"Nương nương à, người dùng thêm một ít đi". Trưởng cung nữ bên cạnh Như Tiên nói với vẻ mặt lo lắng, là cung nữ đã theo thái phi từ ngày nàng mới vào cung, nàng làm sao không nhìn ra được ánh mắt khác lạ của chủ tử khi nhìn Ninh Vương Gia. Từ ngày vương gia rời đi kinh thành, nương nương của nàng không màn ăn uống, thường xuyên ngẩn người nhìn trăng sáng.
"Ta ăn no rồi, ngươi đem xuống đi, à, để lại phần bánh quế hoa lại đây". Thanh âm của Như Tiên vẫn nhẹ nhàng như ngày nào, chỉ là nó không còn sự sống trong đó nữa, người nào đó giữ lấy tâm của nàng đã không còn ở đây rồi.
Cung nữ bên cạnh gọi vào các tiểu cung nữ, nhanh chóng dọn dẹp bữa tối và rời khỏi tẩm cung của Như Thái Phi. Như Tiên cầm lấy một mẫu bánh quế hoa, cất làn váy đi đến bên khung cửa sổ đã được cung nữ cận thân hiểu tâm ý mà mở ra sẵn.
"Bánh quế hoa, lúc nào đến chỗ ta, nàng đều ăn đặc biệt ngon miệng..". Một giọt nước mắt rơi vào miếng bánh, vỡ tan trong không khí, cũng giống như tình cảm ngắn ngủi giữa họ.
--------------
Như Tiên đang vẽ tranh tại tẩm cung của mình, một mùi hương quen thuộc từ đâu phản phất trong không khí kèm theo tiếng cửa sổ mở khe khẽ. Nụ cười xinh đẹp động lòng người xuất hiện trên gương mặt Như Tiên, nàng biết được là ngoài trừ người kia chẳng ai dám xông vào hậu cung bất chấp đèn còn sáng như vậy.
"Mỹ nhân đang chăm chú vẽ gì mà không chú ý đến ta luôn vậy?". Một vòng từ phía sau choàng qua vòng eo tinh tế của Như Tiên, dùng sức nhẹ kéo nàng vào lòng. Viên Vĩ Anh đặt cằm lên vai Như Tiên, cố ý thì thầm thổi vào mang tai nhạy cảm của người trong lòng.
Như Tiên thoáng đỏ mặt khi cảm nhận được sự nhồn nhột ở tai, vậy mà sau khi nghe người kia gọi mình là mỹ nhân liền không vui.
"Ninh Vương gặp nữ nhân xinh đẹp nào cũng đều dùng miệng lưỡi trơn tru như vậy mà gọi hay sao?". Như Tiên không vui xoay người lại đối diện với Viên Vĩ Anh, chỉ cần nghĩ đến Viễn Vĩ Anh cũng dùng giọng điệu này, hành động này đối với nữ nhân khác, nàng liền không nhịn được mà ê ẩm trái tim.
Thoáng thấy không khí ẩn chứa nguy hiểm, Viên Vĩ Anh nhẹ giọng xuống như đang làm nũng với Như Tiên.
"Nàng lại nghĩ đi đâu vậy chứ? Không nhớ ta hay sao?". Viên Vĩ Anh nhìn sâu vào đôi mắt nhu tình của Như Tiên, cô như được tắm mình trong biển tình yêu từ người đối diện. Từ trước đến nay, Viên Vĩ Anh trải qua nhiều mối quan hệ đến mức không đếm được, yêu đương nghiêm túc có, dây dưa mập mờ có, tình một đêm lại còn nhiều hơn nữa. Mối tình sâu đậm nhất là hồi mới vào đại học, nhưng cả hai chưa hề có bắt đầu, đó là người bạn thân của cô, như những tiểu thuyết thường gọi thì người ấy chính là bạch nguyệt quang trong lòng Viên Vĩ Anh.
Xuyên đến vũ trụ không tồn tại trong lịch sử của thế giới mình, trời xui đất khiến ban đầu Viên Vĩ Anh chỉ thích Như Tiên vì nàng xinh đẹp quá thôi, nhưng qua những ngày hiếm hoi được bên cạnh nhau, sự nhẹ nhàng, thâm tình, thích dỗi với cô hoàn toàn khác với sự điềm đạm, trưởng thành của Như Thái Phi với mọi người khác. Có lẽ trong lòng Viên Vĩ Anh, Như Tiên không còn đơn giản chỉ là thích như ban đầu nữa rồi.
Bỗng nhiên đối diện được ánh nhìn nồng cháy của Viên Vĩ Anh, Như Tiên đỏ mặt tránh đi vòng tay của cô, đi về hướng giường ngủ. Viên Vĩ Anh phì ra nụ cười vì sự bẽn lẽn đầy đáng yêu của Như Tiên, đi theo nàng tiến đến giường rồi ngồi xuống.
----------
Ánh mắt Như Tiên thờ thẫn nhìn về hướng giường ngủ của mình, từ hình ảnh lúc trước khi Viên Vĩ Anh còn bên nàng vẫn như đang hiện hữu nơi đó.
Từng cái nắm tay,
Từng cái ôm,
Đến những nụ hôn từ nhẹ nhàng đến nồng nàn của hai người.
....
Viên Vĩ Anh mơ màng tỉnh dậy, cơn tê buốt từ cánh tay giúp cô nhớ đến tình cảnh cả đêm hôm qua, cũng đồng thời nhìn thấy thân ảnh nữ nhân quyến rũ tối qua vẫn đang nằm trong lòng mình.
Nhìn chằm chằm người kia, Viên Vĩ Anh xác định cô không quen biết nàng, kể cả nguyên thân cũng không. Từ khi Viên Vĩ Anh nhúc nhích, Tế Nguyệt đã thức dậy, nàng chỉ muốn xem người kia sẽ làm gì, không biết vì lí do gì phẫn nam trang mà vào trong cốc của nàng. Nàng có thể cảm nhận được nội lực của cô không thấp, nhưng không thể bằng nàng được, đó cũng là lý do Tế Nguyệt thoải mái mà ngủ bên cạnh cô. Ấy vậy mà người kia chỉ nằm nhìn chăm chăm nàng mà thôi, không hề có hành động gì thêm cả.
"Nhìn đủ chưa?". Không tiếp tục giả vờ, Tế Nguyệt vùi đầu vào lòng ngực Viên Vĩ Anh. Cả hai vẫn đang hoàn toàn thoả khân, cảm nhận được sự cọ sát của Tế Nguyệt, Viên Vĩ Anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
"Chưa, nàng xinh đẹp như vậy, chỉ nhìn một đêm, làm sao đủ được". Lời ngon tiếng ngọt với mỹ nhân có lẽ đã là thói quen của Viên Vĩ Anh rồi, siết chặt vòng tay đang vòng qua eo nàng, bàn tay Viên Vĩ Anh đặt trên lưng trần của Tế Nguyệt mà xoa nhẹ.
"Umm.. ta còn mệt lắm". Tế Nguyệt lên tiếng ngăn cản khi cảm nhận bàn tay hư hỏng của Viên Vĩ Anh đang thuận thế di chuyển đến bờ mông căn tròn của mình. Người kia ngoan ngoãn nghe theo mà dừng tay lại, chỉ để trên lưng của nàng, cực kì làm nàng hài lòng.
"Tại sao ngươi lại cố tình giả nam trang, còn cố tình vào đây?" Không tiếp tục đùa giỡn nữa, Tế Nguyệt di chuyển ngón đầu ngón tay của nàng trên xương quai xanh của Viên Vĩ Anh, nghiêm túc hỏi, tuy thực thích dung mạo tuấn lãng cùng kĩ năng của người kia, nàng cũng tuyệt đối không do dự xuống tay nếu người kia có ý đồ muốn tổn hại đến Ác Nhân Cốc. Để thành môn đồ trong cốc, các thành viên cấp cao luôn tuyển chọn và kiểm tra thân thể bọn chúng rất kĩ càng, căn bản không có khả năng nhầm lẫn nam nữ, nên khi biết đối phương là nữ nhân, Tế Nguyệt đã biết người nọ không phải là người trong cốc.
"Cải nam trang là vì chuyện riêng trong nhà, còn việc vào đây, ta chỉ đang điều tra sự việc dân nữ mất tích, chứ không hề có ý đồ gì với người trong cốc". Viên Vĩ Anh nói rõ ràng, cô không thích việc ấp a ấp úng cực kì dễ gây hiểu lầm của nam nữ chính phim truyền hình. Viên Vĩ Anh rất thưởng thức tính cách, gương mặt, và dán người của Tế Nguyệt, cô không nghĩ chỉ vì hiểu lầm mà trở mặt thành thù với nàng ấy. Sự phóng khoáng, cởi mở, không ngại ngùng của Tế Nguyệt hệt như một người hiện đại.
Tế Nguyệt kéo lên khoé miệng, một nụ cười tinh xảo hiện lên, bất ngờ kéo Viên Vĩ Anh vào một nụ hôn sâu. Không để mỹ nhân thất vọng, Viên Vĩ Anh siết nhẹ eo nàng, đáp lại nụ hôn.
"Từ nay, ngươi đi theo ta, rồi sẽ biết được những thứ ngươi muốn biết". Tế Nguyệt vừa dứt lời, đã bị Viên Vĩ Anh tiếp tục kéo vào một nụ hôn khác, bàn tay xoa nắn bờ mông căng tròn láng mịn.