Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 15




Phật Sinh nhìn con gà quay, hai mắt đều tỏa sáng. Chỉ có điều nàng vẫn nhớ tới việc giữ hình tượng, vì thế nàng nhận lấy, cẩn thận tách nó ra rồi cắn một cái.

“Ngon lắm.” Nàng nhìn Hoắc Đình Vân rồi gật đầu, mặc dù nàng đã cố gắng kìm lại biểu tình nhưng vẫn không thể giấu được ý cười và ánh sáng trong đôi mắt.

Hoắc Đình Vân ừm một tiếng, dường như nhìn nàng ăn là một việc rất vui vẻ.

Mới đầu Phật Sinh còn ăn từng miếng nhỏ, nhưng càng ăn thì nàng càng cảm thấy vướng tay, cho nên dứt khoát cầm thẳng lên ăn luôn.

Nhưng nàng lại sợ Hoắc Đình Vân để ý, vì thế nhỏ giọng giải thích một câu: “Ăn kiểu này sẽ tiện hơn.” Ngày thường các món ăn ở vương phủ đều được chuẩn bị rất kỳ công, chỉ có một cái chân gà thôi thì cũng phải xé thành từng mảnh nhỏ, khiến Phật Sinh ăn mà chẳng đủ ghiền.

Hoắc Đình Vân mỉm cười đáp: “Ừm, ta biết.”

Giọng điệu dịu dàng của hắn làm Phật Sinh sững sờ một giây. Nàng thầm nghĩ, chẳng trách công chúa Vĩnh Ninh lại thích hắn như vậy, người như thế, có người nào mà không thích?

Phật Sinh hung hăng cắn một miếng chân gà, nhưng vì cắn quá to cho nên khóe miệng bị dính một tí nước sốt. Lúc này, Hoắc Đình Vân đột nhiên nói: “Đừng nhúc nhích.”

Phật Sinh sững sờ nhìn về phía hắn. Thấy hắn rút một cái khăn tay sạch sẽ từ tay áo ra, sau đó dịu dàng giúp nàng lau đi vết bẩn bên miệng.

“Xong rồi.” Hoắc Đình Vân thu tay lại.

Mặt của Phật Sinh đột nhiên đỏ bừng lên, vì để che giấu, Phật Sinh đành phải cúi đầu tiếp tục như lang như hổ gặm cắn gà quay. Hơn nữa bởi vì ăn quá gấp, nàng còn đánh một nấc vang dội.

Phật Sinh hoảng sợ, vội vàng che miệng mình lại. Nàng trừng to mắt, có chút xấu hổ cười cười.

Hoắc Đình Vân cũng cười theo, nhưng rồi hắn vẫn khen nàng: “Nương tử thật sự thẳng thắn đáng yêu.”

Phật Sinh lắc đầu: “Không dám không dám.”

Sau đó, Phật Sinh vì sợ hắn tiếp tục cho nên luống cuống tay chân tự rút khăn tay của mình ra rồi lau lung tung trên miệng. Bởi vì dùng lực hơi mạnh, nên vành môi bị nàng lau tới đỏ.

Tầm mắt của Hoắc Đình Vân rơi vào môi của nàng, làm cho Phật Sinh cảm thấy có chút mất tự nhiên: “Sao thế?”

Hoắc Đình Vân nhíu mày: “Nương tử đúng là một người chẳng biết tự chăm sóc mình, miệng đỏ hết rồi kìa.” Hắn đưa tay ra muốn chạm vào môi của Phật Sinh, nhưng lại bị nàng đánh cho một cái.

“Không… Không sao đâu.” Nói xong, Phật Sinh chợt nhận ra lúc này mình dùng lực có hơi mạnh. Nàng có hơi ảo não, cúi đầu nhìn thì thấy mu bàn tay của Hoắc Đình Vân đã bị đỏ một mảnh.

“Xin lỗi xin lỗi.” Phật Sinh thấy thế thì càng thêm ảo não, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút phê bình kín đáo, Hoắc Đình Vân này cũng thật là, người gì mà như búp bê, chỉ tiện tay vỗ mà cái mà cũng nghiêm trọng thế này.

“Đau không?” Phật Sinh hỏi.

Hoắc Đình Vân lắc đầu, lại gật đầu, vẻ mặt có hơi trầm xuống: “Thật ra thì có chút đau.”

Hắn vừa nói xong thì Phật Sinh càng cảm thấy áy náy. Nàng cẩn thận nâng tay của Hoắc Đình Vân lên, sau đó nghiêm túc thổi thổi.

“Thật sự xin lỗi, tính ta từ nhỏ đã cẩu thả như thế.”

Hoắc Đình Vân lại lắc đầu, đầu ngón tay có hơi nhúc nhích. Ở nơi mà Phật Sinh không thể nhìn thấy, khóe môi của hắn hơi hơi cong lên, nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu thì tất cả đã trở về như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Không sao, nương tử cứ sống theo cách mà mình muốn. Nương tử gả cho ta đã là một sự uất ức lắm rồi, sao ta có thể để cho nương tử vì ta mà kiềm nén bản thân.” Hoắc Đình Vân nói xong thì che miệng ho một tiếng.

Phật Sinh thấy thế thì cau mày.

Xe ngựa dừng ở trước cửa U Vương Phủ, Phật Sinh là người đầu tiên nhảy xuống, sau đó nàng quay người đỡ Hoắc Đình Vân. Cũng vào lúc đấy, hai người tình cờ đụng phải Mai thị.



Mai thị nhìn Phật Sinh, rồi nói một câu cũng không biết là vô tình hay cố ý: “Chao ôi, nhìn đôi vợ chồng son các ngươi kìa…”

Mới đầu Phật Sinh vẫn còn ngơ ngác chẳng biết gì, nhưng sau đó mới phản ứng được thì ra thứ bà ta đang ám chỉ là vòng đỏ bên miệng của nàng.

Mai thị vừa nói xong thì những người khác cũng nhìn sang. Sau đó người nào người nấy đều trao cho nhau một ánh mắt ngầm hiểu, phảng phất như hương hỏa của U Vương Phủ đã gần ngay trước mắt.

Phật Sinh: …

Có lẽ Mai thị cũng đã nhớ tới việc này, cho nên bà ta cười không nổi nữa. Nếu như Hoắc Đình Vân có người thừa kế, vậy thì Nhị phòng của bọn họ coi như là mất trắng.

Mai thị muốn nói sang chuyện khác. Bà ta liếc mắt ra hiệu với tỳ nữ sau lưng, tỳ nữ liền trình lên một vật. Mai thị nói: “Đúng rồi, suýt chút nữa là quên mất việc chính. Đây chính là túi bùa mà lần trước ta đi miếu cầu được, mong rằng vương phi có thể nhận lấy.”

Bà ta nói xong, lại tiến tới gần sát bên tai của Phật Sinh thầm thì thêm một câu: “Là bùa cầu con, rất linh.”

Thật ra thì bên trong túi bùa này có xạ hương. Trong mắt của Mai thị hiện lên một tia âm độc, bà ta đưa bùa xong thì dẫn người rời đi.

Phật Sinh cầm túi bùa, cảm thấy có gì đó là lạ. Phu tử từng nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Mai thị này ngày thường đều như hung thần ác sát, bà ta làm gì mà có tâm địa tốt như vậy.

Phật Sinh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Mai thị, sau đó tiếp tục cùng Hoắc Đình Vân vào cửa. Lúc này, nàng mới nhỏ giọng nói: “Vương gia, ta cảm thấy túi bùa này có gì đó kỳ lạ.”

Hoắc Đình Vân cầm túi bùa sang, đặt dưới mũi ngửi ngửi một chút rồi gật đầu: “Đúng rồi đấy, trong này có xạ hương. Xạ hương là một thứ rất có hại với nữ nhân, đặc biệt là có hại về mặt sinh dục.”

Phật Sinh à một tiếng, nhưng trọng điểm chú ý của nàng lại méo sang một bên. Sao người nào người nấy đều cảm thấy nàng muốn xin búp bê vậy? Nàng rõ ràng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ* mà?

(Hoàng hoa khuê nữ: Ý chỉ nữ nhân chưa xuất giá.)

Phật Sinh bĩu môi, đang định ném cái túi bùa vào bồn hoa bên cạnh thì lại bị Hoắc Đình Vân cản lại: “Khoan đã, nương tử của giữ thứ này lại, ngày sau còn có chỗ dùng.”

Hắn cất túi bùa vào tay áo, rồi lại từ trong tay áo móc ra một túi bùa bình an khác đưa vào tay Phật Sinh: “Đây là lá bùa mà Vô Giác đại sư từng khai quang cho ta, ngài ấy nói là nó có thể bảo vệ ta bình an vô sự, ngày hôm nay ta sẽ tặng nó cho nương tử.”

Trái tim của Phật Sinh ngay lập tức trở nên mềm mại, nàng cầm lấy túi bùa, trên mặt lộ vẻ xúc động: “Không được đâu… Dù sao đây cũng là thứ bảo đảm bình an cho ngươi mà.”

Nhưng Hoắc Đình Vân lại lắc đầu nói: “Không sao, ta cũng không dùng được, tặng cho nương tử có khi còn tốt hơn.” Ý của hắn là, cơ thể của hắn rất tốt, không cần dùng tới bùa bình an.

Nhưng Phật Sinh lại hiểu sai ý, thứ mà nàng hiểu là. dù sao thì hắn cũng phải chết, không bằng đưa nó cho nàng dùng.

Phật Sinh hít hít mũi, khóe mắt có hơi đỏ: “Vương gia đúng là một người tốt.”

Cả đời này của Hoắc Đình Vân chưa từng được người nào khen là người tốt nhiều đến thế, hơn nữa tất cả đều được xuất phát từ Phật Sinh.

Người tốt? Hoắc Đình Vân mỉm cười trong lòng, nếu như nàng biết đã có bao nhiêu người chết trong tay hắn thì tự nhiên sẽ cảm thấy hai chữ này châm chọc tới cực điểm.

Mà nghĩ đi nghĩ lại, hai người bọn họ, một người thì nhìn như người tốt, nhưng thật ra lại là kẻ tâm ngoan thủ lạt; một kẻ thì nhìn như đại gian đại ác, nhưng bên trong lại rất ngây thơ trong sáng. Đúng là thú vị.

Phật Sinh nắm chặt lá bùa bình an, sau đó cẩn thận bỏ nó vào trong túi. Làm xong, nàng mới nói: “Mai thị này đúng là kẻ độc ác, vương gia định xử trí bà ta thế nào?”

Hoắc Đình Vân nghe xong thì lắc đầu, hắn nói: “Cũng không phải là việc lớn gì, sau này rồi hãy nói.”

Phật Sinh bĩu môi, cho dù Hoắc Đình Vân nể mặt người cùng nhà, không muốn truy cứu chuyện này nhưng nàng vẫn cứ bất bình thay hắn.

Chỉ có điều, Phật Sinh không rành về mấy thủ đoạn cong cong quấn quấn kia cho lắm. Thôi, nàng nghĩ, cùng lắm thì nàng tìm thời gian, lén chui vào phòng của Mai thị rồi đánh bà ta một trận là được.

Nghĩ được kế hoạch tốt, tâm trạng của Phật Sinh cũng khá hơn rất nhiều. Nàng đỡ Hoắc Đình Vân về phòng, đồng thời thầm nghĩ, bọn họ cũng đã đi gặp hoàng đế rồi, có phải đã không cần ngủ chung với nhau nữa?



Phật Sinh nghĩ thế, bèn đỡ Hoắc Đình Vân về sân của mình, nhưng lại bị Hoắc Đình Vân ngăn lại: “Nương tử đi nhầm rồi, chỗ đó mới đúng.” Hắn chỉ tay về phía sân của Phật Sinh.

Phật Sinh cau mày: “Hả?”

Hoắc Đình Vân lại nói: “Hôm nay ta vẫn phải ngủ ở chỗ của nương tử.”

Phật Sinh chớp chớp mắt, ý hỏi: Hoàng đế vẫn còn đang giám thị sao?

Hoắc Đình Vân đáp: “Ừm, cho nên còn không thể.”

Phật Sinh lập tức trở nên uể oải, nếu cứ tiếp tục thêm mấy ngày nữa thì nàng chắc chắn sẽ chết vì mệt.

Nhưng ở trong mắt của người bên ngoài, cái chớp mắt kia của Phật Sinh lại biến thành một loại ý khác. Hơn nữa loại ý này cũng khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi.

Vương phi đúng là dũng mãnh.

Chẳng lẽ là do dân phong ở Nam Châu?



Nhưng Phật Sinh cũng không quan tâm tới suy nghĩ của bọn họ. Sau khi đỡ Hoắc Đình Vân về phòng mình, Phật Sinh châm trà cho hắn, rồi lại bảo đám Mai Hương bưng thuốc tới.

“Nếu như bắt ta uống thuốc thế này mỗi ngày thì ta nhất định sẽ phát điên.” Phật Sinh vừa đút Hoắc Đình Vân uống thuốc vừa nói.

Hoắc Đình Vân lắc đầu cười: “Quen là được rồi.”

Có lẽ là bởi vì đã có kinh nghiệm, cho nên tối hôm đó giấc ngủ của Phật Sinh được cải thiện không ít. Nàng không bị giật mình lúc nửa đêm, thậm chí còn không có nằm mơ. Điều này làm cho Phật Sinh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sáng hôm sau, Hoắc Đình Vân hiếm lắm mới còn nằm trên giường.

Hắn dậy sớm hơn nàng, lúc này đang chống đầu nghiêng người nhìn nàng: “Nương tử dậy rồi.”

Phật Sinh đáp: “Chào buổi sáng, vương gia.”

Hoắc Đình Vân mím môi nói: “Hình như từ đó đến giờ nương tử vẫn cứ gọi ta là vương gia, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì người ngoài đó lại nghĩ tình cảm của chúng ta không tốt.”

“Ớ? Vậy phải gọi là gì?” Phật Sinh nhắm mắt lại, duỗi người một cái.

Hoắc Đình Vân im lặng một hồi, dường như là đang nghiêm túc suy nghĩ: “Gọi Đình Vân, hoặc là…”

Hắn dừng lại một chút: “Phu quân?”

Khi nãy Phật Sinh đang duỗi người, cho nên eo hơi nâng, tay cũng dang thẳng lên trên. Nàng bị hai chữ ‘phu quân’ của Hoắc Đình Vân dọa giật mình, tay đột ngột thu lại, vô tình đụng tới tay của Hoắc Đình Vân, khiến hắn nằm ngã ra sau.

“Cái này hình như không tốt lắm đâu?” Phật Sinh chớp mắt.

Một tiếng rên rỉ ẩn nhẫn vang lên, khiến cho Phật Sinh chợt nhớ tới vết thương trên lưng của Hoắc Đình Vân chưa lành. Nàng vội vàng chống cơ thể lên, hỏi thăm tình hình của hắn.

“Thật sự xin lỗi, ngươi không sao chứ?”

Nàng muốn lật người Hoắc Đình Vân lại, nhưng lại bị hắn nắm lấy cánh tay. Sau khi trải qua một quá trình dây dưa thì khoảng cách bây giờ của hai người đã vô cùng sát nhau.

Phật Sinh đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.