Mạnh Phù Dao làm như không thấy, giơ bảo đồ về phía Phật Liên, cất tiếng oang oang, "Câu thứ 116, chữ thứ nhất hàng ngang, chữ thứ mười hàng dọc, chữ thứ 6 hàng chéo thứ nhất, chữ thứ 8 hàng chéo thứ 2, không phải là binh pháp, mà là ngày sinh tháng đẻ!"

"Mậu Ngọ, Ất Sửu, Tân Mão, Quý Tị!"

Nàng mỉm cười hỏi, "Xin hỏi bát tự của Phật Liên Công chúa là như thế nào?"

Nàng hỏi: "Theo ta thấy thì ngày sinh tháng đẻ cùa Công chúa điện hạ không giống ngày tháng năm sinh ghi trong bảo đồ thì phải?"

Nàng hỏi: "Công chúa nghiên cứu Toàn Cơ đồ đã mười năm rồi, đáng tiếc, câu quan trọng nhất của bảo đồ cũng không nhìn ra sao?"

Cả điện lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của những giọt sáp nến đang chảy xuống, tiếng hít thở dồn dập, tiếng cử động luống cuống, tiếng siết chặt tay rồi lại buông lỏng, tiếng dịch người lùi về phía sau, một số người lo sợ thấp thỏm nhìn Mạnh Phù Dao một thoáng, rồi lại nhìn sang Phật Liên Công chúa một thoáng.

Phật Liên đứng ở đó, chỉ một cái bát tự đã khiến một Công chúa tôn quý, luôn bình tĩnh, từ hòa, thánh khiết trong nháy mắt đã bị tám chữ đó như một luồng gió thổi cho tan nát, thổi sạch vẻ giả tạo trên mặt, cảm xúc trong đáy mắt, khiến sắc mặt nàng ta trắng bệt, tất cả tinh thần đều như bị mất hết, mọi thứ trên người chẳng còn gì nữa cả.

Nàng ta đứng đó như một xác chết, cứng đờ, băng lạnh.

Nếu như một khắc đồng hồ trước nàng ta còn là một Công chúa hoàn mỹ không tỳ vết, thì lúc này đây tất cả mọi thứ đều sụp đổ hoàn toàn.

Sau đó nàng ta đột ngột ngã xuống.

Mạnh Phù Dao lập tức quát lên: "Bất tỉnh gì chứ!”

Âm thanh vang lên như tiếng sấm, chấn động khắp đại điện, khiến đèn cung đình đồng loạt rơi xuống, ánh nến chập chờn rồi tắt ngóm, ánh sáng trong điện trở nên tờ mờ, tất cả mọi thứ đều bị kinh động, khe khẽ lung lay như có vô số hồn ma dã quỷ đang lay động, đung đưa trong khắp đại điện.

Tiếng quát như sấm vang làm cho tất cả mọi người đều phải bịt tai lại, Phật Liên cũng không ngoại lệ - thế nên nàng ta không thể nào bất tỉnh được.

Nàng ta định giơ tay lên bịt tai lại, tay còn chưa kịp đưa lên thì đột ngột bên cạnh có một người không biết xuất hiện từ lúc nào, người kia ngây thơ nhìn nàng ta cười hỏi, "Hoa sen, ta bị ngươi bức lâu như vậy mà còn không bất tỉnh, sao mới chút thôi mà ngươi đã bất tỉnh rồi? Dù gì thì cũng phải nói chuyện xong xuôi hãy bất tỉnh chứ, làm người phải có trước có sau, như vậy mới được mọi người ái mộ, ngươi xem, ngươi mới chịu một chút đả kích thôi mà đã chơi xấu như vậy rồi à?"

Phật Liên chậm chạp buông tay xuống, nhìn chằm chằm Mạnh Phù Dao, trong ánh mắt như bò ra vô số rắn độc, chúng liều chết bám lấy Phù Dao, như muốn cắn xé nàng, quyết không buông tha.

Phù Dao im lặng, lâu thật lâu sau mới nói, "Cho đến bây giờ ngươi vẫn tưởng là mình yêu sao? Thực ra ngươi chỉ tham lam muốn chiếm hữu mà thôi, nếu như ngươi là một nữ nhân bình thường, sẽ không phí hoài thời gian của mình một cách vô ích như vậy đâu. Sao ngươi không cầu mong cho Thái tử điện hạ có được một người vợ tốt, để cả hai đều vui vẻ? Tiếc là, ngươi lại khiến ta không thể nào nhịn được nữa."

Nàng phất tay áo đứng dậy, sải bước bỏ đi, lúc này Chiến Nam Thành ở trên điện từ tốn cười hỏi, "Không biết vì sao Mạnh tướng quân lại có trong tay bản chính Toàn Cơ đồ?"

“Hồi Bệ hạ." Mạnh Phù Dao hơi khom người, "Thái tử tệ quốc cùng Phật Liên Công chúa đã hủy bỏ hôn ước, Toàn Cơ đồ đã sớm lấy lại rồi, triều thần Vô Cực ta người người đều biết, cũng rất xem thường việc làm của Công chúa. Hôm trước khi Thái tử rời khỏi Thiên Sát, đã từng nói chuyện này với tại hạ. Năm đó lúc hủy bỏ hôn ước đã đáp ứng lời thỉnh cầu của Quốc chủ Toàn Cơ, đợi đến khi Công chúa trưởng thành mới công bố thiên hạ. Chưa từng nghĩ đến việc ngày hôm nay Công chúa lại cho mình là vị hôn thê của Thái tử mà tự ý hành động, không chỉ làm khó cho Thái tử mà còn tổn hại đến danh dự của Công chúa. Tại hạ lúc ấy đã định khuyên Công chúa, nhưng với thân phận thấp kém của mình thật khó mà nói được. Thái tử đã đưa bảo đồ này cho tại hạ, dặn là nếu Công chúa mà còn nhắc đến mối quan hệ này trước mặt Vương công thất quốc, thì hãy đưa nó ra cho Công chúa xem, tránh đừng làm tổn thương đến Công chúa... Bệ hạ, khi thảo dân nghe thấy Công chúa nói câu "Một điện quân thần" thì cơn giận liền bốc lên đến đỉnh đầu, thất lễ với triều đình, xin Bệ hạ thứ tội."

Chiến Nam Thành liền thở dài, sau nửa ngày im lặng khó khăn lắm mới nhẹ nhàng nói, "Công chúa cũng chỉ vì quá yêu sâu đậm... Người đâu, mau đến đưa Công chúa trở về..”

Y chưa nói hết câu thì bỗng nhiên một tiếng thét to vang lên chặn đứt lời y, âm thanh kia như tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, sắc bén như băng, đâm thủng không gian yên tĩnh trong đại điện lúc này.

"Trưởng Tôn Vô Cực, ngươi thật là ác độc! Phượng Tịnh Phạm ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"