Chương 43
Vừa bước vào căn hộ của mình, nữ nhân bên cạnh đã kéo Viên Vĩ Anh vào một nụ hôn sâu, bàn tay của cô cũng không ngoan ngoãn mà bóp mạnh lấy bờ mông căng tròn của nữ nhân váy đen.
Hai người hấp tấp cởi đi y phục của người đối diện, từ quần đến váy, kể cả áo ngực rơi đầy sàn từ cửa nhà đến phòng ngủ. Nữ nhân chỉ còn mỗi quần lót trên người được Viên Vĩ Anh nhấc bổng lên, hai chân nàng ta quấn lấy eo cô, hai bờ môi không tách ra tiến về phòng ngủ. Chiếc quần lót chữ T cũng được quăng ra ngay cửa phòng, cả hai lăn lộn đến tận 4 giờ sáng.
Viên Vĩ Anh chống tay ngồi dậy, xung quanh đã không còn ai, mở điện thoại lên xem đã là 1 giờ chiều. Cô kiểm tra điện thoại, ngoại trừ tin nhắn của đám bạn ra, thì là của các cô gái có mối quan hệ mập mờ với mình, trả lời từng tin một. Viên Vĩ Anh đứng dậy đi tắm, xong xuôi lại xuống cửa hàng tiện lời dưới chung cư mà mua buổi sáng vào lúc 3 giờ chiều.
Cuộc sống của Viên Vĩ Anh vẫn luôn như vậy từ khi cô vào đại học, đã không còn ai quản, lại không có mục tiêu cho cuộc sống, mỗi ngày đều trôi qua như vậy. Tối sẽ lăn lộn với nữ nhân lạ mặt, rồi khi thức dậy lại một mình.
Ngồi trên sofa xem show giải trí, trước mắt là một mảng trắng xoá, đầu cô bỗng dưng đau nhất dữ dội. Hình ảnh một hồng y nữ tử, gương mặt xinh đẹp không thể diễn tải bằng lời như đang hiện lên trong đầu Viên Vĩ Anh.
"Hơn nữa cùng nàng đi Thanh Vân sơn nhanh chóng xong việc, nàng chỉ cần đợi làm hảo tướng công của ta thôi."
Hết đau đầu, Viên Vĩ Anh lại thấy trái tim mình nhói đi như ai bóp chặt lấy, cô hoảng sợ mà ôm lấy ngực mình, nhắm chặt mắt. Cảnh tượng trong đầu lại lần nữa thay đổi, một nữ nhân khác khuôn mặt đoan trang nằm dưới thân cô, cả hai ôm lấy nhau, nhưng rồi không gian thay đổi, nữ nhân ấy lạnh lùng nhìn Viên Vĩ Anh.
"Vĩ Anh à, nàng hãy quên ta đi, sống một cuộc đời thật vui vẻ, quên ta rồi nàng sẽ không còn đau buồn nữa."
Lại nữa, cơn đau nhói tim ấy lại ập đến, khi mà Viên Vĩ Anh đang cố gắng hít thở cho qua đi cơn đau, quang cảnh trong đầu cô lại đến một bờ biển, là một nữ nhân khác nữa, ánh mắt tươi sáng nhìn cô, như thể cô là cả thế giới của nàng.
"Là tại vỏ sò này làm ta đau, không chơi nữa."
Phải gần nửa giờ sau, cơn nhức đầu cùng cơn nhói tim mới qua đi, Viên Vĩ Anh chạy về nhà vệ sinh, dùng nước tạt vào mặt mình. Co nhìn mình trong gương, tự hỏi liệu đó là kiếp trước của bản thân, hay chính cô đã quên đi gì rồi.
Ba nữ nhân xa lạ, ai cũng xinh đẹp, mỗi người một vẻ, nhưng nghĩ đến ai tim cô cũng nhói lên. Nếu đó thật là kiếp trước, thì liệu kiếp này, chúng ta có gặp lại nhau không?
"Cung chủ, đến nay đã ba tháng vẫn không tìm được Viên công tử, chuyện này chúng ta có nên truyền về hoàng cung?" m sứ giả nhỏ giọng hỏi, từ ngày Viên công tử xảy ra chuyện, cung chủ như một thần chết, chỉ cần làm sai một việc nhỏ, kết quả liền thực thảm. Chỉ mới mấy ngày trước thôi, một tên lính gác không biết giữ mồm miệng mà nói rằng Viên Vĩ Anh chỉ là một nam sủng thôi mà, chết rồi thì kiếm người khác. Tế Nguyệt liền treo hắn lên phơi nắng đến chết khô.
"Nàng là Vĩ Anh của ta không phải là Ninh Vương kia, cần gì phải cho họ biết." Tế Nguyệt híp mắt lại nhìn hai sứ giả cận thân của mình.
m sứ giả cảm giác được cung chủ của mình lại mất hứng, hắn nhanh chóng đáp lời: "Tên chủ mưu đằng sau năm lần bảy lượt muốn ám hại Viên công tử, vậy thì chúng ta cứ truyền tin về đến kinh thành, cho hắn thực sự nghĩ là Ninh Vương đã xảy ra chuyện, để xem tiếp theo hắn sẽ làm gì, chúng ta sẽ từ đó lần ra được hắn."
Tế Nguyệt rất vừa ý sự thông minh của m sứ giả, hắn ta phân rõ ràng người xảy ra là chuyện là Ninh Vương, còn Vĩ Anh của nàng, nàng tin là cô vẫn còn sống, cô còn phải thành thân với nàng nữa cơ mà. Ba tháng qua, Tế Nguyệt có thể tiếp tục đứng dậy chính là nhờ vào ý chí này, nàng nhất định đợi được Viên Vĩ Anh trở về cưới nàng.
Nhận được mệnh lệnh, người của Mẫn Đường trà trộn trong đội ngũ ám vệ hoàng cung nhanh chóng truyền đến thông tin:
'Ninh Vương bị ám sát trên đường đi đã chết.'
Hoàng cung nhưng trải qua một cơn địa chấn, hoàng đế chưa hết lo nghĩ về vấn đề ngoại xâm, rồi còn thân thể của hắn, nay lại nhận được tin hoàng đề ruột của mình chết không thấy xác.
Thái hậu kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đổ bệnh không khỏi. Đồng thời, Như Thái Phi cũng lâm bệnh lạ, không ăn không uống, cả người như người mất hồn. Thái y chỉ biết lắc đầu, tâm bệnh chỉ có thể chữa bằng tâm dược.
Tẩm cung của Nhược Dao có vẻ là bình yên, nhưng nếu để ý, các cây cối cùng bức tường xung quanh đều có vết kiếm chém vào. Đêm nào cũng vậy, Nhược Dao luyện kiếm đến khi kiệt sức gục ngã. Thượng Quan Lâm Huy là kẻ chính tay giết chết Viên Vĩ Anh, nhưng hắn ta cùng với nàng đều cùng một phe với nhau, vậy thì khác gì chính tay nàng tự giết chết người nàng yêu nhất đâu. Tâm trí rối bời khiến nội công trong người nàng hỗn loạn, một ngụm máu phun ta từ miệng Nhược Dao.
Viên Vĩ Anh chạy xe xuyên đêm đến bờ biển gần thành phố cô sống, đến nơi vừa kịp đón ánh bình minh. Viên Vĩ Anh cho xe dừng lại, cô bước xuống dựa lưng vào chiếc xe, nhìn thẳng ra phía bên kia bờ biển, vẫn chỉ là đại dương xa xa. Từ trong xe, Viên Vĩ Anh lấy ra một bao thuốc, châm lửa một điếu, ánh mắt của cô vẫn cứ vô định nhìn biển. Từ khi tỉnh lại ở bệnh viện, Viên Vĩ Anh cứ cảm thấy bản thân đã để mất gì đó mà đến cả chính cô cũng không biết được.
Một người nam nhân đầu đã điểm nhiều sợi tóc bạc với gương mặt bị phỏng một nửa nhìn rất ghê rợn, cả căn phòng của hắn ta đều không có một ánh nến nào cả, nhưng là ma quỷ ẩn mình trong bóng tay.
'Đứa nhỏ đã chết rồi, thì đến đứa lớn. Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết không có con đưa tiễn, đương kim hoàng đế.'
Hẵn ta nở nụ cười ghê rợn, nụ cười xuất hiện như muốn xé đi vết phỏng trên mặt hắn càng làm hắn trở nên méo mó. Nhược Dao quỳ dưới đất cúi mặt, tận lực làm bản thân như không khí.
"Ngươi làm rất tốt, Nhược Dao, nhưng mà hãy tăng dược liệu lên tránh đêm dài lắm mộng, ta muốn cẩu hoàng đế đó tuyệt tử tuyệt tôn."
"Ta đã biết thưa chủ nhân."
"Lần này cả ngươi cùng Lâm Huy đều làm rất tốt, tuy hắn đã chết như cũng kéo theo Ninh Vương lót xác hắn. Ha ha ha..."
Nhược Dao cắn chặt môi dưới của nàng, nỗ lực ra vẻ không để tâm, đè nén cảm giác căm thù trong lòng lại. Nhược Dao sau khi về đến tẩm cung liền nôn mửa, nàng kinh tởm kẻ đó, kẻ mà nàng đã gọi là chủ nhân suốt mười mấy năm nay. Kẻ đã nuôi nàng khôn lớn, nhưng đồng thời cũng là kẻ đã huỷ hoại cả cuộc đời này của nàng.
Gia Lục Tuần Dương vẫn lưu lại Ác Nhân cốc mà không quay về kinh thành, cô thường xuyên đi cùng nhóm người Dương sứ giả để tìm kiếm Viên Vĩ Anh, không chỉ trong phạm vi Thanh Vân sơn mà xung quanh đó họ cũng đã tìm, đều không có kết quả. Jessi tuy bề ngoài đã chấp nhận là Viên Vĩ Anh lành ít dữ nhiều, nhưng đêm nào nàng ấy cũng khóc nấc lên trong vòng tay của Tề Phục Huy, y chỉ biết bên cạnh vỗ lưng cho nàng chứ không an ủi gì thêm. Tình trạng cơ thể của Tế Nguyệt tuy đã khá hơn thời gian đầu, nhưng tình trạng tinh thần thì ngược lại, nàng bị mất ngủ, mọi giấc ngủ hiện nay đều dựa vào đan dược của Tề Phục Huy.
Ở một hòn đảo cách xa Trung Nguyên, nắng vàng chiếu lên bờ các trắng, đi sâu hơn vào khu rừng rậm, một nữ nhân với dung mạo có thể khiến người khác nhìn một lần liền không thể quên lại đang mang trên vai một giỏ tre, ngồi xuống nhổ từng cây nấm. Không chỉ nấm, các loại rau dại cùng dược liệu nàng đều hái mang về. Đi về hướng giữa khu rừng, một chiếc hồ nhỏ hiện ra, bên cạnh bờ hồ là một căn nhà tre nhỏ, nữ nhân để xuống các vật phẩm hôm nay đã thu hoạch được, lấy từng loại mà phơi lên.
Xong xuôi, nàng đi vào mặt sau của ngôi nhà, chuẩn bị xong cơm nước buổi trưa. Ngồi ăn giữa thiên nhiên như vậy càng làm người ta dễ cảm thây bản thân cô đơn hơn, nhưng nàng đã quen với sự cô độc này rồi. Ăn cơm hoàn tất, ánh mắt của nàng không tự chủ được liếc nhìn vào gian phòng bên trong nơi có một người khác đang nằm, ánh mắt đâm chiêu.
"Đã hơn ba tháng rồi, tại sao ngươi lại có thứ đó?"
Đêm hôm khuya khoắt, Tế Nguyệt mặc y phục dạ hành lẻn vào hoàng cung, đối với Tế Thiên cung thì sơ đồ hoàng cung không là gì quá khó để có, nàng tiến thẳng đến Từ Ninh cung. Từ trên nóc nhà lấy ra một mảnh ngói, Tế Nguyệt nhìn thấy được rõ hình ảnh bên trong. Thái hậu tiều tuỵ, đang được một cung nữ đỡ lên uy thuốc.
"Thái hậu, ngươi đừng đau thương quá độ, còn chưa xác mình được thông tin ấy..."
Câu nói của nữ nhân mặc y phục phi tần kia chưa hoàn thành đã nghe một tiếng 'xoảng'.
Thái hậu tức giận hất đi chén thuốc trước mắt, mặt bà đỏ bừng chỉ tay về phía người kia.
"Ngươi im đi, ngươi có tư cách gì mà nhắc tới Anh nhi? Nếu không phải là do nữ nhân không biết liêm sỉ như ngươi, Anh nhi cũng không cần buồn rầu bỏ đi khỏi kinh thành.. khụ..khụ.."
Thái hậu quá nóng giận dẫn đến khí huyết không thông, cung nữ bên cạnh lo lắng vuốt lưng giúp bà. Nhược Dao vẫn đứng yên như tượng, tựa như những lời chữi mắng ấy không phải dành cho nàng.
Ánh mắt Tế Nguyệt nhìn về phía Nhược Dao không hề mang một tia thiện cảm nào, nàng đã nghe từ Jessi và biết được dây nhơ rễ má các chuyện xưa của Viên Vĩ Anh, một là nữ nhân trước mặt, Nhược Ỷ Mộng Nhược quý phi, người còn lại là Như Thái Phi của tiên đế. Không biết là có nên khen Viên Vĩ Anh bản lĩnh hay không, nữ nhân bình thường thì cô không đùa, lại đi đùa với lửa như vậy.
Nhược Dao bị thái hậu đuổi về tẩm cung, bà không muốn thấy nàng, nàng cũng không dây dưa làm gì liền rời khỏi.
"Đêm nay bổn cung muốn yên tĩnh, các ngươi lui đi." Nhược Dao cho hết binh lính, cung nữ cùng thái giám lui ra, trong sân chỉ còn lại một mình nàng.
"Nơi đây chỉ còn hai ta, cần gì phải lén lút."
Từ khi bị nhìn chằm chằm ở Từ Ninh cung, Nhược Dao đã cảm nhận được có sự hiện diện của kẻ khác, kẻ đó vẫn tiếp tục theo nàng về đến tẩm cung. Tế Nguyệt bị điểm mặt gọi tên cũng không bất ngờ, nàng đã nhận ra nữ nhân trước mặt không đơn giản như thông tin đã biết được. Nhược Ỷ Mộng là một tiểu thư khuê các của thừa tướng đương triều, làm sao lại có một thân nội công như này.
"Ngươi không phải Nhược Ỷ Mộng." Đây là ngữ khí cam đoan chứ không hề mang tính dò hỏi. Hai mỹ nhân đối diện nhau, không ai động thủ, chỉ trực tiếp quan sát đối phương. Nếu dung mạo Tế Nguyệt tràn đầy vẻ quyến rũ, như một vò rượu quý đã ủ lâu năm càng uống càng thấm thì ngược lại, Nhược Dao lại mang một vẻ sắc sảo, như một ly rượu mạnh, chỉ với hớp đầu tiên liền để lại ấn tượng mạnh cho người uống.
Nhược Dao nhoẻn miệng cười, một nụ cười đau khổ, nàng nhận ra nữ nhân này là ai, là một người nàng rất hâm mộ. Không như nàng cùng nữ nhân mang thân phận là thái phi kia, nữ nhân tuyệt sắc trước mặt này là người có thể quang minh chính đại được Viên Vĩ Anh thương yêu, là một nữ nhân rất quan trọng với Viên Vĩ Anh.
"Vĩ Anh, nàng ấy thực sự xảy ra chuyện sao?" Nhược Dao không đáp lại vấn đề mà Tế Nguyệt đang nói tới, nàng chỉ muốn nghe được một câu trả lời xác thực.
Tế Nguyệt híp mắt, cố ý nói một câu không rõ ràng: "Chuyện này chẳng phải là các ngươi rõ hơn ta sao?"
Nhược Dao bóp chặt tay lại, nàng ta nói đúng, chính nàng là người góp phần cho sự việc hôm nay. Mọi hành động ấy thu hết vào mắt Tế Nguyệt, quả nhiên nàng đoán đúng, người giả mạo thân phận của Nhược Ỷ Mộng cùng đám người Thượng Quan có liên quan với nhau, nếu như vậy thì mọi chuyện trong quá khứ kể cả hôn lễ với Viên Vĩ Anh cũng là kế hoạch.
"Nếu ngươi đã định sẵn phải nhất định làm phi tần, cần gì nháo ra hôn sự cùng Vĩ Anh?"
"Ta yêu nàng, cũng như ngươi, Vĩ Anh là người ta yêu nhất."
Xung quanh như lắng động, cả hai nữ nhân dung mạo kinh diễm nơi đây đều không lên tiếng. Nhược Dao thở ra một hơi, ít nhất thì trong kiếp này, nàng cũng từng một lần được mạnh dạng nói ra nàng yêu cô.
Tế Nguyệt khẽ lắc đầu, chỉ cần nghĩ đến chính đám người kia đã dẫn đến bi kịch cho Viên Vĩ Anh, nàng liền mất kiềm chế, lao đến đánh về phía Nhược Dao.
"Ngươi nói yêu nàng, nhưng đám người các ngươi đều muốn giết nàng, giả nhân giả nghĩa."
Nhược Dao nhanh chóng né qua một bên, hai người liên tục ra chiêu qua lại. Võ công của Tế Nguyệt là một điều chưa từng có ai bàn cãi, chưa kể đến lần trước kinh mạch bị tổn thương khi luyện công làm Nhược Dao thất thế hơn hẵn. Chỉ một giây sơ suất, móng tay của Tế Nguyệt sượt qua má Nhược Dao hiện lên một vết thương rướm máu, ngay lúc đó một chưởng của Tế Nguyệt rơi xuống bả vai của nàng.
Chưởng này Tế Nguyệt chỉ dùng năm phần nội công, nàng biết nữ nhân trước mặt có vị trí rất lớn trong lòng Viên Vĩ Anh, nàng ta sống chết ra sao nàng mặc kệ, nhưng không phải là chết dưới tay nàng. Tế Nguyệt sẽ không để chuyện đó xảy ra tạo nên vách ngăn giữa mình và Viên Vĩ Anh.
Nhược Dao lau đi vệt máu nơi khoé miệng, nhìn chăm chăm về hướng Tế Nguyệt rời đi.