Lại đây.”
Mộ Cẩm Vân vừa lấy xong quần áo, định đi tắm thì không ngờ người đàn ông ngồi trên ghế lại gọi cô.
Cô ngạc nhiên, ánh mắt rơi trên người Tống Lâm, khóe mắt quét đến hòm thuốc bên cạnh anh. Mộ Cẩm Vân mím môi, để quần áo xuống sau đó đi qua.
Anh không nói chuyện, chỉ vươn tay.
Mộ Cẩm Vân hiểu ý, đưa bàn tay bị thương tới trước mặt anh.
Không biết có phải Dương Mị Ngọc cố ý không mà ba vết cào trên mu bàn tay đều ra máu.
Lúc đấy Mộ Cẩm Vân không thấy đâu, cho nên không né, bây giờ bôi nước khử trùng vào, cô không khỏi hít một hơi: “A…đau!”
“Đừng động đậy.”
Anh cầm chặt ngón tay cô, Mộ Cẩm Vân hơi ngượng, nhưng không dám động đậy.
Tống Lâm nhìn cô một cái: “Tôi còn tưởng em không biết đau.”
Lời nói của anh không nặng không nhẹ, cứ nghe như vậy sẽ cảm thấy ngữ khí không khác gì ngày thường.
Nhưng Mộ Cẩm Vân đã ở bên cạnh Tống Lâm lâu như vậy, một xíu thay đổi trong giọng điệu của anh đương nhiên là cô nghe ra.
Trong đó có mấy phần ghét bỏ.
Cô mím môi: “Lúc đó em không ngờ sẽ tróc da.”
Tống Lâm bôi thuốc khử trùng lên vết cào cuối cùng, sau đó thả tay. Anh vừa nhìn cô vừa chậm rãi vặn nắp lọ thuốc khử trùng: “Muốn đối phó với nhà họ Dương không?”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu, nhìn thoáng qua mu bàn tay mình. Bôi thuốc khử trùng lên nên hơi buốt, không rõ rệt lắm, nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Cô ngẩng đầu nhìn Tống Lâm, mím mím môi: “Tổng giám đốc Lâm, cảm ơn anh.”
“Bốp” một tiếng, Tống Lâm đóng hòm thuốc lại, nâng tay ném hòm thuốc sang một bên, sau đó mới nhìn cô: “Em rất thích nói “Cảm ơn” nhỉ.”
Đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng cô, cảm xúc trong đó không quá sâu, Mộ Cẩm Vân không nhìn ra được.
Trong lòng cô nảy lên một cái, dường như hiểu ra cái gì, cảm thấy tay hơi cứng đờ.
“Tôi không thích cảm ơn ngoài miệng.”
Đây là lời Tống Lâm từng nói.
Anh là thương nhân, thương nhân đích thực.
Chuyện này, nguyên nhân là Lục Hoài Cẩn nhưng người cứu cô lại là Tống Lâm.
Không thể phủ nhận, khoảnh khắc cô ngẩng đầu nhìn thấy anh vào tối qua, cô nghe được rõ rành rành tiếng trái tim mình rung động.
Người đàn ông như Tống Lâm, phụ nữ rất khó mà không rung động.
Lúc trước cô suýt chút nữa đi vào chỗ sai lầm, sau đó anh đánh đòn cảnh cáo. Cô tỉnh táo lại, bây giờ anh lại muốn kéo cô trở về lần nữa.
Mộ Cẩm Vân thật sự không đoán ra được anh muốn làm gì. Cô còn chưa biết nhiều về thế giới bên ngoài, lúc anh hô phong hoán vũ trên thương trường cô còn đang học cấp ba.
Luận về tâm cơ, cô không sánh bằng anh. Luận về định lực, Mộ Cẩm Vân cũng không sánh bằng.
Cô cấu vào đùi mình, đau đớn là cho cô tỉnh táo.
Mộ Cẩm Vân đứng dậy, phá tan sự mơ hồ trong im lặng lúc nãy: “Em đi tắm đây.”
Nói xong, cô hơi hỗn loạn chạy vào trong phòng tắm.
Tống Lâm nhìn theo bóng lưng cô, con ngươi đen hơi chuyển động, một lúc lâu sau anh mới thu lại ánh mắt.
Mộ Cẩm Vân ở trong phòng tắm nửa tiếng đồng hồ mới đi ra. Lúc cô đi ra, Tống Lâm vừa mới nghe điện thoại xong, thấy cô đi ra anh nhướng mày: “Người đã đưa đến chỗ Lưu Phú Qúy.”
Cô ngẩn người, nửa ngày mới tiêu hóa được tin này. Người đàn ông ở trong căn phòng đó tối qua tên là Lưu Phú Qúy.
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Ồ, cảm ơn tổng giám đốc Lâm.”
Sau khi nói xong, cô cắn môi xoay người bước đến bàn trang điểm ngồi xuống trước khi Tống Lâm nói gì đó.
Tay cầm điện thoại của người đàn ông hơi nắm, anh nhìn Mộ Cẩm Vân trước gương trang điểm, mấy giây sau anh nhấc chân vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm, Mộ Cẩm Vân mới thở ra một hơi.
Chuyện tối qua cô vừa mới trở lại bình thường, thái độ của Tống Lâm làm cô không rõ.
Nhưng mà chuyện lúc trước đã cho cô một lời cảnh tỉnh, Mộ Cẩm Vân nhận thức rất rõ ràng về mối quan hệ của hai người.
Cô biết, so về định lực, cô thật sự là không bằng Tống Lâm. Nhưng nếu đã đi vòng trong cái vòng này rồi, cô chỉ có thể cố gắng để bản thân kiên trì lâu hơn một chút.
Người đàn ông này, cô không thể yêu.
Mộ Cẩm Vân cất xong một số đồ, trèo lên giường rồi nằm trong chăn.
Tháng mười một sắp đến rồi. Buổi tối ở Hà Nội càng ngày càng lạnh, ban ngày cũng bắt đầu mát rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt cô đã về nước được nửa năm.
Nửa năm này, thật sự là đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Mộ Cẩm Vân đang muốn nhớ lại chuyện nửa năm này, lúc Tống Lâm đi ra cô cũng không để ý.
Cho đến khi một bên giường chợt trũng xuống, cô mới phục hồi tinh thần.
“Tổng giám đốc Lâm…”
Cô vừa mới nói, người đàn ông đã phủ lên người cô.
Anh chắn ngọn đèn, tầm nhìn của Mộ Cẩm Vân hơi tối, nhưng cứ như vậy đôi con ngươi đen nháy đó vẫn vô cùng sáng.
Cô nhìn anh trong lòng hơi nóng, nhưng rất nhanh cô đã tự mình tạt một chậu nước lạnh cho mình: “Tổng giám đốc Lâm, ngày mai có một cuộc họp sáng, chúng ta ngủ sớm đi.”
Lúc nói câu này cô không dám nhìn Tống Lâm.
Thật ra không phải cô muốn trốn Tống Lâm, chỉ là chuyện tối qua làm cho lòng kiên định của cô lại bị dao động.
Cô sợ, phụ nữ luôn luôn như vậy, rất dễ mềm lòng.
Cô không chơi lại Tống Lâm, cô sợ cuối cùng mình sẽ vạn kiếp bất phục.
Nhưng rõ ràng đối phương lại muốn tôi muốn em vạn kiếp bất phục. Anh nhìn cô, bất ngờ xì một tiếng: “Mộ Cẩm Vân, em đang sợ cái gì?”
“Em đang sợ cái gì?”
Sợ cái gì?
Sợ em sẽ yêu anh a.
Lời này, Mộ Cẩm Vân làm gì dám nói ra.
Cô cắn môi, sắc mặt chợt tái nhợt.
Tống Lâm chợt buông tay, cô bất ngờ không kịp chuẩn bị, sức lực đặt trên người mình thoáng cái đã không còn.
Chẳng mấy chống, ngọn đèn trong căn phòng cũng tắt, trước mắt là một mảnh màu đen.
Mộ Cẩm Vân hơi giật mình, cô nghiêng đầu. Trong bóng đêm, cô không thể nhìn rõ biển cảm của người đàn ông, nhưng trong trực giác cô cảm nhận được người đàn ông này tức giận rồi.
Mộ Cẩm Vân mím môi, cắn răng, vươn tay tìm tay của người đàn ông.
Ngón tay anh thon dài, nhưng lại cứng cáp hữu lực.
Bây giờ Mộ Cẩm Vân vẫn nhớ lúc anh ôm mình tối hôm qua. Sức lực dựa hết vào đôi tay anh, nếu không cô đã sớm ngã rồi.
“Tổng giám đốc Lâm…”
Cô thử gọi anh một tiếng, người đàn ông không trả lời cô.
Trong lòng Mộ Cẩm Vân khẽ run lên, hơi động đậy, môi cô dán lên môi anh: “Tổng giám đốc Lâm?”
Người anh rất ấm, tay của Mộ Cẩm Vân hơi lạnh, cô dùng ngón tay mình khẽ vẽ lên ngực anh.
Động tác này, cuối cùng cũng làm cho người đàn ông mở mắt.
Đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, mặc dù đang trong bóng đêm, Mộ Cẩm Vân vẫn có thể nhìn thấy con ngươi đen đó rõ ràng.
Cô giật mình một cái, mỉm cười với anh: “Tổng giám đốc Lâm…”
Cô lại gọi anh một tiếng, âm thanh mềm mại hơn nhiều so với vừa rồi.
Tống Lâm vương tay ra bật đèn, sau đó đặt lên lưng cô, con ngươi đen nhánh nhìn cô: “Làm gì?”
Mộ Cẩm Vân bị ánh đèn chiếu thì hơi chột da, nhưng bàn tay đặt trên lưng cô rất chặt, con ngươi đen nhánh kia nhìn cô cũng rất mãnh liệt.
Cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, câu môi mỉm cười một cái: “Không phải Tổng giám đốc Lâm không thích cảm ơn ngoài miệng sao?”
Cô nhướng mày, khóe mắt mang theo ý cười, tóc cô theo động tác nghiêng người của cô mà rũ xuống, ánh đèn chiếu vào mặt cô mang theo mấy phần quyến rũ.
Nhưng Tống Lâm vẫn không động đậy: “Ừ, cho nên em muốn cảm ơn tôi thế nào?”
Phản ứng của của anh quá bình tĩnh, Mộ Cẩm Vân hơi thất vọng, nhưng trong thất vọng lại có mấy phần đập bình làm liều” “Anh đoán đi, tổng giám đốc Lâm.”
Cô khẽ cười sau đó cúi đầu khẽ hôn một cái lên môi anh.
Cô không tin Tống Lâm còn có thể bình tĩnh!
Nhưng trên thực tế, người đàn ông đúng là vẫn không có động tác gì như cũ, cứ thế nhìn cô: “Chỉ như vậy?”
Lời của anh nói thì nhẹ nhàng bay bổng, nhưng rơi vào tai Mộ Cẩm Vân lại nghe ra mấy phần ghét bỏ.
Rốt cuộc Mộ Cẩm Vân tuổi còn trẻ, trong lòng bị Tống Lâm nắm thành một đoàn. Nhưng kẻ đầu têu lại không có phản ứng gì.
Anh lạnh nhạt đã hoàn toàn kích thích tính khí của cô. Đúng vậy, cô cũng có cá tính đấy!
Tay cô trực tiếp đi vào từ cổ áo ngủ của anh, môi đè lên môi anh bắt đầu tiến công vào trong.
Tống Lâm để cô tùy ý làm gì thì làm, cuộc đọ sức không tiếng động này giằng co khoảng năm phút. Sau đó Mộ Cẩm Vân bị người đàn ông xoay người đè dưới thân.
Hai người dựa vào nhau rất gần, cô có thể cảm nhận được rõ ràng thay đổi của người đàn ông.
Cô hơi đắc ý ngẩng đầu nhìn Tống Lâm, cô nhướng mày cười một cái, tay thu về, cách bộ đồ ngủ từ ngực anh đi xuống: “Tổng giám đốc Lâm cảm thấy như này được không?”
Nói xong, tay cô dừng lại, thổi một cái.
Con người đen chìm xuống, Mộ Cẩm Vân bị anh giữ chặt, nói không ra lời rồi.
Thế công của anh mạnh mẽ, Mộ Cẩm Vân chỉ phản kháng một chút đã phản kháng không lại.
“Lá gan thật lớn, Mộ Cẩm Vân.”
Lúc anh nói lời này, âm thanh nặng nề, càng hăng hái với cô.
Tay của Mộ Cẩm Vân bám chặt vai anh, nhắm mắt lại, cắn răng, cùng anh phân cao thấp.
Nhưng cuối cùng cô vẫn thua, Tống Lâm là người nào, cô có thể đấu lại sao.
Không ngoan cố phòng thủ đến cuối cùng không nói, kết quả là cô còn phải khóc cầu xin tha
Nhưng lúc này, tiếng khóc của phụ nữ chỉ là kèn phát lệnh tiến công của đàn ông, anh sẽ không để ý tới cô.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình muốn chết, nhưng lại không chết được, giống như cá bị mắc cạn, ghé vào trên bờ có nước thở phì phò.
Cả người cô mềm nhũn, không có tí sức lực nào.
Tống Lâm cúi đầu nhìn cô, dưới ánh đèn khuôn mặt cô đỏ rực, khóe mắt còn có vài giọt nước mắt.
Anh hiếm khi cười nhạo một tiếng: “Cái cảm ơn này của em cũng chẳng ra làm sao.”
Mộ Cẩm Vân mở mắt ra trừng anh, sau khi sự việc xảy ra, sự dung túng của anh lớn hơn, dũng cảm của cô cũng lớn hơn nhiều.
“Ăn ngay nói thật.”
Tống Lâm thật sự là không làm nghẹn chết người thì không buông miệng. Mộ Cẩm Vân bị anh kích thích mắt đều trợn tròn. Hai người vào phòng tắm, cô buông lỏng một tay của mình ra, mở vòi hoa sen, sau đó ôm anh trắng trợn hôn lên.
Cô hôn có vài phần sức lực, nơi này một ít bên kia một ít, nhưng đúng là đốt lửa.
Sau khi hôn một trận, cô dán lên tai Tống Lâm, nhẹ nhàng nói một câu.
Vừa dứt lời, con ngươi đen trầm xuống, cô bị anh đặt trên giường, lại một vòng đánh cờ nữa.”