Phu Phu Đồng Tâm, Kỳ Lợi Đoạn Kim

Chương 7




Ngày thứ hai khi trời vừa tờ mờ sáng Đường a ma bị những âm lắt nhắt từ phòng bếp truyền tới giật mình hoảng sợ ngồi bật dậy.

“Có trộm”

Đường Phụ bị Đường a ma đánh thức, lắng tai nghe một lát, giọng còn mang theo cơn buồn ngủ khe khẽ nói: “Trộm cái gì trộm, là phu lang ngươi mới cưới cho nhi tử đang làm việc đó."

Đường a ma lúc này mới kịp phản ứng, vội vã đứng dậy mặc quần áo, con dâu đã dậy rồi a ma như hắn đây sao có thể còn nằm trên giường được.

Đường phụ bị dằn vặt như vậy không thể ngủ được nữa, cũng đứng dậy quần mặc áo.

Ngoài ra ở một căn phòng khác, Quách ma cùng với Quách tam cữu sao cũng đã thức dậy “Phu lang này thật sự không tồi” Quách ma vui vẻ nói với Quách tam cữu sao.

“Ánh mắt của đại ca tất nhiên rất tốt” Quách tam cữu sao nở nụ cười trả lời.

Ở căn phòng kế bên Quách công cùng Quách tam cữu bởi vì hôm qua uống nhiều rượu bây giờ vẫn còn đang ngủ ngon.

Khi Đường a ma mặc xong quần áo vội vội vàng vàng đến phòng bếp thì Lâm Vũ đã hâm xong mấy món ăn đêm qua còn dư, lại nấu thêm được vài món.

“Ai da, sớm như vậy sao dậy rồi, dạo này trời bắt đầu lạnh dậy trễ một tí cũng không có chuyện gì”

Đường a ma nhìn phòng bếp được quét dọn gọn gàng ngăn nắp, trong bụng hài lòng khỏi phải bàn, con dâu do tự mình tìm quả nhiên cực kỳ tốt, nhưng nghĩ tới tối qua là lần đầu tiên của hai đứa được nếm thử cái kia khó tránh khỏi làm đi làm lại nhiều lần nên hắn quan tâm nói.

Lâm Vũ nấu nước rửa mặt xong đem đặt ở giếng nước bên cạnh mái hiên, nghe thấy a ma nói liền thành thật trả lời: “A ma, không sao. Con đã quen dậy sớm rồi người mau đi rửa mặt đi không một lát nữa nước lạnh mất”.

“Được, được” Đường a ma vội vàng lấy khăn đi rửa mặt, đây là thùng nước nóng đầu tiên con dâu nấu cho hắn rửa mặt hắn phải rửa thật sạch sẽ mới được.

“Quả nhiên là một đứa nhỏ cần cù”

Quách ma chứng kiến tất cả thõa mãn cười lên.

“A ma, đệ sao nhanh qua đây rửa mặt không nước lạnh mất”

Đường a ma gọi Quách ma cùng Quách tam cữu sao.

“Nhìn bộ mặt đắc ý của ngươi kìa” Quách ma cười mắng một tiếng, quay đầu nhìn vào phòng bếp nói “Ta thấy đứa nhỏ này cũng là người chăm chỉ thành thật, người phải đối xử công bằng tốt hơn với nó”.

“A ma người đang nói cái gì vậy tuy tính con vội vàng hấp tấp nhưng con không phải là người không hiểu đạo lý, người nhanh rửa mặt đi, con vô giúp một tay đây.”

Nói xong lại vội vã đi vào phòng bếp.

Lâm Vũ đang đem củi không dùng nữa rút ra ngoài, bỏ qua một bên tiếp đó lấy một cây củi khi nãy dập đốm lửa nhỏ trong bếp.

“A Vũ này, bây giờ không phải vụ mùa trong ruộng cũng không phải làm gì sau lại ngủ thêm một lát đi”.

“Dạ”

Lâm Vũ đáp một tiếng, giọng còn hơi khàn khàn.

Đường a ma nghe thấy trên mặt nóng ran, nhìn đi, nhi tử hắn tài giỏi bao nhiêu mới có thể đem phu lang cường tráng như thế này lăn qua lăn lại đến khàn cả giọng

Đường Phong một mặt quan tâm Lâm Vũ đây là lần đầu tiên của hắn, mặt khác bởi vì cơ thể hắn cũng không thể vận động nhiều được. Nên tối qua cũng chỉ có một lần, Đường Phong khá tiếc nuối.

Lúc hắn đứng dậy đang muốn lấy quần áo từ trong tủ ra thì trong tầm mắt nhìn thấy một bộ quần áo màu xanh được đặt ngay bên cạnh gối.

Đường Phong trong lòng ấm áp, phu lang của hắn thật chu đáo.

Kẽo kẹt.

Cửa phòng bị đẩy ra từ từ, Lâm Vũ bưng cháo thảo dược còn nóng hầm hập bước vào.

Đường Phong vừa thay quần áo xong.

“Sau này đừng thức dậy sớm như thế nữa, cùng ta ngủ thêm một lát nữa, được không?”

Lâm Vũ vừa đặt cháo thảo dược trên bàn, eo liền bị Đường Phong ôm lấy.

“Được, mau ăn sáng đi”

Lâm Vũ đưa lưng với Đường Phong mỉm cười, đưa tay đặt lên bàn tay đang ở eo hắn, khàn giọng nói.

Đường Phong nhíu mày, tuy rằng giọng nói của Lâm Vũ khàn làm hắn tâm ý viên mãn, nhưng mà khàn cả giọng như vậy thì rất không thoải mái. Hắn nhớ trong phòng còn một ít hạt ươi lúc trước hắn chưa dùng hết, hạt ươi có thể thanh nhiệt, giải độc, nhuận phổi, được dùng để điều trị ho đau họng giảm khàn tiếng.

(Cây Ươi tên gọi khác: đười ươi, lười ươi, an nam tử, cây thạch, ươi bay, bàng đại hải, lù noi, sam rang, som vang, đại đông quả.Loài này thuộc chi Ươi, họ phụ Trôm của họ Cẩm Quỳ. Hạt của nó (hạt lười ươi) được sử dụng trong y học cổ truyền có tác dụng thanh nhiệt và cũng có thể dùng để trị chứng rối loại tiêu hóa hoặc làm mát cổ họng)

“Ngươi ăn chưa?”

“Chưa, chờ ngươi ăn xong ta đi ăn liền” Lâm Vũ nhẹ nhàng đẩy móng vuốt của Đường Phong ra, cúi người kéo ra giường dính đầy vết tích tối qua xuống bỏ qua bên cạnh, mở tủ ra lấy một cái màu nhạt để thay.

Đường Phong ngửi mùi vị trong phòng, chạy qua bên cạnh mở cửa sổ gió lạnh liền thổi vào, làm Lâm Vũ đang trải lại giường chiếu ngước đầu lên.

“Buổi sáng gió lạnh lắm, ngươi đừng đứng đó, nhanh ăn cháo đi không nguội mất.”

Đường Phong nghe lời quan tâm của Lâm Vũ, tránh ra khỏi chỗ đó, đi lại giúp Lâm Vũ cùng hắn trải giường.

“Nào trải giường xong chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn”

Lâm Vũ không nói được Đường Phong chỉ có thể thuận theo hắn, giường chiếu trải xong, hắn ôm ra giường bị dơ ra ngoài, Đường Phong cũng bưng chén cháo theo Lâm Vũ ra khỏi phòng.

Một lát sau Đường Phong quay lại phòng, lục lọi trong tủ một lát, cầm một thứ đi ra ngoài.

Quách công và Quách tam cữu cũng thức dậy rồi, cả bàn đầy người vô cùng náo nhiệt.

Nhà nông cũng không có nghi thức ngày thứ hai phải kính trà rườm rà gì, ăn một bữa cơm do con dâu nấu, nếm thử tài nghệ của con dâu, liền biết được người đó khi ở nhà có thường làm việc.

Đương nhiên Lâm Vũ chính là như thế.

Mọi người cùng cắn miếng bánh bột ngô do Lâm Vũ mới nướng sáng nay, lại ăn kèm thêm đồ ăn hôm qua còn dư lại, hương thơm lan tỏa đầy trong miệng.

“Bánh bột ngô này tại sao ta làm không có ngon được như vậy” Quách tam cữu sao miệng đầy lời khen ngợi.

Đường a ma cũng gật đầu, quả thực nếu như so sánh với người khác làm người khác tức chết, nhưng mà may mắn điều tốt này gả đến nhà bọn họ.

“Quả thật rất ngon”

Quách công cũng rất hài lòng, bởi vì phu phu Quách công răng không tốt nên bánh của hai người họ Lâm Vũ cố ý làm bột nhuyễn hơn nấu lâu hơn một chút cho mềm hơn người khác, Lâm Vũ còn nấu thêm một nồi canh, ăn xong bánh rồi húp canh để dễ tiêu thực.

Chỉ cần điểm này thôi Lâm Vũ đã làm hài lòng hết mọi người ở đây.

Đường Phong đưa tay xuống dưới bàn mò đến tay Lâm Vũ nhẹ nhàng nắm lấy.

Lâm Vũ đang ăn cơm liền dừng lại một lát rồi lập tức ăn tiếp mà trong mắt Đường Phong lúc này chỉ có đôi tai đỏ ửng của phu lang nhà mình.