Phù Đồ Tháp

Phù Đồ Tháp - Chương 92: Khấp thạp càn khôn




Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, người trong điện đều chụm đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ. Âm Lâu vẫn bình thản như thường, múc cái bánh trôi nước nếm một miếng, bánh nhân đậu đỏ hoa hồng. Hương vị không tồi, chỉ là hơi ngọt quá rồi.



Lệ phi bên cạnh nghiêng mắt nhìn nàng, âm dương quái khí mà nói: “Xem như bây giờ cô có hy vọng rồi, tỷ tỷ nhà cô đúng là nhân tài, chẳng phải trước kia là thiếp của Nam Uyển Vương sao, thế nào mà một hơi lại thành Hoàng Hậu? Bộ gia đúng là cái ổ phượng hoàng, hết người này đến người khác.”



Nàng ho khan một tiếng buông chén đũa xuống, “Người xưa nói mắt nghiêng tâm bất chính, ánh mắt cô nhìn ta cũng chẳng ra gì. Còn về chuyện này, quả thực không phải tỷ muội chúng ta có chủ tâm, nếu cô không nghĩ ra…” Nàng hất cằm về hướng Hoàng Đế, “Thì có thể đi hỏi vị kia, hắn nhất định sẽ vui lòng giải đáp.”



Lệ phi bị nàng làm cho nghẹn khí, hung hăng dằn mạnh cái bát xuống mặt bàn.



Thái độ của Hoàng Thái Hậu rất rõ ràng, “Không được!” Dường như ý thức được mình hơi võ đoán, sợ làm mất mặt Hoàng Đế, lại đổi sang một ngữ khí dông dài, “Hoàng Hậu là mẫu nghi một nước, là gương tốt cho nữ tử trong thiên hạ, biết bao người đang nhìn vào! Chưa nói đến ai khác, con nhìn các nàng một cái mà xem,” Thái Hậu chỉ tay xuống phía dưới, “Quý Phi, Hiền phi, Thục phi…Những người này đều có Hoàng tử, phẩm tính thuần lương. Con chọn ai mà chẳng tốt, lại chọn nàng ta? Hoàng Đế à, thể diện tôn nghiêm của dòng dõi Đế Vương là đại sự quan trọng nhất, không thể chỉ vì yêu thích của mình. Không thích phi tần trong cung cũng không sao, khai xuân có thể tuyển tú, đến lúc đó chọn một người xuất thân dòng dõi cao cũng được, hà tất phải vội vã lúc này? Cái gì mà Bộ Âm Các, ta thấy vẫn là không nên! Kẻ mê hoặc lòng vua không những không thể lập hậu, thậm chí còn đáng chết! Một nữ nhân không đoan không khiết, làm mẫu nghi thiên hạ kiểu gì? Tuy con không phải do ta sinh, nhưng được ta nuôi dạy từ nhỏ, mẫu tử chúng ta không xa lạ, khác gì ruột thịt đâu. Ta vốn không muốn quản những chuyện này, nhưng lúc này thực sự không ổn. Ý của ta là như thế, con nhìn mà xử lý đi! Nếu khăng khăng một mực ta cũng không cản con, chỉ là đừng có gọi ai gia là Mẫu hậu, để ta dọn khỏi Từ Ninh Cung, đến thái lăng thủ lăng đi!”



Trên mặt Hoàng Đế rất là khó xử, “Lời này của Mẫu hậu con không dám không nghe, con trai bất hiếu, chọc Mẫu hậu thương tâm. Nghe lời dạy bảo vừa rồi, con nghĩ lại, cảm thấy Mẫu hậu nói rất có đạo lý. Chư phi tần trong cung, vào được cung uyển đều là người được chọn tốt nhất. Mẫu hậu đã lên tiếng chọn lấy một người trong các nàng, vậy cứ theo ý Mẫu hậu mà làm.”



Chư phi lập tức chấn hưng tinh thần, thân mình càng thêm ưỡn thẳng. Lệ phi bên cạnh Âm Lâu vốn dĩ ngồi bằng nàng, Hoàng Đế vừa cất lời, nàng ta tức khắc cao hơn nàng nửa cái đầu. Nàng chỉ thấy buồn cười, thuận thế rụt người thấp xuống, dù sao cũng chẳng quan tâm ai làm Hoàng Hậu, mà xem ra Âm Các không còn hy vọng rồi. Phí công chịu hai cái tát kéo Trương Hoàng Hậu xuống, không ngờ lại là may áo cưới cho người khác, tính ra cũng thật đáng thương.



Hoàng Đế rời khỏi ngự tọa, giữa hàng bàn tiệc có đường đi rộng rãi, hắn chắp tay dạo bước, hơi ngẩng đầu, khóe miệng mang theo ý cười, chậm rãi cất tiếng như thể ngâm thơ: “Trẫm thuận theo thiên địa, Càn thủy tất lại chăng Khôn thành. Nay có Đoan phi Uyết Loan Cung, thuần hiếu khiêm nhường, bỉnh đức an trinh, cẩn tuân nội tắc, đương long chính vị chi nghi. Trẫm theo từ dụ Hoàng Thái Hậu, mệnh lấy sách bảo, lập nàng làm Hoàng Hậu. Từ đây phò trợ triều chính, cùng trẫm đứng ngồi cùng vinh, không quên cần mẫn tương trợ. Mậu chỉ trường ưng, vĩnh tuy đa phúc, khâm thử.”



Một tiếng sấm rền giữa trời nắng, bổ thẳng tắp vào đỉnh đầu. Âm Lâu sợ đến mức lá gan muốn nứt ra, nàng cho rằng mình nghe lầm rồi, hoảng sợ nhìn mọi người, phi tần trong điện cũng đang kinh ngạc như mắc mưa, trừng to mắt nhìn nàng. Thì ra không phải nàng thất thần nghe nhầm, Hoàng Đế thực sự phong nàng làm Hậu, đến sách văn cũng không cần ban, trực tiếp khẩu dụ, chuẩn xác hơn bất cứ thứ gì.



Đây là có chuyện gì? Nàng hoảng sợ đến cực điểm, quay lại nhìn Tiêu Đạc, trên mặt hắn trấn định, lại chẳng che được kiếp sợ trong cái nhíu mày. Hoàng Đế bày một trò đùa lớn cho bọn họ, chẳng trách ngày mồng 8 tháng chạp lại đến chỗ nàng nói một đống lời không thể hiểu được, là đã sớm có tính toán từ trước sao? Sách phong nàng làm Hoàng Hậu, sau đó yên tâm thoải mái mặc Tiêu Đạc thay hắn bán mạng, bởi vì từ nay giang sơn không còn chỉ liên lụy đến một mình hắn, mà cũng là an nguy của nàng. Thánh chủ minh quân dốc lòng chăm lo việc nước, còn hắn một mình một nẻo, rất đỗi vui vẻ tự biến mình thành kẻ múa rối bóng. Trong đầu nàng loạn thành tơ vò, hết thảy đều tới quá đột nhiên, chẳng ai đủ sức chống cự.



Nhưng chính mình không thể náo loạn, chẳng may bây giờ xảy ra sai lầm gì, có lẽ Ngự Lâm Quân sẽ tiến vào ngay lập tức mà áp giải Tiêu Đạc đi. Thiên hạ này chung quy vẫn là của Hoàng Đế, Tiêu Đạc có giỏi giang đến mấy, đáng tiếc cũng chẳng có cách nào ngăn cản Hoàng Đế đích thân hạ chiếu mệnh. Nàng chỉ còn nước khước từ, hy vọng thật xa vời, nhưng cũng phải thử một lần.



Nàng quỳ xuống, tỳ trán lên mặt thảm rắc rối dọc ngang, “Nô tỳ vô đức vô năng, không dám nhận Hoàng ân này. Nô tỳ là cung quyến Tiên Hoàng, được Hoàng Thượng ân điển trở lại hoàng cung đã là trăm triệu vinh sủng. Bây giờ còn nhận ấn sách trung cung, nô tỳ chính là tội nhân thiên cổ, sau này chết đi không có mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông. Cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, cầu Hoàng Thái Hậu thành toàn nô tỳ. Nô tỳ…thật sự không thể…”



Nàng khấu đầu nghẹn ngào không ngừng, co quắp thân mình nho nhỏ, dáng vẻ kia trước nay chưa từng gặp. Tiêu Đạc chỉ cảm thấy đồ đạc lẫn bóng người trước mắt đều xoay tròn thật nhanh, đầu óc nóng lên, quả thực không kiềm chế nổi cơn tức giận trong lòng. Hay cho một chiêu rút củi đáy nồi, đủ để tiêu tán hết mọi nỗ lực của hắn. Tử Cấm Thành ác độc này, mỗi bước đi đều giấu diếm tâm cơ. Toàn bộ kiềm chế ẩn nhẫn bấy lâu nay cũng mất sạch, cho dù hắn và Âm Lâu có thề non hẹn biển thế nào, chung quy cũng không đánh lại Hoàng Đế quang minh chính đại chiêu cáo thiên hạ. Hắn chưa bao giờ trải qua nỗi bàng hoàng như lúc này, hỗn loạn động sát khí, có lẽ tử chiến đến cùng cũng không phải không thể.



Hắn đưa tay sờ lên thanh nhuyễn kiếm bên hông, Tào Xuân Áng túm chặt cánh tay hắn lại. Hành thích vua thì dễ, chạy thoát đi mới khó, nếu Hoàng Đế đã an bài như vậy, nhất định trước đó đã chuẩn bị vạn toàn, ai dám vọng động, còn chưa kịp bước ra cửa cung thì đã tan thành tro bụi mất rồi. Tào Xuân Áng không thể nói gì, chỉ dùng ánh mắt khẩn khoản nhìn hắn —— nghĩ cho nương nương đi, nguyện ý nhìn nàng bị Ngự Lâm Quân băm thành thịt nát sao?



Hắn muốn mang nàng đi, muốn mang nàng nguyên vẹn mà đi. Thống khổ ngợp trời bao phủ hắn trong thoáng chốc, chỉ hận chính mình lúc trước không buông xuống được, nếu khi ấy thực sự hạ quyết tâm bỏ trốn cùng nàng, không quản sẽ gặp bao nhiêu hiểm trở, ít ra cũng không khiến người ta tuyệt vọng như giây phút này.



Sách phong Hoàng Hậu là thời khắc một nữ nhân bước lên đỉnh cao, là ước mơ tha thiết huy hoàng của biết bao con người, cho dù là vui sướng tột độ hay là khiêm nhường ngoài mặt, dường như đều không nên là phản ứng như Âm Lâu. Hoàng Thái Hậu bị Hoàng Đế gài lời thì bất mãn lắm, vốn còn muốn bác bỏ, thấy bộ dạng này của Âm Lâu, lập tức lại trở nên không biết nói thế nào.



Kỳ thật người mà Hoàng Đế muốn sách phong ngay từ đầu chính là nàng rồi! Bộ Âm Các cùng lắm cũng chỉ là mồi nhử, nếu không thì nào có chuyện dễ dàng từ bỏ như thế? Một Hoàng Hậu, một mẫu nghi thiên hạ, ấy thế mà sách phong đến là qua loa, sự hoang đường của Hoàng Đế quả thực làm người ta líu lưỡi. Đúng là thiếp không bằng trộm, tam cung lục viện đầy đủ thì chẳng nhìn đến, nữ nhân của người khác, có thối mấy cũng thành thơm.



Nhưng chiếu mệnh đã được đích thân Hoàng Đế ban bố trước mặt mọi người, chẳng còn hy vọng sửa đổi gì nữa. Hoàng Thái Hậu buồn bã nhìn xuống Tân Hoàng Hậu quỳ không dậy nổi, bất đắc dĩ nói: “Đây là tạo hóa của ngươi…”



Âm Lâu cao giọng nói không, “Nô tỳ nghèo hèn, những mong Hoàng Thượng chọn hiền năng khác.”



Tính thế phát triển đến là cổ quái, đầu óc mọi người đều không theo kịp. Tân Hậu khăng khăng không chịu, trên mặt Hoàng Đế cũng không vui. Nhất thời giằng co không được, Hoàng Đế chỉ đành tự mình tiến lên dìu nàng dậy, một tay giữ chặt cổ tay nàng, trên mặt tươi cười, trong ánh mắt ẩn hiện gió chớp, “Trẫm đây không có chuyện dùng dằng ba lần bảy lượt, quân vương từ xưa đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, Hoàng Hậu khiêm tốn trẫm đều biết, nhưng khiêm tốn quá liền không tốt đâu.” Đầu ngón tay hắn dùng sức, rất có ý vị cảnh cáo, quay đầu hạ lệnh cho Tiêu Đạc, “Sáng mai chiêu cáo thiên hạ, trẫm đã phong Bộ thị làm chính cung Hoàng Hậu, từ đây ra cùng xe, vào cùng tòa, trẫm cũng tính toán phổ một khúc truyền lại giai thoại đời sau.”




Hắn cười vang, tiếng cười đập nát mộng tưởng bao người đã chẳng thể nào khảo chứng. Tiêu Đạc nhìn Âm Lâu, trong mắt nàng mang theo thê lương lẫn nài nỉ, hắn biết lòng nàng, hai người yêu nhau đến một trình độ nhất định rồi, chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu thấu hàm nghĩa bên trong. Hắn cắn răng, nhẫn nhục cong lưng, “Thần tuân chỉ.”



Cung quyến khắp điện đều rời chỗ, quỳ xuống dập đầu ngay cạnh bàn tiệc, cung thỉnh Hoàng Hậu nương nương kim an. Âm Lâu nghe những âm thanh ù ù quanh quẩn bên tai, cảm giác giống như bị trùm trong một cái vò bằng vàng thật lớn, chẳng thấy được vinh quang, chỉ có ủy khuất đầy bụng. Nàng quay đầu nhìn Hoàng Đế, nụ cười của hắn đáng sợ như vậy, thì ra tình yêu cũng có thể ngụy trang, vì toàn bộ quá trình này, thậm chí hắn còn không tiếc vứt bỏ Đế Cơ.



“Hoàng Thượng định sẽ xử trí Âm Các thế nào đây?” Nàng nói, “Không phải ngài rất yêu nàng ta sao?”



Hoàng Đế nhếch miệng, “Trẫm từng nói rồi, người trẫm yêu nhất chính là nàng. Còn về nàng ta, giữ lại chỉ khiến người đời tranh cãi. Trẫm đã giúp nàng ta chọn một nhà chồng tốt mà tái giá. Hoàng Hậu niệm tình tỷ muội, nếu muốn thì có thể đứng ra lo liệu, nếu không muốn thì sai người khác làm là được.”



Kẻ vô tình này, Âm Các mang thai con của hắn, ấy thế mà hắn có thể đem nàng ta gả đi! Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn đưa tay vuốt ve khóe mắt nàng, “Đừng nhìn trẫm như vậy, dù sao trẫm cũng chỉ vì yêu nàng.”



Âm Lâu không biết mình đã trở về thế nào, thực ra nói là trở về cũng không đúng, nàng dọn vào Khôn Ninh Cung rồi, dọn vào cái nơi mà trước nay chỉ có thể ngước nhìn. Khi còn làm tiểu tài nhân trông về phía tường xa, thấy nơi này mái cong đỉnh lượn vẫn luôn tán thưởng không thôi, bây giờ trở thành chủ nhân, thế mà lại chẳng dậy nổi vui mừng.




Nàng đứng dưới hiên nhìn, ngàm tường bát bảo, tảo tỉnh khay rồng ngậm châu, quy cách cao như vậy, nơi đây chính là trung tâm Tử Cấm Thành. Vinh An Hoàng Hậu từng sống, Trương Hoàng Hậu từng sống, bây giờ lại đến phiên nàng. Kết cục của các nàng không tốt, còn chính mình sẽ là thế nào?



Cung tì lẫn thái giám tới lui, vội vàng sắp xếp đồ đạc cho nàng. Một mình nàng đi vào phối điện, Bảo Châu tiến vào, thấp giọng gọi nàng, “Nương nương…”



Nàng ngồi im, hai mắt bình tĩnh dừng lại nơi góc tường, hai tay nắm chặt gác trên đầu gối.



“Hôm nay mới sách phong, chỉ sợ buổi tối sẽ lật thẻ bài.” Bảo Châu chần chờ nói, “Nương nương phải ứng phó thế nào?”



Nàng nhắm mắt, “Đến cái chết ta cũng không sợ.”



Khi nữ nhân đi đến đường cùng đều nghĩ đến cái chết, Bảo Châu không biết phải làm sao, bi ai nói: “Nương nương không nghĩ cho Đốc chủ sao?”



Giờ nàng ở vị trí này, đã chẳng còn nhìn thấy tương lai nữa. Hoàng Đế đã đóng một cái dấu lên người nàng, nàng thành Hoàng Hậu Đại Nghiệp, khi trước không thể trốn thoát, huống chi là về sau!



Nàng ngẩng mặt nói: “Bảo Châu, ta và hắn có duyên mà không có phận. Trước kia ta vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng ngươi nhìn thấy rồi đó, sự thật chính là như vậy. Có lẽ nên chặt đứt thôi, đường về sau càng đi càng khó, ta sẽ kéo đổ hắn mất. Đôi khi ta nghĩ liệu có phải hết thảy hiện tại đều chỉ là giấc mộng của ta, thực ra ta đã chết vào ngày tuẫn táng đó…” Nàng rùng mình, lẩm bẩm nói, “Khi đưa cổ vào tròng ta đã nhìn hắn, hắn là người cuối cùng lưu lại trong trí nhớ ta, chưa từng có giao thoa gì với ta, chỉ là tiễn ta một đoạn đường cuối.”. Truyện Teen Hay



Nàng có chút ma quái, Bảo Châu sợ hãi ngắt lời nàng, “Nương nương ngàn vạn lần đừng cả nghĩ, ngài còn sống, mọi người đều còn sống. Hôm nay sự việc đột nhiên, nô tỳ biết ngài hoảng thần, ngài phải bình tĩnh lại, kiểu gì cũng sẽ có cách.”



Có cách gì? Hoàng Hậu chính là gông xiềng tốt nhất, trói siết chân nàng, làm nàng một bước khó đi. Nàng nghĩ rồi, nếu Hoàng Đế cưỡng bách nàng, nàng sẽ đồng quy vu tận với hắn. Nàng đứng lên, vòng đi vòng lại trong phòng tìm kiếm nửa ngày, đồ sắc bén trong cung đều có quy chế, ngày thường đều bị thu lại, khi muốn dùng còn phải “thỉnh”. Nàng không thể nói với Bảo Châu, nếu để nàng ấy biết, chắc chắn nàng ấy sẽ dùng mọi cách báo cho Tiêu Đạc. Nàng không dám nghĩ bây giờ hắn đang nước sôi lửa bỏng thế nào, chính mình thống khổ, hắn còn khổ hơn nàng gấp trăm lần. Thực sự bức hắn nóng nảy làm ra chuyện gì, chẳng may không thành, trơ mắt nhìn hắn đi tìm chết hay sao?



Nàng xoay người ra khỏi phối điện nhìn về phía nam, Càn Thanh Cung chỉ cách đó một bức tường. Hôm nay là ngày đầu sách phong, không có chuyện hắn ta không đến. Quả nhiên một lát sau Thánh giá đến rồi, hắn vẫn cười đến là tao nhã như cũ, ngữ khí cũng rất thư giãn, nhìn quanh bốn phía nói: “Trước nay trẫm không thường tới Khôn Ninh Cung, bài trí lúc này đều đã thay đổi, không giống lúc đầu là mấy nữa. Hoàng Hậu có vừa ý không?”



Nàng hờ hững đứng đó, không hành lễ cũng không mỉm cười, nhìn vào hắn, giống như đối đãi với một kẻ xa lạ.