Phù Đồ Tháp

Phù Đồ Tháp - Chương 94: Ân quân vạn lý




Một tử cục, không ai phá đi nổi. Tuy Hoàng Đế hồ đồ, nhưng không thể phủ nhận hắn rất giỏi lợi dụng đầu cơ, đâm thẳng chỗ đau của người ta, nhát nào nhát nấy đều chuẩn xác.



Hắn nói Hoàng Hậu an ắt Tiêu Đạc an, Âm Lâu biết bây giờ nàng muốn chết cũng là không thể. Nàng vô vọng chìm trong thâm cung này, miễn cho đám cung phi thỉnh an, lại không trốn được chư Hoàng tử thưa hầu sớm tối. Nàng ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, nghe bọn họ gọi nàng là Mẫu hậu, bẩm báo chuyện học hành với nàng. Mỗi lời nói động tác của nàng đều đang được người khác nhìn vào, chịu nhiều hạn chế hơn so với lúc còn là Đoan phi gấp trăm lần.



Trải qua tuyệt vọng giãy giụa rồi, hiện tại đã có thể lắng đọng hơn trước. Linh hồn ngày càng trĩu nặng, càng trĩu càng sâu, giống như tro tàn đốt lò ở ngoài Hàm Nhược Quán, không cần biết là phồn hoa hay là bã đậu, tất cả đều dồn tụ trong đáy lò.



Thực ra Hoàng Đế vẫn không lơi lỏng nghiệp lớn thành tiên một khắc nào, vẫn ở trong Thái Tố Điện tham thiền ngộ đạo như cũ. Thi thoảng hắn tới Khôn Ninh Cung qua đêm, nhưng cũng chỉ là qua đêm, nàng cự tuyệt rất nhiều lần, may mà hắn không cưỡng ép, ít ra còn có điểm tốt này.



Nhưng mà thống khổ đáy lòng nàng sao có thể giải thoát đây? Hoàng Đế hạ ý chỉ cưỡng chế nàng, còn cho dọn trị phòng Chưởng ấn của Tiêu Đạc ra khỏi hậu cung, chuyển đến tận đằng phía nam mười tám cây hòe. Cùng sống trong một tòa thành, vậy mà muốn lui tới lại thật khó khăn. Nàng nghĩ hẳn Tiêu Đạc hiểu rõ đây không phải ý muốn của nàng, nhưng ai mà biết được, cảm tình sâu đậm mấy cũng chỉ sợ không chịu nổi khoảng cách. Duỗi tay không với đến, dần dần sẽ nổi lên ngờ vực…Nàng không dám nghĩ, liệu đến tột cùng có còn tương lai được ở bên hắn nữa hay không.



Gần đây nàng thường đi dạo trong hoa viên Từ Ninh Cung, trước kia trị phòng Chưởng ấn ở ngay tường nam hoa viên. Nàng đi vào cánh rừng thông ấy, đôi bàn tay chậm rãi vuốt ve bức tường, phảng phất như hắn vẫn còn ở nơi đó, chỉ là tường cao quá, không nhìn thấy mà thôi.



Rất nhiều đêm nàng mơ về ngày cũ, mơ thấy mình vẫn còn ở Lộc Minh Kiêm Gia, tỉnh mộng rồi lại rơi vào thảng thốt hụt hẫng. Phủ thêm áo khoác mở cửa đi ra ngoài, gió táp đến mấy cũng chẳng thấy lạnh, vội vàng chạy tới Khải Tường Môn, có một ý nghĩ kỳ lạ muốn thừa lúc đêm tối trốn ra, trở về bên cạnh hắn. Nhưng mà thái giám ngoài cửa đều dập đầu mời nàng hồi cung, không ai dám mở chìa khóa cho nàng. Nàng rũ vai đứng im thật lâu, Bảo Châu đứng bên cạnh đau khổ cầu xin, nàng không còn cách nào, đành thất hồn lạc phách để Bảo Châu kéo trở lại trong điện.



Thâm cung khóa bế, không biết được tình cảnh bên ngoài hiện giờ thế nào, chỉ có một niềm vui duy nhất là nhận được thư Đồng Vân gửi. Đồng Vân lấy danh nghĩa biểu muội viết thư cho nàng, cho dù bị người khác trông thấy cũng không sao. Nàng ấy nói đã sắp sinh rồi, bụng to vượt mặt, đứa bé rất giỏi lăn lộn, suốt ngày bổ nhào trong bụng, thường hại nàng cả đêm không được ngủ yên.



“Khi Cốc vũ(*) em sẽ vào kinh thành vấn an nương nương, hoa tàn rồi chung quy sẽ có lúc lại nở, nương nương bảo trọng phượng thể, hết thảy thuận hay không thuận, ông trời đều có an bài.” Đồng Vân đã viết trong thư như vậy.



(*) Tiết Cốc vũ: Thường bắt đầu vào khoảng 19-20 tháng 4 dương lịch sau khi tiết Thanh minh kết thúc, có ý nghĩa là ngày mưa rào.



Âm Lâu sai người đem hoàng lịch tới, ngồi ở đầu giường đất nhẹ nhàng lật xem, còn hai tháng nữa, chỉ mong Đồng Vân sinh sản thuận lợi, chờ Đồng Vân trở lại rồi, nàng lại có người bầu bạn.



Trời chuyển ấm, cung nhân phi tần khắp cung bắt đầu may xuân y, ngày Kinh trập(*) ấy, Tiết Thận Khố phái người đưa nguyên liệu tới các cung, khi Tào Xuân Áng nâng cái khay son tiến vào, Âm Lâu đang chải lông cho Cẩu gia. Nó tiến lên hành lễ, nhỏ giọng nói: “Nô tài cung thỉnh Hoàng Hậu nương nương kim an. Trong kho có vải lụa mới, nô tài phụng lệnh Đốc chủ, đưa tới cho nương nương ngắm thử.”



(*) Tiết Kinh trập: Thường diễn ra vào khoảng ngày mùng 5 hoặc mùng 6 tháng 3 dương lịch, ý nghĩa là ngày sâu nở.



Lâu như vậy rồi mới thấy người bên cạnh Tiêu Đạc tới đây, trong lòng nàng đập loạn, miễn cưỡng định thần gật đầu bảo đặt đó, cho người trong điện lui hết ra ngoài.





“Tiểu Xuẩn Tử…” Nàng còn chưa nói xong lời đã đỏ hốc mắt, ghì chặt khăn tay mà hỏi, “Hắn khỏe không?”



Tào Xuân Áng gục đầu nói: “Cha nuôi chỉ cho nô tài nói chuyện tốt, không được nói chuyện xấu, nhưng mà ngài ấy không khỏe. Lần trước nhiễm phong hàn, người nóng như bị hơ trên lửa, thuốc Phương đại phu kê cho cũng không chịu uống. Nô tài hầu hạ bên người cha nuôi đã ba năm, thân thể cha nuôi rất rắn chắc, từ trước đến nay ngay cả cảm mạo cũng chưa từng, lúc này bệnh liền mất hơn nửa tháng…” Nó lại liếc mắt nhìn lên trên, thấy sắc mặt nàng trắng bệch liền im miệng, nói sang chuyện khác, “Nhưng mà nương nương đừng lo lắng, bây giờ đã không còn đáng ngại, chỉ là gầy đi một chút, tinh thần vẫn không tệ.”



Âm Lâu sốt ruột, lau nước mắt nói: “Ta bây giờ bị nhốt vào lồng sắt, muốn ra cũng không ra được. Trị phòng Chưởng ấn bị đưa ra khỏi hậu cung, không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ gì, ngươi nhất định phải thay ta chăm sóc hắn thật tốt, hắn có khỏe mạnh, ta ở trong cung mới được yên lòng.”



Tào Xuân Áng vâng, “Mong nương nương bớt đau buồn, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ cha nuôi.” Nói xong lại quay đầu nhìn trên cửa một cái, xác định không có ai mới thấp giọng nói, “Vị Thái Tiêu chân nhân kia là do cha nuôi tiến cử cho Hoàng Thượng, nương nương biết chứ?”




Âm Lâu gật đầu, “Ta biết chuyện này, sao thế?”



“Đạo gia tu luyện đạo thuật không giống với Phật môn, nói một câu đáng tát miệng, cái gì mà âm dương hòa hợp chính là thứ bẩn thỉu nhất. Hoàng Thượng luyện đan, còn cho thêm vài thứ đồ vật cổ quái hiếm lạ vào, nghe nói còn có kinh nguyệt của thiếu nữ…” Tào Xuân Áng làm ra biểu tình buồn nôn, “Thêm những thứ đó vào cho lắm, không chừng có ngày chúng nó khắc nhau, không còn là tiên đan, liền biến thành độc dược. Trước mắt Chân nhân nắm giữ phương pháp điều phối, Hoàng Thượng đề phòng cha nuôi, nhưng đối với Chân nhân lại moi tim móc phổi, còn trông chờ được chỉ dạy làm thần tiên nữa kia! Cho nên nương nương phải nhẫn nhịn một chút, không phải là không còn hy vọng, hy vọng còn lớn lắm! Không mong những thứ khác, chỉ cần có thời gian, những chuyện thế này không thể xong trong một lần, nương nương có hiểu ý nô tài không?”



Âm Lâu nghe mà mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng hiểu rõ, Tiêu Đạc muốn động tay động chân với kim đan của Hoàng Đế! Nàng sợ đến rùng mình, “Như thế sao được! Nhỡ tên đạo sĩ kia không đáng tin cậy, vạch hết chuyện này ra, chẳng phải hắn sẽ lâm vào nguy hiểm sao!” Nàng nói, suy sụp dựa vào trên gối, hồi lâu mới cất lời, “Ngươi thay ta truyền lời cho hắn, tâm tư của hắn ta đều biết, nhưng nếu hắn muốn tốt cho ta thì đừng dính dáng vào thứ mạo hiểm này. Ngày đó phong hậu Hoàng Thượng đã nói rõ ràng với ta, ta nghe mà trong lòng cả kinh lợi hại. Bây giờ ta chẳng cầu cái gì khác, chỉ cầu hắn bình bình an an, dẫu không thể ở bên nhau, ta cũng nhận.”



Tào Xuân Áng chớp mắt, cúi người nói: “Nương nương vì tốt cho cha nuôi, nô tài đều biết, nhưng một khi con người đã có chấp niệm, muốn buông tay quả thực khó khăn. Nương nương chỉ cần yên tâm, cha nuôi vẫn luôn làm việc rất ổn thỏa, tên đạo sĩ kia vốn là kẻ chuyên đục nước béo cò nhiều năm, là cha nuôi cất nhắc gã, cho gã cơ hội phát tài. Thực ra gã là đạo sĩ tu tại gia, bên ngoài còn có vợ con, gạt Vạn Tuế Gia mà thôi. Gã ta đây là tội khi quân, miệng không nghiêm, chính mình chết còn chưa nói, còn muốn tiện thể tiễn theo cả người nhà, gã không có lá gan này đâu. Nhưng mà lời nương nương đã nói, nô tài nhất định sẽ thưa lại cho cha nuôi. Nô tỳ và nương nương đều xuất phát từ nội tâm, kỳ thực nhìn cha nuôi như vậy, không tốt chút nào.” Nó khó xử xoa tay, “Đứng nơi đầu sóng ngọn gió, có chút sơ xuất liền phải gánh tai họa, nô tài đã nói chúng ta nên án binh bất động, chờ chuyện này hòa hoãn xuống rồi lại tính tiếp. Nhưng mà nương nương thấy đó, cha nuôi vung kiếm lên đầu muốn bổ sống nô tài, may mà Đại đương đầu và Tứ đương đầu cũng có mặt, nếu không bây giờ nô tài đã chia thành hai đoạn. Nô tài đều là vì cha nuôi, còn chẳng ngờ chưa kịp sờ đầu lừa đã bị lừa đá đít.”



Âm Lâu oán hận liếc nó một cái, “Ngươi nói cha nuôi ngươi là lừa, không sợ hắn lấy luôn cái mạng nhỏ của ngươi?”



Tào Xuân Áng sửng sốt, cười làm lành nói: “Vâng vâng vâng, nô tài chính là đồ gia súc, gia súc không biết nghĩ, có mắt như mù, nương nương đừng so đo với nô tài. Còn có chuyện này, đằng Nam Uyển Vương cũng có biến động, bởi vì Trưởng công chúa mới qua cửa, cho nên bên ấy cũng không còn gấp gáp mấy. Cha nuôi muốn hắn giúp đỡ trong khoảng thời gian này, có lẽ không nhiều khả năng. Đây là nhà dột còn gặp mưa, đường càng đi càng hẹp, mọi việc không thông thuận.”



Thực ra chuyện của bọn họ có thể có được một cái kết quả hay không, một phần rất lớn đều dựa vào Nam Uyển Vương. Ấy mà Nam Uyển Vương vui mừng tân hôn, đem kế hoạch bá nghiệp vứt ra sau đầu rồi, thực ra đứng dưới góc độ Đế Cơ thì đây lại là chuyện tốt. Nhưng bọn họ phải làm sao bây giờ, dựa vào núi thì núi sập, nương vào biển thì biển cạn. Nàng đồng cảm với áp lực của Tiêu Đạc như thể chính mình cũng đang bị đè ép, cảm thấy tiền đồ thật mênh mang, nhìn mãi không thấy bờ.



Nàng không thể để hắn tiếp tục lấy tính mạng ra liều, nàng phải nghĩ cách tự cứu. Âm Lâu nắm chặt tay, là do mình bám lấy chân hắn, tựa như cái nhọt lớn lên trên người hắn, trói buộc, muốn nhổ ra lại khó tránh khỏi đau nhức. Lúc này nàng cần tự mình nghĩ biện pháp, cho dù không thể rời cung, ít nhất cũng thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.



“Ngươi nói với hắn, ta cái gì cũng tốt, bảo hắn đừng vì ta mà nhọc lòng. Ta sẽ không đòi chết đòi sống, ta sẽ chờ đến cùng. Hắn cứ từng bước mà tiến tới, không còn gì tệ hơn hiện tại nữa, có mục nát mấy thì cũng nát được đến nhường nào? Ngươi dặn hắn cẩn thận thân mình, tuy không thể gặp mặt, nhưng chỉ cần hắn yên lành, ta liền có chỗ mà trông cậy vào.” Nàng nhìn xấp vải trên bàn, “Những thứ này đều giữ lại, Bảo Châu tìm dưa vàng tới thưởng cho Tiểu Xuân Tử.” Dứt lời liền khép mắt lại, vẫy vẫy tay nói, “Ta mệt rồi, ngươi đi đi!”




Tào Xuân Áng thấy nàng tựa như đã hạ quyết tâm gì, không dám hỏi nhiều, chỉ dạ vâng rồi cong eo rời khỏi chính điện Khôn Ninh Cung.



Bảo Châu tiễn người đến dưới hiên, khi quay trở lại thiên điện thì thấy chủ tử nàng đang ngồi xem danh mục quà tặng, nàng đi qua thu dọn vải vóc trên bàn, vừa hỏi: “Nương nương đang xem của hồi môn của bà cô sao? Nô tỳ tính thời điểm, chừng mươi ngày nữa là đến lúc rồi.”



Âm Lâu ừ một tiếng: “Vải lụa đều cất đi đi, đem thêm cho nàng chút gương lược. Vạn Tuế Gia đã dặn rồi, không nên bạc đãi nàng.”



Bảo Châu nghe xong thì gượng cười một tiếng: “Tấm lòng này của Vạn Tuế Gia khó tìm, đúng lại đại tạo hóa kiếp trước của bà cô.”



Âm Lâu xuất thần tựa vào bàn giường đất, lại đến xế chiều rồi, mặt trời đang dần khuất dạng sau sườn núi, ước chừng các Hoàng tử sắp đến vãn khóa, liền phân phó nhà bếp đưa thức ăn lên. Hai cái bàn nguyệt nha đặt đối diện nhau, vừa đủ cho tám Hoàng tử ngồi một bàn.



Thời điểm cũng tính khá chuẩn, vừa mới bố trí xong thì một tốp người nối đuôi nhau tiến vào, đến trước giường đất quỳ xuống, cung cung kính kính thỉnh Mẫu hậu an.



Âm Lâu gặp trẻ con thì vẫn rất vui, đám trẻ chỉ tầm 11 – 12 tuổi, đứa nhỏ nhất cũng chỉ mới vỡ lòng, thế tục dơ bẩn không không lây dính đến bọn chúng, lên tiếng bảo chúng nó đứng lên, gương mặt non nớt, nhìn thấy điểm tâm trên bàn liền thèm nhỏ dãi.



“Đọc sách vất vả, đều đói bụng cả rồi chứ?” Nàng mỉm cười vẫy tay, “Ngồi xuống đi, đừng câu nệ.”




Hoàng trưởng tử Vĩnh Long lãnh các huynh đệ khom người lạy dài, cười nói: “Buổi chiều chúng con cưỡi ngựa luyện kiếm, đúng là đang đói bụng, tạ Mẫu hậu săn sóc.”



Tuân thủ quy củ xong xuôi rồi, mọi người cũng linh hoạt hẳn lên, lộn xộn tranh chỗ, cái gì mà thể thống nhà Đế Vương đều quên sạch, tiếng chén đũa vang lên lách cách.



Trong đám trẻ đông như vậy, đứa thích bày tỏ thân cận nhất chính là Hoàng tam tử Vĩnh Khánh, nó uống hai ngụm canh rồi quay sang cười nói với Âm Lâu: “Mẫu hậu, hôm nay thầy khen con học thuộc sách giỏi, còn nói trong chư Hoàng tử không ai giỏi văn bát cổ(*) bằng con.”



(*) Bát cổ: tên một thể văn biền ngẫu tám vế dùng trong khoa cử thời Minh.



Những đứa bé khác cười nhạo nó, “Phụ hoàng đã nói rồi, giỏi bát cổ chính là đồ ngốc, không bằng ‘quan quan thị cữu, tại hà chi châu’ của Lão Thập Nhất.(*)”




(*) Câu này là nói trẹo đi bài thơ Quan Thư mở đầu cho Kinh Thi nằm trong Ngũ Kinh. Mình đoán chừng ý của câu nói này là trêu Tam hoàng tử có giỏi văn bát cổ cũng chẳng bằng Thập Nhất hoàng tử đọc sai thơ (nếu sai thì cầu xin các bạn tha cho mình:))))



Vĩnh Khánh rất không vui, khẩn khoản nhìn Âm Lâu, Âm Lâu vội nói: “Học vấn giỏi là tốt, có thể dùng văn bát cổ viết ra đạo lý rõ ràng cũng là một loại bản lĩnh. Bây giờ khoa cử vẫn tiếp tục sử dụng văn bát cổ, sĩ tử muốn làm quan, giỏi văn bát cổ chính là quan trọng nhất.”



Vĩnh Khánh cười, nhưng mà nụ cười lập tức thu lại, xoay người nhìn sắc trời bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Trời sắp tối rồi…”



Trên mặt nó mang theo nỗi khủng hoảng, dường như có gì đó không bình thường. Âm Lâu ngạc nhiên nói: “Sao thế? Buổi tối vẫn còn phải bài vở sao?”



“Không phải.” Nó lắc lắc đầu, trầm mặc một lát sau mới nói, “Mẫu hậu, con có chuyện muốn nói cho Người. Sáng sớm nay lúc canh năm, trong cung có người hầu hạ con đi đến Văn Hoa Điện, khi đi qua Thừa Càn Cung thì thấy một đứa bé chạy qua. Lúc ấy trời còn chưa sáng, con lại ngồi trong kiệu không nhìn rõ, chỉ nghe thấy thuộc hạ cứ niệm a di đà phật. Ban đầu con hỏi, bọn họ đều không dám hé răng, lát sau một tiểu thái giám mới ấp úng nói trông giống như là Vinh Vương, trước kia tiểu thái giám này từng có dịp hầu hạ qua, nói vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ. Hơn nữa lúc đó cửa cung mới mở khóa, có quy định không được phép chạy nhanh, vóc dáng hơi nhỏ, lại còn chạy vào Thừa Càn Cung…” Nó nói xong thì rùng mình một cái, “Con sợ…”



Một bàn người đều yên tĩnh, gác đũa bát xuống mắt to trừng mắt nhỏ. Trong lòng Âm Lâu cũng kinh khiếp đến hoảng, khi đó linh cữu Thiệu Quý Phi được đặt trong Thừa Càn Cung, sau này lại truyền ra chuyện xác chết vùng dậy bóp chết Vinh Vương, tân Quý Phi đánh chết cũng không chịu dọn vào ở, nơi đó vẫn luôn đóng lại bỏ không. Bây giờ lại nhắc đến cái gì mà trẻ con, Vĩnh Khánh lại không giống như nói mê sảng, chẳng lẽ Thừa Càn Cung thực sự có quỷ?



“Chuyện này còn có những ai biết?” Nàng vuốt chuỗi Phật châu hỏi nó, “Hôm này Phụ Hoàng con có đến Văn Hoa Điện không?”



Vĩnh Khánh thưa: “Lúc giờ thìn Phụ Hoàng đến kiểm tra công khóa của chúng con, con kể chuyện này cho Phụ Hoàng nghe, Phụ Hoàng liền mắng con, nói con là đồ mèo lem, ngủ mê nên hoa mắt.”



Âm Lâu khịt mũi cười, Hoàng Đế trước nay vẫn giỏi giả tạo thái bình. Dù sao Vĩnh Khánh cũng đã truyền lời đến tai hắn, tuy có chút đáng sợ, nhưng đối với nàng mà nói có lẽ sẽ là một cơ hội tốt.



Vĩnh Long lại mắng Vĩnh Khánh, nghiêm khắc nói: “Ta thấy đệ đúng là ăn nhiều đến hồ đồ, dám nói linh tinh trước mặt Mẫu hậu, Phụ Hoàng mà biết chắc chắn sẽ phạt đệ đi quỳ vách tường!” Nói xong lại lạy dài với Âm Lâu, “Mẫu hậu thứ lỗi, lần này Lão Tam mơ ngủ, nói chuyện không đáng tin cậy. Con thay đệ đệ bồi tội với Mẫu hậu, Mẫu hậu đừng sợ. Những thứ quỷ thần đó, người đã tin thì sẽ rất tin, người vốn không tin thì chẳng thèm tin, Mẫu hậu là người trí tuệ, tốt xấu gì cũng không nên coi là thật.”



Âm Lâu gật đầu, liếc mắt khen ngợi Vĩnh Long một cái, “Con nói rất có lý, đương nhiên ta sẽ không để trong lòng. Bây giờ không còn sớm nữa, huynh đệ các con trở về đi, chuyện này không nên truyền ra ngoài, nháo nhào lên làm lòng người hoảng sợ thì không hay.”



Vĩnh Long cong eo dạ vâng, mang chư Hoàng tử tồn an, lục tục lui ra ngoài.