Hai anh em nhà họ Thẩm sửng sốt hồi lâu, đầu choáng váng như bị búa đập mạnh một phát. Thẩm Bắc Quân tay chân lóng ngóng chạy đến bên giường, một chân khụy xuống, hốc mắt đã đỏ hoe.
Bàn tay tinh xảo run rẩy nắm lấy cổ tay gầy gò của Hướng Mạn, Thẩm Bắc Quân há miệng hồi lâu, nhưng lại chẳng nói lên lời. Kinh ngạc, vui sướng, xúc động khiến anh không biết nên dùng câu từ nào để diễn tả.
Hướng Mạn cười cười: "Trông anh ngốc quá!"
"Cái con bé này!"
Thẩm Bắc Quân bị làm cho tức lên, lập tức phản bác. Đáy mắt là một biển dịu dàng.
Thẩm Đông Quân rảo bước đến bên anh em của mình, gãi gãi đầu, khó khăn lên tiếng: "Anh không cố ý lừa em đâu. Chỉ là lúc đó chúng ta không quen biết, anh lại có chút nghi ngờ nên mới..."
"Em hiểu, em không trách anh."
Thẩm Bắc Quân lấy ra trong túi quyển nhật ký của mẹ, đưa lại cho Hướng Mạn.
"Cái này vốn thuộc về em. Em gái, tuy hơi đường đột, nhưng anh mong em sẽ nhanh chóng tiếp nhận thân phận của mình."
Tống Khương đứng một bên, cảm thấy bản thân vô hình trong căn phòng này nên không chút do dự mở cửa rời đi, để lại cho anh em nhà họ Thẩm không gian riêng.
Vừa bước ra khỏi phòng, đập vào mắt hắn là một cậu bé đã đứng tựa lưng vào tường đợi sẵn.
Tống Khuyết Dương nhìn Tống Khương: "Mẹ sao rồi ạ?"
"Tỉnh rồi. Mẹ con nhớ lại rồi, một lát nữa hãy vào thăm mẹ."
"Vâng." Khuyết Dương gật đầu.
Hướng Mạn hôn mê hai ngày một đêm. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Khuyết Dương từ một đứa trẻ mồ côi đã có tên, có gia đình, có sự chấp nhận của gia đình.
Tống Khương cũng dành chút thời gian kể chi tiết mọi chuyện của hắn và Hướng Mạn cho Khuyết Dương nghe. Hắn mong muốn con trai sẽ đứng ra để kéo khoảng cách hai người lại gần nhau hơn.
Tống Khuyết Dương im lặng hồi lâu, suy nghĩ như một ông cụ non: "Vậy... cha với mẹ?"
Tống Khương cười nhạt, con ngươi tối đi, không thể nhìn rõ suy nghĩ của hắn.
"Cha sẽ không buông tay."
Hắn có đầy đủ tài nguyên và điều kiện để hạ gục một cô gái. Tuy rằng Hướng Mạn hơi khác một chút, nhưng hắn không tin không chiếm được trái tim cô. Huống hồ, hắn vẫn còn tuyệt chiêu.
Thấy cha nhìn mình, Tống Khuyết Dương lập tức gật đầu, kiên định lên tiếng: "Con sẽ giúp cha. Mẹ là mẹ của con, không thể để mất được."
Khuyết Dương rất thích gia đình nhỏ này. Nó tốt hơn gấp vạn lần cái gia đình trước kia của cậu.
Tống Khương biết cậu bé có nhiều vấn đề, nhiều bí mật vẫn còn giấu hắn, nhưng hắn không điều tra, càng không gặng hỏi. Là con trai của hắn, hắn sẽ tôn trọng quyết định của cậu. Một ngày nào đó, Tống Khuyết Dương sẽ đích thân nói ra mọi chuyện.
Gần hai tiếng sau, anh em nhà họ Thẩm với luyến tiếc ra về. Hai cha con Tống Khương lập tức chạy vào phòng, một lớn một bé vây xung quanh Hướng Mạn.
Tống Khuất Dương bật chế độ con ngoan, cuống cuồng hỏi han.
"Mẹ, mẹ ổn chứ?"
"Có thấy khó chịu ở đâu không ạ?"
"Mẹ có đói không, con xuống kêu thím Dung nấu cháo nhé?"
Tống Khương nhìn con trai ríu rít như một chú chim non, sắc mặt bỗng chốc sa sầm. Hỏi thăm thì thôi đi, đằng này còn cướp tất cả lời thoại của hắn nữa chứ. Hắn biết nên mở lời thế nào đây?
Hướng Mạn bật cười, xoa đầu Khuất Dương, nói mình đói rồi. Hai ngày không ăn không uống, nói không đói chỉ có thể là bốc phét thôi!
Tống Khuất Dương gật đầu như đúng rồi, ba chân bốn cẳng chạy bịch bịch xuống tầng kêu thím Dung nấu cháo.
Hướng Mạn đảo mắt nhìn Tống Khương, chợt nhận ra hắn đã gầy đi rất nhiều. Sắc mặt cũng xanh xao, giống như ngủ không ngon. Cô hôn mê hai ngày một đêm, hắn cũng khổ sở bấy nhiêu thời gian.
"Chú ơi."
"Mạn, em..."
"Cháu... muốn về Thẩm gia."