Sau khi nhìn thấy Cố Nhất Nam rời đi, Trương Minh Quân ngay lập tức quay sang nhìn thư ký Lý và chỉ trích cô gái lễ tân, với giọng điệu lạnh lùng, "Thư ký Lý, hãy cho cô ta nghỉ việc, rồi giữ lại, tôi cần sử dụng cô ta để xử lý Cơ Tuyết."
Thư ký Lý nghe theo chỉ thị của anh, gật đầu và gọi bảo vệ đến để đưa cô ta đi.
Trước khi bị dẫn đi, cô gái liên tục cầu xin anh cho cô một cơ hội để sửa sai, biện minh rằng cô không biết Cố Nhất Nam là con gái của gia đình họ Thẩm và cho rằng mình chỉ bị người khác thao túng.
Tuy nhiên, anh không quan tâm và không muốn tiếp nhận những lý do từ những người thiếu đạo đức như cô ta.
Lý do anh muốn giữ cô lễ tân lại là để có thể đối phó với Cơ Tuyết, vì anh đã mất kiên nhẫn với cô ta.
Sau khi giải quyết xong vấn đề, anh lập tức đến gặp Cố Nhất Nam, không muốn cô phải chờ đợi lâu thêm nữa.
Khi bước đi trên hành lang, anh cảm thấy vô cùng rồi ren trong lòng vì sự xuất hiện của cô, trong khi cô lại là một cô gái rất xinh đẹp và đã sinh cho anh một cậu con trai.
Suy nghĩ về điều này khiến anh không thể tin rằng người mình yêu thương lại sinh ra cho anh một đứa con, đặc biệt là con trai, điều này làm anh trở nên phấn khởi.
Anh tiến tới phòng VIP tiếp khách của công ty, nhanh chóng mở cửa và trước mắt anh là hình ảnh Cố Nhất Nam xinh đẹp tuyệt trần.
Dù trước đó đã bất ngờ trước vẻ đẹp của cô trong buổi gặp mặt hai gia đình, nhưng giờ đây, khi cô khoác lên mình diện mạo nữ tính, vẻ đẹp ấy lại cuốn hút anh hơn cả.
Ngay lúc này, anh lấy lại bình tĩnh và bước gần lại bàn ăn, thấy cô đang mải mê xem điện thoại, anh liền lên tiếng:
"A Nam, em có chờ anh lâu không?"
Nghe vậy, Cố Nhất Nam không để ý đến anh, chỉ có thư ký Hà mới lên tiếng nói: "Chủ tịch Trương, sao ngài gọi tiểu thư là A Nam? Đó là tên của tiểu thiếu gia của tôi, tiểu thư cô ấy tên là Hoa Hoa."
Trương Minh Quân giật mình khi biết tên con trai của mình, không ngờ cô lại đặt tên con như vậy. Khiến anh trong lòng vui lắm,
Lúc này, anh khẽ cười và hỏi: "À, vậy sao Hoa Hoa, em có chờ anh lâu không?"
Cố Nhất Nam nghe câu hỏi đó, nhưng không thể không nhìn anh vì lý do công việc, rồi cô miễn cưỡng ngầng đầu nói: "Chủ tịch Trương, tôi tới đây là để bàn về công việc, xin đừng hỏi những điều không cần thiết."
Trương Minh Quân nghe những lời này cảm thấy ảm đạm, lặng lẽ thu tay lại và tự mỉm cười châm biếm bản thân.
Đúng lúc bầu không khí trở nên căng thẳng giữa hai người, thì điện thoại của thư ký bất ngờ reo lên
Thư ký Hà vừa nhấc máy thì nhận được cuộc gọi từ Thẩm Mộc Hàn, anh hỏi về tình hình tại đây. Ngay lập tức, thư ký Hà muốn ra ngoài để tiện trao đổi, anh cúi xuống và nói với Cố Nhất Nam, "Tiểu thư, chủ tịch đang gọi, tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại."
Cố Nhất Nam không thực sự muốn ở lại một mình với Trương Minh Quân lúc này, nhưng cô cũng cần giữ bình tĩnh, vì vậy cô chỉ gật đầu và nói, "Được, anh cứ đi đi."
Lúc này, trong phòng tiếp khách chỉ còn lại cô và Trương Minh Quân. Cố Nhất Nam không muốn tiếp tục giao tiếp với anh ta nữa, vì cô cần nhanh chóng đến cửa tiệm hoa của mình.
Cô điểm tĩnh đưa hồ sơ hợp đồng cho anh và ngượng cười nói, "Chủ tịch Trương, đây là hợp đồng từ Thẩm thị, mong anh xem qua và nếu đồng ý thì ký tên vào nhé."
Hợp đồng lớn giữa hai dòng họ đã tồn tại qua nhiều thể hệ, theo truyền thống không có buổi lễ hay tiệc tùng nào khi ký kết, mà chỉ cần hai bên gặp mặt thỏa thuận để ký mà thôi,
Trương Minh Quân cảm nhận rằng những lời lạnh lùng của cô khiến họ trở thành những người hoàn toàn xa lạ.
Tuy nhiên, anh quyết định không bỏ cuộc và nở một nụ cười với cô, nói: "Anh sẽ ký, nhưng em có thể dành chút thời gian để cùng anh dùng bữa được không?"
Những lời ngọt ngào từ anh không làm cô rung động; trái lại, nó chỉ khiến cô nhíu mày và đáp lại, "Chủ tịch
Trương, thời gian của tôi rất quý giá, tôi không thể lãng phí thời gian bên anh."
Cố Nhất Nam vừa nói vừa mỉm cười, tay gõ nhẹ vào trang hợp đồng.
Trương Minh Quân quan sát cô và nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng, nhưng điều đó không làm anh cảm thấy quá nghiềm trọng vì những gì anh đã gây ra cho cô.
Lúc này, anh nhẹ nhàng nhìn cô và nói, "'A Nam, lần trước anh đã thấy đứa bé rồi, Nó giống anh như hai giọt nước, có phải là con của anh không?"
Nghe xong, Cố Nhất Nam bất ngờ, sau đó lại cau mày và trả lời dứt khoát, "Thằng bé là con của tôi, nó không phải con của anh."
Trương Minh Quân nghe những lời của cô, trong giọng nói của cô có sự đau khổ mà anh cảm nhận được.
"Ngày đó bác sĩ đã thông báo với anh rằng em đã sảy thai," Trương Minh Quân vẫn tiếp tục nhìn cô và nói.
Mặc dù cô không muốn tiếp tục chuyện trò với anh ở thời điểm này, nhưng cô không hiểu vì sao mình lại trả lời anh.
"Đúng vậy, năm đó tôi đã sảy thai một đứa, bác sĩ chỉ giữ lại một trong hai đứa thôi, anh có biết không?" Cố Nhất Nam nhớ lại lần sảy thai ấy, đang khi tâm trí cô bị khuấy động bởi hình ảnh của đứa trẻ còn lại, cô run rấy nói.
Trương Minh Quân đứng trước mặt cô lắng nghe tất cả những gì cô nói, khiến anh hết sức ngỡ ngàng, "A Nam, xin lỗi em."
Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, Trương Minh Quân liên tục xin lỗi.
Giọng cô lúc này ngày càng run rẩy như sắp tuyệt vọng, "Xin lỗi thì có ích gì, con tôi đã chết, tôi chỉ còn một đứa, mong anh đừng đến gần nó."
Khi thấy anh im lặng, cô lên tiếng, "Trương Minh Quân, điều tôi hối hận nhất là đã giúp anh vào khách sạn khi anh
say. Toi hoi han nhat vi da yeu anh va da trao lan dau cho anh "
Cô nói trong lúc cơ thể trở nên không ổn định, khiến cô run rẩy và đứng dậy. Khi vừa đứng lên, cô cảm thấy đôi chân mình yếu ớt, không thể trụ vững mà quy xuống.
Trương Minh Quân hoảng hốt ngay lập tức nâng đỡ cô và bế cô đi đến chiếc sofa.