Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 8 - Chương 10: THẦN ĐIỆN HÁO SẮC




“May quỳ đón tiếp!”

"Thay trời hành đạo!"

Người trên thuyền kia khí thế ngất trời, người bên thuyền này lại không biết làm sao.

Mạnh Phù Dao lẩm bẩm: "Tên ngốc nào gây chuyện vậy? Lần này ta đến không phải để đánh nhau mà để xin người ta giúp đỡ, ta không muốn còn chưa đặt chân lên Thương Khung mà đã đắc tội với người ta đâu..."

Đoạn lại cố ép mình trấn tĩnh nói: "Ta phải nhịn, nhịn, nhịn, nhịn..." Nàng phất tay áo, đeo vũ khí, rồi bay ra khỏi khoang thuyền, còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy cảnh tượng bi thảm phía trước...

Đế Phi Thiên ngoảnh đau nhìn đoàn người áo trắng tư thái cao quý kia, làu bàu: "Ồn ào thật đấy "

Nói rồi hắn ta phẩy phẩy tay áo, sau đó... con thuyền bên cạnh bỗng nhiên bị lật úp.

Đúng vậy, chính là bị lật úp.

Tựa như có một bàn tay vô hình khổng lồ đặt dưới đáy thuyền, lật úp con thuyền lớn gần ba mươi trượng kia lại.

Lật thì lật thôi, một vật lớn như vậy chỉ cần ùm một tiếng là xong xuôi, vậy mà chiếc thuyền lại bị lật một cách từ từ, giống như là một tay phong lưu rất giỏi chuyện giường chiếu, đang từ từ đè cô gái đẹp như hoa của mình xuống, dưới ánh đèn trong veo.

Nét mặt như bị hút hồn, tư thái nho nhã, động tác dạt dào tình cảm, còn người trong thuyền thì hết sức đen đủi.

Con thuyền nghiêng ngả, những người mặt lạnh băng đang giơ lá cờ kia dường như vẫn chưa phản ứng kịp trở lại nhất thời không thể đứng vững được, lũ lượt trượt về phía sau, khí thế tôn quý bay tận đẩu tận đâu rồi, mông chồng lên mông xếp thành một đống. Mà những người này võ công cũng được coi là tạm ổn, lập tức đồng loạt bật phắt dậy, người nào người nấy tư thế cũng nhẹ nhàng như mây, nhìn cũng có vài phần tiên khí, đám người trên bờ lúc đó ai nấy cũng đều chắp tay bái lạy, cúi đầu không dám ngóc lên.

Đế Phi Thiên nhìn vói ánh mắt thích thú, đợi khi dám người đó bay lên giữa không trung, hắn ta liền hít sâu một lần nữa, đột nhiên giơ tay ra.

Trong tay hắn ta bỗng có thêm một lá cờ nhỏ màu xanh, trên lá cờ hình như có hình vẽ, nhưng bị gió thổi phần phật nên nhìn không ra hình gì, chỉ có cảm giác đó như là thù của một con vật nào đó, hắn ta đón gió chỉ tay vào ngọn cờ nhỏ màu xanh, ngay lập tức tiếng sấm chớp đùng đoàng vang lên.

Mưa rồi!

Cơn mưa này không to mà cũng chẳng nhỏ, chỉ trong phạm vi ba mươi trượng, vừa bằng kích cỡ của chiếc thuyền, xối xả tuôn xuống rồi tạnh nhanh như chớp, khiến mọi người ở trong phạm vi đó đều ướt nhẹp từ trong ra ngoài.

Ấy vậy mà con thuyền kề ngay bên cạnh lại khô ráo.

Mạnh Phù Dao ngước lên, nói: "Thần côn(*) ... bên cạnh ta có một đại thần côn."

(*) Chỉ những người làm bùa phép, lên đồng, phong thủy…

"Đó là thuật che mắt", người bên cạnh nàng khẽ cười, chính là Trưởng Tôn Vô Cực, "Thuật di chuyển của quỷ thần, thực ra là dùng nước biển."

Mạnh Phù Dao "Ồ" một tiếng, chau mày nghĩ, bị một tên nửa thần nửa quỷ này bám đuôi, ngộ nhỡ có ngày hắn ta bất mãn điều gì đó, điên tiết lên thì biết phải làm sao đây?

Trận mưa xối xả ba mươi trượng vẫn rào rào rơi xuống, những sứ giả Thần điện kia vì muốn thể hiện sự phóng khoáng và phô bày cốt cách thiên tiên nên đều mặc những bộ đồ màu trắng mỏng tang mà chẳng hợp thời tiết, bị nước dội một phát như vậy liền trở nên như lõa thể...

"Ồ", Mạnh Phù Dao tròn mắt, "Quần nhỏ màu tím".

Đế Phi Thiên kiêu ngạo nhìn những người áo trắng kia lộ rõ thân hình, chăm chú nhìn những chỗ lồi lõm rồi lắc đầu, thở dài ngao ngán: "Thân hình quá bình thường, ta nói này, nếu các ngươi không xinh đẹp thì còn ra ngoài làm gì chứ? Nhìn đi, người bên cạnh ta đây mới gọi là..." Hắn ta nói nửa chừng thì bị Mạnh Phù Dao lấy tay bịt miệng năn nỉ không thôi, "Xin ngươi, xin ngươi đó, ta không muốn nổi tiếng đâu..."

Cả đám Thần Sứ bị nhục mạ, người nào người nấy đều tức xanh cả mặt, nhất loạt rút binh khí lao vào Đế Phi Thiên, bỗng một giọng nói vang lên: "Dừng!"

Giọng nói người đó không cao, nghe còn rất trẻ, ngừ điệu dường như hơi yếu ớt, thế nhưng một tiếng nói ra, đám người áo trắng lập tức đồng loạt tiếp đất cúi mình, còn những người dân đang ngẩng đầu quan sát cũng một lần nữa cúi đầu xuống đất.

Mạnh Phù Dao nhìn cái cây ở gần bờ sát con thuyền kia, nơi phát ra giọng nói ấy, những lớp vỏ của cây đó đột nhiên từ từ tách ra, lặng lẽ rơi xuống.

Nội lực thật mạnh mẽ.

Gió biển bốn bề dường như lặng xuống đôi chút, tấm mành che của con thuyền đang nghiêng ngả vừa được vạch ra, một bóng người màu vàng chậm rãi xuất hiện, bước chân rất bình tình, cũng rất chậm. Thân con thuyền đang nghiêng về bên phải, người đó liền đi về bên trái, cứ mỗi lần người đó bước đi, thân thuyền lại lật quay trở về như cũ một chút, qua mười bước chân, con thuyền nghiêng ngả khi nãy đã từ tà được người đó làm cho trở lại như ban đầu.

Đám người áo trắng đồng loạt quỳ xuống: "Thần Sứ thần uy!"

Người dân trên bờ cũng đồng thanh hô to: "Thần Sứ thần uy!"

Mạnh Phù Dao hếch cằm, vô cùng thích thú nhìn người mặc áo vàng, hỏi Trưởng Tôn Vô Cực: "Giỏi quá, một tên Thần Sứ mà lại có công lực cao siêu đến như vậy, chắc là còn mạnh hơn cả Yên Sát rồi đấy nhỉ."

"Thần Sứ của Thương Khung vốn dĩ đã là cao thủ được tuyển chọn hết sức kĩ lưỡng." Trưởng Tôn Vô Cực đáp, "Là người thăm dò ngoại phái của một quốc gia thì sao có thể yếu được".

Hắn nhìn thắt lưng của người mặc áo vàng đó, lục tìm trong tập các biểu tượng người đứng đầu, khẽ nói: "Người của Khẩn Na La".

"Khẩn Na La?" Mạnh Phù Dao sững lại một lát, "Thiên Long bát bộ(*)?"

"Sao nàng lại biết Thần điện bát bộ?" Trưởng Tôn Vô Cực nhìn Manh Phù Dao với chút ngạc nhiên, Mạnh Phù Dao nói, trùng hợp, đó chỉ là sự trùng hợp mà thôi...

"Thần điện bát bộ, nhất Thiên Chúng, nhị Long Chúng, tam Dạ Xoa, tứ Càn Thát Bà, ngũ A Tu La, lục Ca Lâu La, thất Khẩn Na La, bát Ma Hô La Già. Thiên Chúng do Điện chủ lãnh đạo, Người thống trị tối cao của Thương Khung. Long Chúng do Thánh chủ lãnh đạo, Dạ Xoa cai quản mặt quân sự, đây là ba Điện ở tầng tối thượng, tiếp đó là Càn Đạt Bà cai quản Chính sự, A Tu La cai quản kinh tế, Ca Lâu La lo mảng hộ vệ, Khẩn Na La quản lí việc đào tạo đồ đệ, Ma Hô La Già quản lí đại cảnh tứ phía của Thần điện, đồng thời bát bộ mỗi người sẽ thiên về một mảng lĩnh vực như thiên văn, trận pháp, bói toán, ma thuật, ca vũ, âm nhạc, thư họa, y dược, đây đồng thời cũng là những điểm mạnh riêng của Bát bộ."

(*) Thiên Long bát bộ: Tên một bộ tiểu thuyết kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung, Kim Dung mượn tên tám loại phi nhân có sức mạnh hơn người nhung không phải là người để ám chỉ từng nhân vật trong bộ truyện. Tám loại phi nhân đó là: Thiên, Long, Dạ Xoa, Càn Thát Bà, A Tu La, Ca Lâu La, Khẩn Na La, Ma Hô La Già. Tám loài này do Thiên và Long đứng đầu nên gọi là "Thiên Long bát bộ".

Mạnh Phù Dao nghe Trưởng Tôn Vô Cực nói như những chuyên gia đã nghiên cứu rất kĩ, cười nói: "Trên thế gian này còn có việc nào mà huynh không biết không?"

"Có chứ", Trưởng Tôn Vô Cực cũng cười không ngớt, "Không biết khi nào nàng mới chịu đồng ý gả cho ta."

Mạnh Phù Dao lườm hắn, vẫn chưa kịp nhìn vào mắt nhau thì bỗng nghe thấy một tiếng động lớn, hóa ra con thuyền ở phía đối diện đã trở về vị trí ban đầu. Trong tiếng reo hò, hoan hô kinh thiên động địa kia, thân thuyền của con thuyền đối diện ấy dường như còn gần hơn một chút so với trước đó, đâm thẳng qua chỗ họ không chút nhân nhượng.

Đế Phi Thiên vốn đang dỏng tai nghe Trưởng Tôn Vô Cực giới thiệu về cơ cấu của Trường Thanh Thần điện, không để ý đến bên kia, bỗng chốc hắn ta quay đầu lại nhìn, nổi trận lôi đình, nhấc tay lên chém một vệt màu vàng còn đẹp hơn cá tên áo vàng kia nữa.

Mạnh Phù Dao thấy vậy bụng nghĩ toi rồi, vừa mới tiến vào được ranh giới của Thương Khung mà đã giết người, sau này phải làm thế nào đây? Nàng toan phi lên ngăn cản thì đột nhiên bị ai đó kéo mạnh về, hoá ra lại là Trưởng Tôn Vô Cực hắn một tay kéo Mạnh Phù Dao lại, một tay lại phất vạt áo, âm thầm nhẹ nhàng, một vệt sáng màu vàng chìm vào trong nước biển, một tiếng động lớn thình lình vang lên, mặt biên nhô lên một bức tường bằng nước, cùng với đó là vệt sáng màu vàng bắn tung tóe xung quanh, đến nỗi mà người trên thuyền và người trên bờ đều kinh ngạc, tản ra xa để tránh nấp.

Đế Phi Thiên quay đầu lại, lườm Trưởng Tôn Vô Cực, ánh mắt mang tà khí: "Hửm?"

"Vu thần đại nhân cảm thấy, tên nhãi ranh này có xứng đáng để ngài ra tay không?" Trưởng Tôn Vô Cực khoan thai đáp, "Đối thủ của ngài, chẳng lẽ chỉ là một tên Thần Sứ Thần điện nhỏ bé này?"

Đế Phi Thiên trầm tư một hồi, gật đầu: "Cũng đúng, ta không tính toán với những tên tiểu bối, chỉ tổ hạ thấp bản thân". Hắn ta phất phất vạt áo, "Ngươi tự giải quyết là được rồi".

Hắn ta quay người lại không muốn quan tâm đến chuyện này nữa, không ngờ rằng tên Thần Sứ áo vàng vừa thoát mạng kia lại không biết nắm bắt tình hình, lập tức đứng trên đầu thuyền lạnh lùng nói, "Muốn chạy trốn sao?"

Những tên sứ giả áo trắng ướt nhẹp cùng đồng thanh hô lớn: "Còn không quỳ xuống xin Thần Sứ tha mạng!"

Trong số những tên áo trắng có vài người là nữ, y phục ướt nhèm nhẹp lộ hết thân thể, nhưng lại không biết xấu hổ mà che đi, thản nhiên đứng dậy nói lớn, dân chúng trên bờ cũng không dám nhấc đầu lên nhìn, càng không dám nói những lời lẽ chế nhạo gì hết cả...

Mạnh Phù Dao thở dài, nghĩ bụng thần quyền thống trị sự sùng bái tín ngưỡng quả nhiên chẳng phải thứ gì tốt đẹp, chỉ là thứ hại người, thời gian lâu rồi sẽ sinh ra tà niệm, đây nào có phải là phản ứng và cử chỉ của người bình thường đâu.

Những tên Thần Sứ của Thương Khung này được người dân của nước này bái lạy quen rồi, tưởng mình là thần thật hay sao?

Thấy Đế Phi Thiên lại tức giận đùng đùng, Mạnh Phù Dao vội vàng xoa dịu hắn ta: "Để ta, để ta, chút chuyện nhỏ nhặt này làm sao có thể làm phiền ngài được, ngài vào trong khoang thuyền đi, ta sẽ bảo Thiết Thành pha trà cho ngài uống... Thiết Thành, pha trà Bích Vân Tước Thiệt cho ta!".

Thiết Thành mặt sầm lại, bốc một nắm to Tước Thiệt ném vào cốc: "Đắng chết nhà ngươi đi".

Mạnh Phù Dao quay người lại, vừa nghĩ phải dùng cách gì để vừa dạy dỗ đối phương lại không tổn hại đến tính mạng tên áo vàng đối diện thấy Đế Phi Thiên đi vào khoang thuyền tưởng rằng hắn ta đang khiếp sợ chạy trốn, đắc ý cười khành khạch, giơ tay lên chỉ vào người Mạnh Phù Dao: "Bắt chúng lại cho ta! Đưa đến đại lao Phân Đàn trị tội thị chúng!"

Đám người áo trắng khom mình tuân lệnh, Phù Dao không biết phải làm thế nào đành vuốt tay áo, Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên lại tiến lên phía trước, nói: "Người đối diện kia có phải là thuộc hạ của Khẩn Na La không?"

Người áo vàng kia liền cứng đờ, đưa mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, lúc này Trưởng Tôn Vô Cực tất nhiên là đã dịch dung rồi, cũng chỉ được coi là một chàng trai trẻ tuổi có tướng mạo tạm được mà thôi, tuy là như vậy nhưng ánh mắt của người kia cũng động đậy một chút, vẫy tay ra hiệu cho mọi người dừng tay lại, hỏi: "Các hạ là người trong bát bộ?"

"Hân hạnh được gặp." Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Ta là thuộc hạ của A Tu La, thay đại vương đi khảo sát tình hình thủy lợi ở tây vực".

"A..." Ánh mắt của người đó cũng mềm xuống mấy phần, nhưng vẫn còn chút ngờ vực dành cho Trưởng Tôn Vô Cực, "Tại sao không có Nghi trượng, ngươi cũng là Thần Sứ sao?"

"Tân Hà thủy triều dâng, đê điều không vững, Chính sứ đại nhân đã qua đó trước rồi." Trưởng Tôn Vô Cực khiêm mình, tư thái trời sinh đã nho nhã, "Tại hạ là Phó sứ, vừa được điều đến từ chỗ Ma Hô La Già, cùng với Chính sứ đại nhân cùng phân nhau khảo sát."

Thấy đối phương câu nào câu đấy có lí lẽ, lại rất chính xác, ánh mắt của người áo vàng cuối cùng cũng bình thường trở lại, nhưng lại vẫn nhìn Trưởng Tôn Vô Cực từ trên xuống dưới, giọng điệu vẫn mang vài phần chế giễu, nói: "Nếu đã như vậy mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi, thất lễ rồi."

Rồi người đó lại nhìn khoang thuyền mà Đế Phi Thiên bước vào, có chút do dự hỏi: "Vị vừa nãy là..."

"Tại hạ không hề biết hắn ta..." Trưởng Tôn Vô Cực hạ thấp giọng, thần bí đáp: "Gặp trên đường thôi, nói là bạn cũ của Điện chủ, người này rất thần thông, ngài cũng đã thấy rồi đấy, do đó tại hạ không dám đắc tội, Thần Sứ tuy rằng không sợ hắn, nhưng cũng không cần thiết phải gây thù chuốc án với những kẻ như vậy, nếu không thì khi về Thần điện e sẽ khó mở lời."

Người đó "ờ" một tiếng, dường như bị cảm động bởi những lời lẽ quan tâm của Trường Tôn Vô Cực, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cười đáp: "Nếu vậy thì xin được chỉ bảo nhiều hơn".

Giọng hắn vừa mềm xuống, mắt của Mạnh Phù Dao bỗng giật giật - Nữ nhân!

Không ngờ lại là nữ nhân!

Thân thể của nàng ta từ đầu đến chân đều được che bởi bộ y phục màu vàng, trên mặt còn có chiếc mặt nạ che nửa mặt, ngữ điệu nói chuyện lạnh lùng, âm thanh không cao, tâm tư của Mạnh Phù Dao đều đang đặt trên việc làm thế nào để hóa họa thành phúc, biến vũ khí thành tơ lụa nên không hề chú ý đến giới tính của nàng ta.

"Phó sứ lúc nào sẽ quay trở về Thần điện?" Người con gái đó tự nhiên lại có thiện cảm với Trưởng Tôn Vô Cực, tự nhiên bắt chuyện hỏi han, "Bản sứ đáng lẽ ra nhận lệnh về Thần điện, nhưng trên đường còn có nhiệm vụ, không biết hai ta liệu có cùng đường chăng?"

"Tại hạ cũng đang quay trở về Thần điện." Đôi mắt của Trưởng Tôn Vô Cực lấp lánh, đáp: "Có thể đồng hành cùng Thân Sứ đại nhân là điều vô cùng vinh hạnh của bản thân tại hạ."

Vừa nói chuyện mấy người vừa cùng nhau xuống thuyền, Đàn chủ phân Đàn sớm đã có chuẩn bị nghênh đón, mỗi người đều lên ngựa, nàng ta không thèm để ý đến sự tồn tại của Mạnh Phù Dao, chỉ đi bên cạnh Trưởng Tôn Vô Cực cười nói: "Phó sứ khiêm tốn quá rồi, ngài là thuộc hạ củaA Tu La, đẳng cấp vốn dĩ đã cao hơn Khẩn Na La, chúng ta nên xưng hô bằng vai phải lứa mới đúng." Anh mắt của nàng ta sau lớp mặt nạ kia đang lả lướt trên người của Trưởng Tôn Vô Cực, cười lớn nói: "Đúng là tuổi trẻ tài cao, mới trẻ như vậy mà đã là phó sứ của A Tu La rồi, xin được mạo muội thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?"

Mạnh Phù Dao đi ở phía đằng sau, thầm nghĩ, đây có phải là "La liếm" trong truyền thuyết không?

"Tại hạ Hứa Chiêu Nguyên." Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, nhưng không hỏi danh tính của đối phương.

"Cái tên rất hay...." Ánh mắt nàng ta lúng liếng đung đưa, chỉ nói nửa câu lại dừng lại, dường như đang đợi câu hỏi của Trưởng Tôn Vô Cực, nhưng tên Trưởng Tôn Vô Cực kia lại chỉ mỉm cười nhìn nàng ta, ra chiều không hiểu ý.

Ánh mắt của nàng ta có hơi thất vọng, buồn phiền, ấp úng nói: "Bản sứ... Thác Bạt Minh Châu".

"Tên hay lắm." Trưởng Tôn Vô Cực cất lời khen ngợi, lời khen bay bổng nhẹ nhàng.

Nàng ta rất thích thú, cúi đầu đáp: "Nghe nói khi gia mẫu sinh ta ra từng mơ thấy một viên ngọc minh châu rơi xuống đất, tỏa sáng khắp căn phòng..." Không ngờ nàng ta lại nói với Trưởng Tôn Vô Cực truyền kì mà nàng ta được sinh ra và đặt tên.

Mạnh Phù Dao đi đằng sau lặng lẽ lắng nghe, bỗng nảy ra một suy nghĩ rất xấu xa, minh châu rơi xuống đất? Vậy không phải sẽ nát thành phấn sao? Ai chà...

"Đây là Thần tiên động phủ do bổn Đàn xây dựng dành cho Thần sứ quá bộ trú ngự lại, mỗi người một khu riêng biệt..." Đàn chủ của phân Đàn cẩn thận dẫn mọi người đến trước một tòa kiến trúc rất tinh xảo có tường màu xanh và gạch ngói đen, cửa nguyệt động vừa mở ra thì đã nhìn thấy hai hàng người hầu xếp ngay ngắn đồng thanh chào đón.

"Chỗ ở thô thiển, đón tiếp chậm chạp... mong hai vị thần sứ thứ lỗi..." tên Đàn chủ Phân đàn có chức vị tương đương với Huyện lệnh dường như chưa từng có kinh nghiệm đón tiếp hai vị thần sứ bao giờ, vô cùng lo lắng, rớt cả mồ hôi hột xuống.

"Rất tốt." Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn xung quanh thày trong sân còn có hai độc viện nhưng lại liền sát nhau, chỉ cách nhau một bức tường hoa, bộ dạng rất vừa lòng vẫy vẫy tay; "Nhà ngươi lui xuống đi".

Trưởng Tôn Vô Cực từ biệt nàng ta tại tường hoa, Thác Bạt Minh Châu vô cùng lịch sự nói: "Đường còn dài lắm, e dè gì chứ?"

Mạnh Phù Dao nhìn bóng dáng màu vàng sáng chói của nàng ta bước qua bên kia bờ tường hoa, ngẩng đầu nhìn "Thần tiên động phủ", cười nói: "Nơi tiếp đãi khách ở một địa phương nhỏ, vậy mà lại hoa lệ tinh xảo như vậy, thật là xa hoa quá mức tưởng tượng".

Trưởng Tôn Vô Cực nắm tay nàng, cười nói: "Dân chúng Thương Khung cho dù nghèo khổ, nhưng khi cống hiến cho Thần điện thì lại không tiếc bất cứ thứ gì, cho nên từ trước tới giờ Thần Sứ đi tuần tra luôn được hưởng những chế độ ấy, đều vô cùng xa hoa quá mức tưởng tượng".

"Đây chính là ma lực của việc tín ngưỡng tôn giáo bị thần quyền thống trị..." Mạnh Phù Dao thở dài, "Một khi tín ngưỡng đã được hình thành thì đến một mức độ nào đó còn mạnh mẽ hơn cả chính thể bình thường, rất khó bị lật đổ."

Đột nhiên nàng cảm giác có chút bất ổn sau lưng, quay đầu lại nhìn, Đế Phi Thiên đang nhìn hai người nắm tay nhau với một ánh mắt quá mức âm tà.

Nhìn bộ dạng của hắn ta dường như là rất muốn kéo tay ai đó ra rồi đặt tay mình vào, Mạnh Phù Dao lập tức cười nhắc nhở hắn ta: "Không được cậy thế, không được cậy thế", rồi lại ra lệnh cho Diêu Tấn, "Đi đi, tìm phụ nữ đến cho Vu thần đại nhân hạ hỏa, nhất định phải thật đẹp đấy."

Kim Cương ngẩng đầu hét lớn trên vai của Trưởng Tôn Vô Cực: "Tìm cho ta một con cái tới đấy, nhất định phải đẹp đấy".

Nguyên Bảo đại nhân trên vai của Đế Phi Thiên nhìn Kim Cương với ánh mắt tức giận - Đế Phi Thiên không chịu trả Nguyên Bảo đại nhân, mà cặp đôi chủ nhân vô lương tâm kia cũng không gấp rút đòi lại, Nguyên Bảo đại nhân đã vài lần bị mua đi bán lại, tự nhận rằng hồng nhan bạc mệnh - thực ra Vu thần đại nhân đối xử rất tốt với những thứ mà hắn ta thích, trái cây của núi thần cách xa ngàn dặm hắn ta đều có thể mang về cho Nguyên Bảo đại nhân, làm cho Nguyên Bảo dạo gần đây lại béo lên.

Cửu Vĩ vì thế cũng rất vui, bờ vai của Mạnh Phù Dao là của riêng mình nó rồi!

Diêu Tấn nhận lời vội vàng đi tìm nữ nhân, sắc mặt Đế Phi Thiên biến đổi, lúc sau lại vẫy tay, dứt khoát nói: "Không cần nữa!"

Mạnh Phù Dao ngạc nhiên: "Đại nhân à, không phải ngài đã nói lâu lắm rồi không chơi đùa với các cô nương đến nỗi người sắp mốc meo rồi sao, không phải ngài đã nói nếu không có các cô nương bên cạnh thì sẽ thèm quá mà chết hay sao?"

"Không cần nữa!" Đế Phi Thiên ngóc đầu lên quay trở về phòng của mình, "Ta sẽ không chiều theo ý ngươi đâu! Không có lí do gì mà trong tay có thứ tốt nhất rồi mà lại phải dùng thứ khác."

Mạnh Phù Dao yên lặng, trong lòng kiêu ngạo nghĩ rằng, chính vì ngươi muốn đánh cắp tráo tim của ta nên gồng mình nín nhịn à? Không cần đâu, nhà ngươi có giữ thân thể trong sáng như ngọc một vạn năm đi chăng nữa, tỷ tỷ đây cũng không thèm động lòng mà yêu ngươi đâu...