Phù Dung Vương Phi

Chương 111




Ngày hè chầm chậm tới gần, từng giọt từng giọt hơi nóng chậm rãi ngưng tụ trên khoảng không của U Thành.

Trong phòng ngược lại rất mát mẻ, bởi vì có khối băng giải nhiệt nên bầu không khí bên trong rất dễ chịu so với ngoài thành.

Lục Phù đứng trước cửa sổ, bụng bảy tháng mà đã lớn kinh người. Hải Nguyệt đùa giỡn nói có thể sinh ba đứa nhỏ. Nàng mỉm cười, đột nhiên cau mày, cảm thấy bụng bị đá một cái. Mặc dù đau nhưng cảm thấy hạnh phúc, vẻ mặt rất sung sướng. Nàng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của đứa nhỏ, cử động manh như vậy nhất định là một đứa nhỏ mập mạp.

Gần đây khi nhớ Sở Cảnh Mộc, gần như không còn đau nhói tâm can. Có lẽ còn đứa nhỏ, nàng cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn.

Chỉ cần bảo bối này bên người, đời này nàng đã cảm thấy thoả mãn.

Đứa nhỏ, về sau trưởng thành không cần bị cuốn vào thù hận, cũng không phải mang nhiều trách nhiệm và khát vọng trên lưng. Chỉ cần vui vẻ hạnh phúc cả đời là được.

Không cần giống nương, cũng không nên giống phụ thân.

Gần đây nàng dường như có chút lo lắng, không thể nói rõ là lo về điều gì.

Độc trong cơ thể thường xuyên khiến nàng mê hoặc, vốn nghĩ sau khi trải qua một buổi tối không gặp ác mộng, có lẽ sẽ không có chuyện gì, nhưng không tới vài ngày ác mộng bắt đầu trở lại. Từ khi mang thai cho tới nay, vì sợ bất tri bất giác gầy hại đến đứa nhỏ, buổi tối khi đi ngủ Lục Phù đều bảo Hải Nguyệt ngủ chung với mình.

Khi đứa nhỏ ngày càng lớn, buổi tối nàng gặp ác mộng ngày càng ít, gần nhất đã nửa tháng không gặp ác mộng.

Nàng cảm giác bất an, sợ cổ độc trên người mình chuyển qua đứa nhỏ. Cổ độc chính là một loại kí thể có thể truyền đi được, vì vậy nàng cảm thấy sợ hãi.

Vì sự bất an này, nàng bảo Vô Danh nhắn tin cho Sở Nguyệt không được làm Tác Lan Châu bị thương, cũng không tra tấn nàng nữa, mọi chuyện chờ đứa nhỏ sinh ra rồi tính. Nàng sợ nếu Tác Lau Châu chết, đứa nhỏ mất theo sẽ khiến nàng không sống nổỉ.

Lục Phù rất sợ…..

Nàng không lo cho mình, nhưng rất lo cho đứa nhỏ. Hiện tại bảo bối trong bụng là tất cả của nàng, không thể sơ suất được.

Vương gia, nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện không may, ta sẽ không sống nổi.

Nàng khát vọng lúc này bên người mình có đôi tay ấm áp kia, chậm rãi vuốt ve đứa nhỏ đang dần dần lớn lên, dịu dàng nói với nàng:

Phù nhi, đừng sợ! Không có việc gì!

Nhưng nàng đã tự tay dứt bỏ tất cả, tự mình khiến bản thân lo lắng không yên.

Lục Phù kiên nghị đứng thẳng, dòng máu kiên ngạo và kiên cường không cho phép nàng để sơ xuất xảy ra cho bảo bối, mặc kệ phải trả bằng bất cứ giá nào, nàng nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ.

Tuyệt đối không thể có việc gì Nguyệt đang trên đường đến U Thành, vì phải tránh mạng lưới tình báo ngầm của Sở Cảnh Mộc nên việc đến U Thành gặp chút khó khăn, vì vậy dù lên đường từ tháng tư mãi đến tháng bảy vẫn chưa thấy bóng dáng của Ly Nguyệt.

Có lẽ hắn cũng sắp đến.

Lục Phù quay đầu lại, nở nụ cười sâu kín, chậm rãi vịn cửa sổ bước trở về, bởi vì bụng quá lớn khiến động tác của nàng hơi chậm chạp.

Chậm rãi ngồi trên ghế đệm, để hai cái đệm dưới lưng. Nàng thoải mái dựa vào vì hiện tại không thể cử động mạnh.

Hải Nguyệt và Vô Danh bước vào, gần đây hai người đều bận rộn về chuyện khai trương quán rượu và y quán.

"Phu nhân, quan phủ tìm đến gây phiền phức!" Hải Nguyệt không hờn giận, hơi nheo mắt cùng Vô Danh đứng yên một bên, "Phu nhân, Phương Kim Dân là tên khốn nào, tại sao không cho phép chúng ta mở quán rượu và nhà trọ ở U Thành."

Lục Phù nhướng mày, "Vì lý do gì?"

"Hắn không nói lý do gì cả, hôm nay quan binh trực tiếp dán giấy niêm phong, không cho phép chúng ta khởi công."

"Muốn đối phó với hắn giống như chúng ta đối phó với tri phủ ở Lạnh Thành hay không " Hải

Nguyệt cười hắc hắc, mắt lóe lên những tia lạnh lẽo.

Lục Phù liếc nàng cười nói: "Hải Nguyệt, chúng ta không phải thổ phỉ!"

Thủ hạ của nàng dường như rất bạo lực…..

Năm đó là Di Nguyệt và T hiện tại là Hải Nguyệt, hơn nữa tất cả đều là nữ......

"Chết một người thì mọc ra một người khác, năm đó tri phủ của Lạnh Thành bị chết, đó là bởi hắn đáng chết, nhưng tri phủ mới này theo tài liệu ngươi đưa cho ta không cổ lý do gì phải chết cả. Vô Danh, ngươi đi phủ nha một chuyến, dâng lên thiệp xin diện kiến, ta muốn gặp hắn!"

"Nhưng mà….." Vô Danh liếc bụng nàng, mày đen hơi nhăn lại có vẻ lo lắng, tự hỏi một chút, "Hay chúng ta bảo hắn đến sơn trang?"

Thân thể của nàng bất tiện, không nên tự mình đi tới phủ nha.

Lục Phù bật cười lắc đầu, "Ở U Thành chúng ta không quyền không thế, chỉ là người làm ăn, sao có bản lĩnh khiến Tri phủ đại nhân tự mình đến sơn trang được. Đi thôi, ngày mai giữa trưa ta muốn gặp hắn."

Hải Nguyệt và Vô Danh đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu.

Nhưng mà....

Vô Danh đưa thiệp xin gặp, bị từ chối, tri phủ phái người nói do công vụ bận rộn, không rảnh gặp bảo họ chờ.

Hải Nguyệt nổi giận xém chút nữa đi san bằng tri phủ….

Ngày hôm sau, Lục Phù ra lệnh cho Vô Danh đưa thiệp xin gặp lần nữa, Tri phủ cũng giống như lần trước từ chối không gặp vì công vụ bận rộn.

Một U Thành vừa mới khởi sắc, làm sao có công vụ gì khiến hắn bận rộn như thế.

Lục Phù cười lạnh.

Đêm đó toàn bộ binh lính trên tường thành hôn mê, Trí phủ bị bắt lên tường thành, đứng ngoài trời một đêm.

Giữa trưa Lục Phù lại ra lệnh Vô Danh đưa thiệp tiếp.

Lần này tri phủ nói có rảnh gặp khách.

Sáng ngày thứ tư, có một cỗ kiệu dừng lại ở trước cửa tri phủ, đi theo là mười mấy thị nữ và gia đinh. Cỗ kiệu hạ thấp xuống, với sự giúp đỡ của Hải Nguyệt và Tiểu Lan, Lục Phù bước xuống nhìn cửa nha môn cũ kỹ, ánh nắng rực rỡ bảo phủ khiến cả người cảm thấy ấm áp và thoải mái. Nàng cười khẽ.

Vô Danh bám sát phía sau nàng, tất cả người của Minh Nguyệt sơn trang ở lại bên ngoài chờ. Hải Nguyệt và Hạ Lam dìu nàng đi vào, Vô Danh cũng theo sát phía sau cùng với nhiều quan sai.

Muốn biết một tòa thành như thế nào, chỉ cần quan sát chỗ ngồi trong phủ nha sẽ biết, những lời này thật không sai.

Phủ nha rất cũ kỹ, vách tường có nhiều chỗ sụp xuống, nhưng không được tu sửa. Phủ đệ trong kinh, dù là một chức quan nho nhỏ, cũng đã lớn lắm rồi, còn có hoa thơm khắp nơi. Nhưng toà tri phủ này thật sự quá cũ, cũ đến nỗi nàng không cảm thấy nó có một sức sống nào.

Một chỗ có vẻ còn mới, thoáng nhìn qua chỉ biết dấu vết vừa mới được tân trang. Lục Phù hiểu rõ cười cười, một tòa Minh Nguyệt sơn trang có thể xây mười phủ nha như thế này.

"Dân nữ Minh Nguyệt tham kiến Tri phủ đại nhân!" Lục Phù vì bụng lớn chỉ ý tứ gật đầu coi như hành lễ.

Nếu dân trong thành nhiệt tình đặt cho nàng tên này, nàng cứ việc dùng. Dao Quang và Tô Lục Phù, người nào tiếng tăm cũng vang dội, sợ nói ra sẽ khiến người ta hoảng sợ.

Nàng tinh tế đánh giá tri phủ mới trước mắt, hắn khoảng chừng trên dưới bốn mươi, vẻ mặt đàng hoàng, hai mắt sáng ngời có thần, thoạt nhìn có vẻ là người chính trực. Một thân áo quan nhất phẩm, trên áoẩm tú màu xanh nhạt có thêu một con diều hâu đang giương cánh muốn bay.

Hải Nguyệt hơi bất mãn hắn, khóe môi luôn cong lên châm chọc, còn Vô Danh vẫn giống như trước không có biểu tình gì.

Tri phủ mới nhìn nữ nhân trước mắt thật sâu, thái độ của nàng rất bình thản, nhưng có một đôi mắt đen huyền uyển chuyển như biết nói, linh hoạt như dòng suối mát mùa hạ trong khe núi. Thấu triệt mà thanh tú, dường như có thể nhìn thấu lòng người, nữ tử có ánh mắt như vậy thường thường có một tấm lòng rộng rãi phóng khoáng.

Lúc mắt hắn đảo qua Vô Danh, dường như hơi sợ hãi cho nên ánh mắt tối lại một chút. Tri phủ ho nhẹ một tiếng, "Phu nhân khách sáo rồi, mời ngồi!"

Hải Nguyệt đỡ Lục Phù ngồi vào trên ghế bên cạnh, trong chốc lát có một thị nữ mặc quần áo sậm màu dâng trà.

Đại sảnh cổ xưa rất đơn giản, không có vật trang trí dư thừa, có lẽ vì hắn chỉ là một quan nhỏ nhất phẩm nên không có nhiều bổng lộc. Không thể vơ vét cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân ở nơi U Thành nghèo khổ này, dĩ nhiên sẽ không có nhiều vật trang trí xa hoa.

"Tri phủ đại nhân có công việc bận rộn, dân nữ còn nhiều lần xin gặp mặt, thật cảm tạ đại nhân có thể bớt thời gian gặp dân nữ." Ý Lục Phù bảo Hải Nguyệt đem cái hộp dâng lên, mỉm cười, "Chỉ một chút lòng thành, đây là lễ vật cảm tạ đại nhân dù bận rộn vẫn dành chút thời gian gặp mặt.’’

Tri phủ mới hơi do dự sau đó mở hộp ra, vẻ vui mừng xẹt qua đáy mắt nhưng nhanh chóng biến mất. Lục Phù cười lạnh, tính con người quả thật tham lam.

Trong hộp là một đôi ngọc bội kỳ lân, đối với nàng không đáng kể, nhưng với một quan nhỏ tép riu như hắn chính là một vật quý hiếm có.

"Không biết phu nhâu tìm bản quan có gì chuyện quan trọng?" Điều chỉnh tâm tình thật tốt, tri phủ mới nghiêm trang hỏi, cố gắng che dấu không đ� vẻ tham lam trong mắt lộ ra ngoài, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn có vẻ chính trực nghiêm nghị.

Lục Phù nghe được tiếng hừ nhẹ của Hải Nguyệt ở bên cạnh.

"Dân nữ là người làm ăn đứng đắn, không biết Tri phủ đại nhân vì sao không cho phép Minh Nguyệt sơn trang xây dựng quán rượu?” Lục Phù nở nụ cười, nét mặt bình thường làm ra vẻ vô tội, cất tiếng hỏi thật ấm áp.

"Xây dựng quán rượu trong U Thành vốn là một việc làm rất hoang phí, phu nhân vì sao quyết ý phải thành lập quán rượu vậy?" Tri phủ mới nghiêm mặt hỏi.

"Tốn tiền của ai? Tốn công sức của ai? Dường như điều đó không liên quan đến đại nhân đúng không?" Lục Phù cười hỏi lại, tươi cười trong sáng, ánh mắt ngụ ý bảo Vô Danh tiến lên đưa cho hắn một quyển sổ nhỏ.

Tri phủ mới dường như đối với Vô Danh cảm thấy e ngại, vai chợt rụt lại, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Ngươi muốn làm gì?"

Một màn kinh hãi đêm qua còn lưu lại trong đầu, hắn không thể điều động binh lính bởi vì người nào đó còn nắm mạng sống của người nhà hắn trong lòng bàn tay.

"Đại nhân không cần hoảng sợ, dân nữ chỉ muốn đưa đại nhân xem một món đồ." Lục Phù cười, sau khi chờ hắn nhận lấy, mới chậm rãi mở miệng nói “Y quán Lưu Nguyên ghen ghét chuyện y quán Thanh Gia đoạt mối làm ăn của họ, cho nên mới cạnh tranh bằng cách hối lộ đại nhân bảo ngươi ngăn cản công trình xây dựng của Minh Nguyệt sơn trang, ta nói đúng không?"

"Cái này……" Hắn kinh ngạc nhìn vật gì đó trên tay, tất cả chuyện tình của họ nàng đã điều tra một cách rõ ràng, thậm chí hắn nhận số ngân lượng bao nhiêu cũng không sai một chút. Trong lòng Tri phủ cảm thấy lạnh run, lưng đổ mồ hôi lạnh!

Mắt hắn ngước lên, nhìn vẻ tươi cười tự nhiên trên mặt Lục Phù, dường như có một sự áp bức thật sâu đánh tới khiến hắn. Nàng rõ ràng chỉ là một nữ tử có thai trói gà không chặt nhưng lại khiến hắn hoảng sợ.

Dường như mỗi hành động của hắn đều rõ ràng trong mắt người khác.

Mặc dù là mùa hè, nhưng hắn có cảm giác nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống giống như đang trời đông giá rét.

"Cho dù như vậy thì sao? Ngươi có thể làm gì được ta?" Sau khi ổn định tinh thần, hắn nổi giận.

"Đại nhân, ngươi có biết quan nhất phẩm và thất phẩm khác nhau chỗ nào không?" Lục Phù nhìn sắc mặt không tốt của hắn. Mặc dù vẫn cười như cũ, nhưng giờ phút này nàng có sự khôn khéo của người làm ăn và sự âm hiểm của người làm quan.

Chiến tranh tâm lý, luôn luôn là sở trường của nàng!

Nàng là một người giỏi về âm mưu và đàm phán.

"Phu nhân muốn nói gì?" Tri phủ tức giận hỏi, nghe được trong giọng nói của nàng có ý châm chọc, nơi này là phủ đệ của hắn, là địa bàn của hắn, nhưng dường như nàng không hề để vào mắt. Người của hắn ở bên ngoài tràn ngập đình viện, mà hắn ở trong này giống như một người bị cứng họng, mà nàng chỉ là một dân nữ làm sao không khiến hắn giận dữ cho được.

"Quan nhất phẩm và quan thất phẩm, có đôi khi quan nhất phẩm cũng trở thành quan thất phẩm. Nhưng mà những người ngồi lên địa vị cao, thường thường họ đều có tầm nhìn xa. Phương đại nhân ngươi làm quan mười mấy năm cũng chỉ là một quan thất phẩm bị đày ải đến U Thành xa xôi hẻo lánh này, chưa từng nghĩ qua nguyên nhân sao? Không lẽ ngươi không nghĩ lúc còn sống có thể bước lên cao hơn một bước?” Lục Phù cười trong trẻo, ánh mắt theo dõi nét mặt của hắn.

Lúc đàm phán, nhất định phải biết tùy từng đối tượng vật gì là quan trọng nhất với họ.

"Cuối cùng phu nhân muốn nói gì?" Tri phủ mới có điểm thẹn quá thành giận, bị nàng một chân đá trúng huyệt chết, sắc mặt đỏ ửng.

Hắn cảm giác giống như mình đang bị nàng nắm trong lòng bàn tay, tùy ý muốn vo tròn vo méo như thế nào cũng được.

"Phương đại nhân, vận tải đường thủy của Dao Quang ở Lạnh Thành muốn đả thông những kênh đào chung quanh Lạnh Thành, tương lai U Thành nhất định sẽ trở thành con đường quan trọng nối liền Lạnh Thành và Đồng Quan. Viễn cảnh không thể lường được, đại nhân, công văn của triều đình sắp đến tay ngươi. Hoàng đế mới lên ngôi, cực lực muốn phát triển buôn bán. Ngươi tại sao chấp nhất một món lợi nhỏ nhất thời mà không thấy món lợi lớn trong tương lai? U Thành luôn bị phong bế, vị trí xa xôi, giao thông không tiện lợi, thành trì hoang vắng. Nếu ở nhiệm kỳ của ngươi, nơi này biến thành một tòa thành danh tiếng giống như Lạnh Thành, có thể khiến U Thành phồn hoa hơn, ngươi nói công lao này lúc đó chẳng phải của ngươi sao? Đến lúc đó ngươi đã có thể không phải chỉ là một quan thất phẩm đơn giản như vậy, không phải sao?" Lục Phù chậm rãi phân tích tình thế với hắn, người làm quan ngoài chuyện nghĩ đến hối lộ, không hiểu rõ tình thế, đặc biệt là những người làm quan mười mấy năm trong một triều đình lụi bại. Cho dù người đó chính trực mấy thì cũng từ từ trở nên hám danh hám lợi mà thôi.

"Ngươi….." Tri phủ bán tín bán nghi nhìn vẻ mặt bình tĩnh đang tươi cười của nàng, lòng hơi dao động.

"Đại nhân, nếu muốn U Thành phát triển nhanh chóng, còn ai có năng lực hơn Minh Nguyệt sơn trang, đúng không?"

"Ngươi vừa nói chính là sự thực? Sau này U Thành thật sẽ trở nên phồn vinh hơn sao?" Tri phủ dường như rất quan tâm vấn đề này, giọng nói mang theo vẻ chờ mong.

Hoàng đế mới lên ngôi, khắp nơi tràn ngập không khí mới, nếu có thể làm nên chiến công nhanh chóng, đó thật sự là cơ hội thăng quan tốt nên hắn không thể bỏ qua.

"Dĩ nhiên!" Lục Phù gật đầucách khẳng định.

"Phu nhân nói, ngươi có thể khiến U Thành trở nên phồn hoa sao?"

"Việc này còn tùy vào sự hợp tác của Tri phủ đại nhân." Lục Phù chặc chặc lưỡi, mỉm cười.

Bên ngoài phủ, ánh mặt trời sáng lạn tuy hơi chói mắt nhưng ấm áp. Hải Nguyệt và Tiểu Lan chậm rãi dìu Lục Phù đi ra, vài thị nữ nhìn thấy họ bước tới đón, cỗ kiệu cũng được hạ thấp xuống.

Lục Phù nghĩ nghĩ sau đó quay đầu lại nói "Vô Danh, hiện tại ngươi nên đi nhìn quán rượu bên kia một chút, có Hải Nguyệt trở về với ta là được rồi."

Vô Danh liếc Hải Nguyệt gật đầu, lo lắng nhìn thân thể của nàng, mặc dù học không được thái độ dịu dàng nhưng cũng không dấu được vẻ quan tâm trong ánh mắt, gần giữa trưa có lẽ nàng cũng mệt mỏi.

"Hải Nguyệt, cẩn thận một chút!" Hắn dặn dò một tiếng rồi nhảy lên ngựa chạy như bay.

"Phu nhân, Vô Danh giống như….."

Nàng còn chưa nói xong đã thấy Lục Phù liếc mắt cảnh cáo vì vậy buộc phải nuốt câu kế tiếp vào bụng, lòng Hải Nguyệt cảm thấy lành lạnh, ngoan ngoãn không nhắc nữa.

Lục Phù lên kiệu, thở phào nhẹ nhõm.

Sao nàng không biết tâm sự của Vô Danh, nhưng đã thành thói quen giả vờ như không biết. Nếu trong lòng biết không thể nào thì không nên cho hắn hi vọng.

Tình ngang trái nàng đã đeo trên lưng quá nặng nề khiến thân hình nhỏ xinh gần như không chịu nổi những món nợ ân tình đó.

Từ xưa tình cũng giống như vô tình, có đôi khi vô tình tuy rằng có vẻ tàn nhẫn, nhưng đó cũng là phương pháp bảo vệ mình tốt nhất. Nàng đã vô tình nhiều năm cần gì phải sợ thêm lần nữa?

Mặt trời đã khuất, cỗ kiệu chậm rãi đi về hướng Minh Nguyệt sơn trang. Bởi vì Lục Phù đang mang thai, Hải Nguyệt căn dặn người khiêng kiệu đi chậm một chút, còn nàng bám sát bên trái.

"Đứng lại!" Bỗng nhiên có một tiếng kêu vang lên, có một nữ tử tay cầm trường tiên nổi giận đùng đùng chặn ngang kiệu của Lục Phù.

Mặt trời đã khuất, nữ tử một thân tơ lụa màu đỏ rực như lửa, là vải lụa hiếm thấy ở U Thành, từ đó có thể nhìn ra nàng ta là một tiểu thư của gia đình giàu có, danh giá trong thành. Dáng vẻ kiều diễm như hoa, trên gương mặt trẻ trung là một sự đanh đá chua ngoa vì được nuông chiều, mắt hạnh như lửa nhìn chằm chằm cỗ kiệu của Lục Phù.

Tại ngã tư đường nhỏ, cỗ kiệu bị chặn lại không thể đi tiếp tục, vì để bảo đảm an toàn, Hải Nguyệt bảo nhóm người khiêng kiệu đặt kiệu xuống. Gương mặt không hờn giận cười lạnh “Lưu đại tiểu thư ngươi đang làm gì vậy?"

Đại tiểu thư nóng nảy này đã đến y quán gây phiền phức vài lần, nàng cũng nhịn nhiều lần rồi.

Đại tiểu thư của y quán Lưu Nguyên, có tiếng được nuông chiều, ỷ vào nhà nàng là hộ giàu có trong thành, từ nhỏ tính tình ngang ngược. Bởi vì y quán Thanh Gia khai trương chỉ ngắn ngủi vài tháng, chuyện làm ăn của Lưu Gia từ từ trở nên ế ẩm. Vì vậy vị đại tiểu thư này thường xuyên đến y quán cố tình gây sự. Hải Nguyệt và Vô Danh không nói lại chuyện này vì tránh làm Lục Phù phiền lòng, không nghĩ tới lần này nàng ta dám cả gan chặn kiệu của Lục Phù.

"Làm gì à? Ta muốn nhìn xem dáng vẻ của Minh Nguyệt phu nhân trong lời đồn là như thế nào? Hừ.” Nàng quyết liệt nói xong, hừ lớn một tiếng, trường tiên trong tay quơ một vòng trong không trung, những tua nhỏ rít lên trong không khí.

"Lưu Thanh, tại U Thành không phải ai ngươi cũng có thể ăn hiếp, nếu không sợ những lời nói dọa người, ta khuyên ngươi sớm trở về nhà đi, tính tình của bổn tiểu thư đây không được tốt lắm!"

Hải Nguyệt nheo mắt lại, nàng ghét nhất bị người ta cố tình gây sự. Hơn nữa nàng và Tuyết Nguyệt phụ trách mạng lưới tình báo, nói theo nàng chính là chờ lúc đêm tối đi ăn trộm, không giống Di Nguyệt và Sở Nguyệt lăn lộn trong thương trường nhiều năm có thể nói chuyện một cách khéo léo đưa đẩy. Những người nàng không ưa sẽ không bao giờ nể tình đâu.

Lưu Thanh là một thiên kim tiểu thư, sao chịu được những lời lẽ sắc bén như vậy, đặc biệt là khóe môi châm chọc mỉa mai của Hải Nguyệt, nhất thời lửa giận dâng lên trong lòng, trường tiên da hổ thật dài trong tay vụt đánh tới. Nàng là người có võ công, hơn nữa nhà lại giàu có, rất ít người trong thành dám trêu chọc nàng. Nhưng lần này, nàng nhìn lầm rồi.

Hải Nguyệt của Phù Dung Các tuy rằng võ công kém nhất, nhưng để đối phó với một cô gái chanh chua võ công mèo quào này thì là một cao thủ không thể nghi ngờ. Trường tiên vụt tới khiến vài người khiêng kiệu né sang một bên tránh xa cổ kiệu. Khi roi đang lơ lửng giữa không trung, ba con dao nhỏ từ tay áo của Hải Nguyệt bay ra...

Ba tiếng bụp vang lên …..

Roi bị cắt mành ba khúc.

Đại tiểu thư hung dữ hét to một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, nhặt ba khúc roi da lên, tuy rằng đó là vật hiếm có, nhưng Hải Nguyệt đã sớm nhìn ra, mỗi khi nhìn thấy nàng ta luôn giơ roi ra, không thể nói là nàng cố ý được. Nghe Lưu Thanh hét chói tai, mặt nhăn nhó, nàng nở nụ cười xấu xa.

"Ngươi….." mắt Lưu Thanh đỏ ửng, từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu thất bại và nhục nhã như vậy, một lần nữa hét chói tai chạy vụt tới.

Lúc này, rèm của cổ kiệu hơi lay động, bốn thị nữ chạy nhanh tới cẩn thận giúp Lục Phù, Hải Nguyệt cũng đến gần bên, không còn cười ác ý nữa.

chính là Minh Nguyệt phu nhân?" Lưu Thanh oán hận nhìn Lục Phù chăm chú, thấy vẻ mặt bình thường của nàng, mỉa mai cười lạnh. Lưu Thanh còn tưởng rằng đó là người ba đầu sáu tay gì đó? Chỉ bất quá như vậy, trên đường tùy tiện quơ tay một cái cũng được một đám nữ nhân như thế.

Nhưng nữ nhân này giành nhiều mối làm ăn của y quán Lưu Nguyên, nàng tức giận nhìn Lục Phù chằm chằm.

Lục Phù cười nhẹ, bốn người thị nữ đứng phía sau nàng, còn Hải Nguyệt đứng bên canh, năm người đều là nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, càng khiến vẻ mặt bình thường của nàng mềm mại như nước. Nhưng không hề kém cỏi, nàng đặc biệt toát ra vẻ lịch sự tao nhã và quyến rũ, như bông hoa nhỏ nơi đầu tường sau cơn mưa. Không dựa vào vẻ bên ngoài, mà mị lực toát ra từ bên trong, khiến tất cả nhan sắc xung quanh đều thất sắc.

Giống như những vì sao vây quanh mặt trăng tỏa ánh sáng tao nhã mê người, mà nét phong tình như vậy lại tỏa ra từ trên người của một nữ tử không thể gọi là xinh đẹp, không khỏi làm cho người khác có chút kinh ngạc ngoài ý muốn.

" Đúng, ta chính là Minh Nguyệt! Không biết Lưu tiểu thư ngăn đón kiệu của ta có chuyện gì không?" Lục Phù cười dịu dàng, đôi mắt trong trẻo tràn ngập ý xuân.

Lưu Thanh trừng mắt nhìn Lục Phù, nàng có chuyện gì chứ, vì từ nhỏ lộng hành ngang ngược đã quen, nay nhìn thấy có người giành chuyện làm ăn của y quán cảm thấy không phục muốn dạy dỗ một phen, nhưng kết quả ngược lại bị Hải Nguyệt hủy đi cây roi yêu thích của mình, đúng là tiền mất tật mang. Lưu Thanh oán hận nhìn các nàng chằm chằm, tuy rằng nàng được nuông chiều nhưng cũng biết xem tình hình, nhìn võ công của Hải Nguyệt nàng sao dám tự tìm phiền phức?

"Lưu tiểu thư, hi vọng ngươi trở về nói với lệnh tôn, không cần giở thủ đoạn sau lưng, nếu không ta sẽ khiến cho Lưu gia của các ngươi gặp thảm cảnh tại U Thành!" Lục Phù cười ấm áp, thản nhiên nói ra lời cảnh cáo. Nàng chỉ dùng gậy ông đập lưng ông, có thể đùa giỡn bày mưu đồ với người khác, có thể đùa giỡn dùng thủ đoạn nhỏ. Nhưng nếu một khi có người sử dụng đòn ám muội, nàng sẽ đòi cả vốn lẫn lời.

"Ngươi�"

Bỗng nhiên sắc mặt của Lục Phù có biến đổi lớn....Đôi mắt đen láy mở to không thể tin được... Xoay người thật nhanh…. nhưng vì xoay lại quá nhanh....cả thân người lảo đảo, những thị nữ bên cạnh không kịp đỡ, vì vậy mềm nhũn ngã xuống, may mắn Hải Nguyệt tay mắt lanh lẹ đỡ nàng kịp thời.

"Phu nhân, sao vậy?" Rất ít khi thấy nàng như thế khiến Hải Nguyệt luống cuống tay chân….

Lưu Thanh cũng không hiểu nhìn nàng, tiếp theo có một tiếng rên đau đớn…..

"Phu nhân!" Hải Nguyệt kinh hãi, hướng về phía một thị nữ hô to "Nhanh lên! Đến y quán gọi đại phu! Nói phu nhân sắp sinh!"

Thị nữ hoang mang rối loạn vội vã chạy về hướng y quán…..

"A…." Rõ ràng là đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, mặt của Lục Phù trở nên tái nhợt cắn chặt môi dưới, nói không ra tiếng, cho đến khi nhịn không được rên rỉ...

"Hải Nguyệt….Nhanh lên….Trở về….Không cần….". Còn chưa nói xong…. cảm thấy đau muốn ngất đi, gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh….Đám thị nữ bao quanh, ngay cả Lưu Thanh cũng chạy tới, dù nàng là một nữ tử hay sinh sự, nhưng bản tính cũng không phảỉ xấu lắm.

Cách đó không xa, có một dáng người cao lớn dưới ánh nắng ấm áp, một thân trường bào màu xám, tóc tung bay, bóng dáng tuấn lãng toát ra một vẻ phóng khoáng không kiềm chế...

Mắt của hắn lạnh lẽo vô tình, trên môi nở nụ cười tàn nhẫn...Dường như đang đợi người, đứng đó nhìn Hải Nguyệt đang hỗn loạn bên kia làm như không thấy. Hơn nữa đám thị nữ bao quanh Lục Phù, hắn cũng không thấy gì, giống như nhìn thấy một chuyện lộn xộn bình thường, cười lạnh….

Máu của Lục Phù nhuộm đỏ mặt đất…. Hắn nhìn không thấy

Hắn dường như theo phản xạ tránh né, nàng không phải là đóa Phù Dung nghiêng nước nghiêng thành, mà là một đóa hoa nhỏ bình thản như nước, cho dù nhìn thấy, cũng không nhất định nhận ra được.

"Nhanh lên đưa nàng trở về, gọi bà mụ, bằng không mẫu tử không giữ được!" Lưu Thanh thấy máu nàng chảy trên mặt đất, cũng luống cuống, nhưng dù sao xuất thân là một đại phu, chạy nhanh tới căn dặn Hải Nguyệt.

Hải Nguyệt thoát ra khỏi sự kinh hãi phản ứng lại, vài người ba chân bống cẳng nâng Lục Phù lên kiệu. Người khiêng kiệu nâng kiệu chạy như bay về hướng sơn trang. Lưu Thanh cũng vội vàng bám sát phía sau, gương mặt nhỏ nhắn được nuông chiều muốn khóc, đây là lần đầu tiên nàng hối hận vì sự tuỳ hứng của mình.

"Nếu phu nhân nhà ta có gì không hay xảy ra, ta chém ngươi cho chó ăn!" mắt Hải Nguyệt đỏ ửng, nhìn dấu máu chảy ra từ cổ kiệu hung hăng nắm vạt áo Lưu Thanh hét lớn..

"Ta....."

Cỗ kiệu vội vàng lướt qua người nam tử….Hắn chỉ cau mày nhìn máu tươi chảy ra không ngừng mặt không chút đổi sắc.

Bỗng nhiên….

Mắt hắn co rút lại…..Có một mùi hương từ cỗ kiệu thổi qua mũi hắn, mày rậm nhướng lên thật sâu, cẩn thận lắng nghe, kết quả chỉ ngửi được từng đợt máu tươi nồng nặc.

Trên mặt đất chỗ cổ kiệu đi qua để lại vết máu thật dài…..Uốn lượn.

Khóe môi tàn nhẫn có chút phiền não...Trong chốc lát có hai nam tử cao lớn cưỡi ngựa từ bên kia chạy tới...

Nam tử lạnh lùng nhìn quét qua liếc họ một cái, hừ một tiếng thật lớn, xoay người nhảy lên ng�a, rời khỏi U Thành.

Hắn nhất định không biết, hắn từng ở gần nàng như thế, nhất đinh không biết, hắn coi thường vết máu kia, là máu của nữ nhân hắn yêu thương nhất. Là người hắn từng nâng trong lòng bàn tay, đặt vào tim, lại không thèm nhìn máu của bảo bối mình.

Rất nhiều năm sau, biết được chuyện này, hắn chưa từng hối hận về sự tàn nhẫn của mình nhiều như thế, nếu quan tâm nhiều một chút và cẩn thận nhiều một chút thì mọi chuyện đã khác đi.

Có lẽ, hắn và nàng trong lúc đó…..Tất cả đều trở nên không giống như bây giờ.

Nhưng trên thế giới này vĩnh viễn không có chữ nếu.

Số mạng thường rất kỳ lạ, khi mọi người mong chờ nó thì chỉ cần một cái xoay người….Vận

mệnh gặp thoáng qua….Vẫn là sai lầm khiến cho hai người ngày càng xa nhau hơn.

Vết máu kia, giống như là một khóa tình, nam nhân và nữ nhân….Vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi chiếc khóa tình đó….

Vì vậy…..

Cũng chỉ là cần một cái xoay người, nhưng là đã bỏ lỡ.

Có rất nhiều thời điểm, những chuyện tiếc nuối đều do một tay chúng ta mà nên.